Một phen mây mưa qua đi, hai người lẳng lặng ôm nhau cùng một chỗ, Vân Phi Vũ vuốt ve da thịt mềm mại, trắng mịn tựa tơ lụa của nam nhân, yêu thích không buông tay.
Tư Vũ Thánh không biết làm sao, cho tới khi dục vọng dưới thân lại bắt đầu rục rịch, hắn đành phải đè lại đôi tay đang đốt lên ngọn lửa trên cơ thể mình, ngữ khí uy hiếp: “Đừng đùa nữa, thân thể đệ chịu không nổi.”
Thiếu niên nháy mắt mấy cái, trưng bộ dạng vô tội: “ Ta chỉ sờ sờ một chút thôi mà, đừng nhỏ mọn như vậy chứ. Nếu không huynh cứ làm theo ta đi, vuốt rất thoải mái nha.”
Trên đầu nam nhân treo đầy hắc tuyến, quay mặt, hít sâu một hơi áp chế dục vọng đang bắt đầu dâng lên trong cơ thể, sau đó chuyển mắt nhìn về phía thiếu niên: “Vết thương trên tay đệ là sao?”
“Nga, này sao. Ngày hôm qua chẻ củi không cẩn thận nên bị thương, nhưng y thuật của Lí lão bá thật lợi hại, mới một ngày đã khôi phục tới mức này, quả nhiên là thần y.”
Tư Vũ Thánh xoa miệng vết thương, ngữ khí bình thản: “Sau này không nên làm những chuyện như vậy nữa, đệ chỉ cần ngoan ngoãn dưỡng mình thực béo là được, việc khác không cần quan tâm tới.”
Nghe nói như thế, thân thể thiếu niên cứng đờ, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Huynh coi ta là cái gì? Nam sủng?”
“…..” Biết lời nói của mình quá mức bá đạo khiến thiếu niên tổn thương lòng tự trọng, nam nhân vội vàng ôm y vào lòng, trấn an: “Ta không có ý này, Tiểu Vũ Nhi là người duy nhất ta yêu thương. Thân thể đệ không tốt nên ta không muốn đệ quá mức mệt nhọc. Đệ bị thương chỗ nào cũng khiến ta vô cùng đau lòng.”
Vân Phi Vũ thả lòng thân thể, khẽ thở dài, vươn tay vòng qua thắt lưng nam nhân, rầu rĩ nói: “Ta biết huynh thương ta, nhưng ta không muốn làm phế nhân. Ta có chân, có tay, có thể nuôi sống chính mình, cũng có thể chăm sóc huynh. Tuy ta biết mình không thể giúp được gì, nhưng ta vẫn muốn làm việc. Thánh, huynh hiểu chưa. Mặc dù ta rất yếu, nhưng ta vẫn không muốn chỉ đứng phía sau huynh, ta muốn… đứng bên cạnh huynh.”
Nghe được những lời thẳng thắn như vậy, Tư Vũ Thánh không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng lại dâng lên vô vàn yêu thương, ôm chặt thiếu niên, trầm giọng nói: “Thực xin lỗi, là ta không tốt, không chú ý tới tâm trạng của đệ. Vậy đi, đệ muốn làm gì thì ta cũng sẽ giúp đệ sắp xếp, được không?”
Vân Phi Vũ trầm tư một lát, ngẩng đầu nhìn nam nhân, vẻ mặt trìu mến: “Để ta tới phòng bếp hỗ trợ đi. Ta nấu thức ăn quả thực không tồi, huynh cũng từng nếm qua, không phải sao?”
“Ách…” Nam nhân nhíu mày nhìn y, sau đó lắc đầu: “Không tốt, nơi đó rất hỗn tạp, không biết chừng lại khiến đệ va vấp khắp người, nếu mỗi ngày trở về mà trên người đệ lại xuất hiện một đống vết thương, ta sẽ rất đau lòng.”
“Ta cũng đâu phải nữ nhân.” Vân Phi Vũ bất mãn trừng mắt hắn một cái: “Không tới phòng bếp, vậy ta tới chỗ Lí lão bá để chẻ củi, tóm lại là không làm kẻ rảnh rang, vừa lúc có thể rèn luyện thân thể.”
Tư Vũ Thánh cười cười, vuốt ve hai gò mà đã căng phồng, ánh mắt sủng nịch: “Đệ a, người khác đều mong không phải làm gì, chỉ có đệ là tranh làm, thật không biết trong đầu đệ chứa thứ gì nữa.”
Thấy thiếu niên mím môi không nói, chỉ trừng mắt nhìn mình, bộ dạng đáng yêu chết đi được, nam nhân liền cúi đầu ngậm lấy hai phiến hoa mềm mại, tỉ mỉ nhấm nháp.
Triền miên qua đi, Vân Phi Vũ chờ tới khi hô hấp vững vàng mới nghiêm mặt nhìn hắn: “Thánh, chuyện gì cũng được, nhưng ta thật sự không muốn quá nhàn rỗi.”
Ôm y vào lòng, lại tiếp tục cúi đầu hút lấy môi của y, Tư Vũ Thánh ngưng thần suy nghĩ: “Như vậy đi, ta sai người thu dọn phòng bếp trong Lạc Vũ Hiên, sau đó mỗi ngày đệ sẽ tới đó làm cơm cho ta ăn, được không? Người khác làm ta sẽ không ăn, chỉ ăn đồ do chính tay đệ làm, thế nào?”
Nhìn vẻ mặt của nam nhân, thiếu niên tức giận lườm hắn một cái, trong lòng cân nhắc: “Ở trong này nấu ăn cũng không sao, tới phòng bếp chủ yếu là muốn học một chút tay nghề mới, kỳ thật đồ ăn của sư phụ ở trù phòng cũng rất ngon, điểm tâm cũng không tệ lắm, sau này phải thỉnh giáo một phen.”
Đã quyết định. Vân Phi Vũ nhìn về phía nam nhân, trịnh trọng gật đầu: “Được!” Sau đó vừa cười vừa nói: “Ta nhất định sẽ khiến cho Thánh của ta càng ngày càng mập mạp.”
Tư Vũ Thánh chọn mi, lại đặt một nụ hôn triền miên lên môi y, cho tới khi đôi môi thiếu niên sưng đỏ, hơi thở đứt quãng, lúc này mới lưu luyến buông ra.
“Đúng rồi, Vũ Nhi, đây là của đệ phải không?” Nam nhân kéo áo của mình qua, từ bên trong lấy ra một miếng nhũ bạch quải ngọc (ngọc trắng màu sữa dùng để đeo lên người)đưa tới trước mắt thiếu niên.
“Ủa?” Vân Phi Vũ cầm lấy, nhìn trái nhìn phải, gật gật đầu: “Là của ta, sao lại ở trong tay huynh?”
Tư Vũ Thánh xấu hổ cười cười, thiếu niên liếc nhìn hắn một cái, sau đó cũng không tiếp tục truy cứu.
Cầm ngọc trụy (chuôi ngọc), thiếu niên trầm tư. Y nhớ rõ ràng khi mình còn nằm trên mặt đất trong lao phòng, khối ngọc này đã bị người nọ ném xuống, lúc ấy còn nói mình không xứng đáng có vật này, tại sao lại trở lại rồi? Chẳng lẽ là người nọ đặt vào?
“Làm sao vậy? Đệ giận sao? Thực xin lỗi, lúc ấy ta vẫn cho rằng đệ là gian tế của Vân gia, cho nên…”
Vân Phi Vũ đặt ngón tay lên môi nam nhân, sau đó ôm chặt lấy hắn: “Ngốc nghếch, sao ta lại trách huynh được. Nếu huynh không bắt ta đến đây thì sao ta có thể thấy được Thánh đáng yêu, bá đạo như thế này, có phải không?”
“Ân….”
Lẳng lặng, ai cũng không mở miệng nói chuyện, không khí chung quanh hai người đều trở nên ấm áp, ngọt ngào.
“Tiểu Vũ Nhi, khối ngọc này rất quan trọng với đệ hay sao? Là ai đưa?” Tư Vũ Thánh đột nhiên lên tiếng.
Nhớ tới người đã vì mình mà phản bội Vân gia, tiểu cô nương đã vì mình mà chết, trong lòng Vân Phi Vũ bắt đầu ảm đạm, bàn tay nắm chặt ngọc trụy, cười nhạt: “Là của một người đối với ta ân trọng như núi, cũng là người vô cùng thân thiết với ta, là một tiểu nha đầu. Ta nhận nàng làm muội muội, nàng cũng rất đáng yêu, rất lợi hại, đối xử với ta phi thường tốt, chính là…”
Thiếu niên vẫn cười, nhưng đôi mắt phiếm hồng khiến nam nhân nhịn không được, vươn tay kéo y vào lòng, khẽ vuốt ve: “Được rồi, được rồi, ta biết, ta không hỏi đệ nữa, đệ cũng đừng nghĩ nữa. Hiện tại có ta ở bên đệ, ta sẽ bảo vệ đệ cả đời, ngoan, đừng thương tâm.”
Hơi thở ấm áp trên người nam nhân làm cho thiếu niên dần bình phục, y ngẩng đầu, vẻ mặt tươi cười: “Thánh, có phải nên ăn cơm trưa rồi hay không? Ta đói bụng.”
Tư Vũ Thánh sủng nị nhéo mũi y, nhẹ giọng nói: “Được!”
………………
Lãnh Ngọc trấn, “Hưng Long khách ***”, phòng chữ thiên số 1, Vân Khoảng Dương ngồi bên bàn nghe thuộc hạ báo cáo, vẻ mặt tĩnh lặng như nước: “Đi xuống đi.”
“Tuân mệnh.”
Hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời âm u bên ngoài, thì thầm: “Một dám phế vật vô dụng, còn dám tự xưng danh môn chính phái cái gì, hừ!”
Trầm mặc một lát, hắn đột nhiên thấp giọng gọi: “Vô Hỉ, Vô Nộ, Vô Ai, Vô Nhạc.”
“Chủ nhân.”
Bốn người xuất hiện sau lưng hắn tựa như bóng ma, Vân Khoảnh Dương cũng không quay đầu lại, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Bốn người các ngươi lập tức tới Phượng Hoàng trấn, giáo đồ ma giáo đều hành động vào giờ dần mỗi đêm, các ngươi theo dõi hướng đi của bọn chúng, sau đó viết một bức thư cho bọn nhân sĩ vô dụng kia, nếu bọn họ còn không làm ăn được gì thì ra tay hỗ trợ, nhưng tuyệt đối không được để ai phát hiện, hiểu chưa?”
“Tuân mệnh.”
Cơn gió nhẹ phía sau thổi tới, biết bốn người đã rời đi, hắn nhìn bầu trời âm u rộng lớn phía trước, thì thầm tự nói: “Vũ Nhi, nhanh thôi, chúng ta sắp gặp lại.”