Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 4 - Chương 107: Không đội trời chung




Ngữ khí của Tư Vũ Thánh vô cùng bình tĩnh, không chút gợn sóng, nhưng Vân Phi Vũ cảm nhận được đôi tay đang vòng lấy thân thể mình lại không ngừng khép chặt, y cảm nhận được sự đau đớn trong thâm tâm của hắn.

Mục đích ban đầu đã bị quên lãng, hiện tại, trong long thiếu niên chỉ còn đau đớn cùng thương tiếc, hai tay dang ra ôm nam nhân vào lòng, nhẹ giọng thở dài: “Thánh, không cần suy nghĩ tới chuyện đó nữa, ta vẫn sẽ ở bên cạnh huynh, sẽ không để huynh cảm thấy cô độc một lần nữa, không cần đau buồn….”

Đôi môi lạnh lẽo nhanh chóng dán lên, Vân Phi Vũ giật mình, vội vàng đưa ánh mắt đảo sang bên cạnh, phát hiện lão giả không biết đã rời đi từ lúc nào, lúc này y mới an tâm đáp lại nụ hôn kia.

Hôn càng lúc càng sâu, càng ngày càng đậm, từ việc khẽ dây dưa lại biến thành dục vọng không thể kiềm chế. Tư Vũ Thánh đưa tay tham nhập vào y phục của thiếu niên, không ngừng vuốt ve, dọc theo lưng chậm rãi trượt xuống dưới, cho tới khi bàn tay chậm rãi tham nhập khe hở phía sau của thiếu niên lại đột nhiên bị y đè lại.

“Đừng làm vậy ở chỗ của người ta.” Sắc mặt thiếu niên ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp ngập một tầng sương mờ, thở hổn hển nhẹ giọng cầu xin.

Dục vọng hết sức căng thẳng, nam nhân ôm chặt y vào lòng, há miệng thở dốc, hơn nửa ngày mới khàn khàn cất tiếng: “Chúng ta trở về.”

Nói xong, hắn ôm lấy thiếu niên bước ra ngoài, mũi chân điểm nhẹ, đạp lên khoảng không mà phi thân đi mất.

Vân Phi Vũ không dám nhìn xuống dưới, đành phải nhắm mắt ôm chặt cổ nam nhân, hỏi nhẹ: “Không nói tiếng nào với Lí lão bá đã rời đi, liệu y có giận hay không?”

“Sẽ không.” Tư Vũ Thánh trả lời ngắn gọn, từng luồng gió lạnh lẽo thổi tới lại không xua tan được cơn nóng trong cơ thể, cố gắng khống chế dục vọng không ngừng tăng lên, động tác dưới chân càng trở nên nhanh chóng.

Cảm giác được bản thân được đặt xuống nhẹ nhàng, Vân Phi Vũ mở mắt ra, lọt vào ánh nhìn là dung nhan tuyệt mỹ của nam nhân, y đưa tay vuốt nhẹ, trong mắt tràn đây nhu tình.

Tùy ý để nam nhân thoát y phục của mình, hai chân bị nâng lên, cảm giác được cự vật nóng bỏng chạm ở phía sau, thiếu niên thả lỏng cơ thể. Tuy hiểu được không có tiền diễn sẽ rất đau, nhưng giờ phút này, y chỉ muốn hòa vào làm một với nam nhân, muốn truyền đạt tâm ý của mình tới hắn, muốn dùng hơi ấm của mình bao lấy hắn, muốn xoa dịu nỗi đau trong lòng hắn, càng muốn vĩnh viễn cùng hắn ở bên nhau!

……………………

Trong ngự thư phòng, một vị thiếu niên thanh tú khẽ nhăn mày, thần tình không hề vui vẻ: “Vương thúc, Vân gia lão tặc cũng sắp tới đây, hiện tại thúc lại muốn đi tìm một nữ nhân…”

Mặc dù chưa nói những từ phía sau, nhưng thiêu niên lại mím chặt môi, vẻ mặt u ám chứng tỏ hắn đang vô cùng tức giận.

Tích Vô Nhai khẽ thở dài, ôn hòa nói: “Dạ Nhi, có Mạc gia huynh đệ ở lại đây, ngươi cũng không cần lo lắng, ta cũng sẽ nhanh chóng trở về, còn nữa… tuy Tiểu Vũ là người của Vân gia, nhưng y không giống những kẻ đó, ngươi thấy y sẽ hiểu, y rất đáng yêu.”

Khung Tử Dạ bĩu môi khinh thường, bộ dạng tiểu hài tử khiến huynh đệ Mạc gia phải cúi đầu cười khẽ, mà Tích Vô Nhai bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nghiêm mặt: “Dạ nhi, khoảng thời gian ta không có ở đây, ngươi nhất định phải nghe lời Mạc tiên sinh, biết chưa, Mạc tiên sinh chính là….”

“Được rồi được rồi.” Thiếu niên không khiên nhẫn mà phất tay: “Vương thúc đã nói mấy chục lần, ta cũng không phải tiểu hài tử, ta đã mười sáu tuổi rồi.”

“Aizz…..” Tích Vô Nhai đau đầu nhìn hắn, trong lòng lại nổi lên thương tiếc. Đứa trẻ này đã bị Vân gia coi như con rối từ nhỏ, có thể kiên trì tới bây giờ đã không hề dễ dàng, sợ rằng chỉ trước mặt mình thì hắn mới có biểu hiện trẻ con như vậy.

“Ngươi đã hiểu hết, vậy ta trở về phủ chuẩn bị, sáng sớm mai sẽ xuất phát.”

“Nhanh như vậy?” Khung Tử Dạ kinh ngạc.

“Uhm.” Nhớ tới người nọ, sắc mặt Tích Vô Nhai lập tức trở nên lạnh lùng: “Tiểu Vũ đang ở trong tay kẻ kia, tình cảnh vô cùng nguy ngập, ta phải nhanh chóng đi cứu y.”

Thiếu niên gục đầu xuống, trong mắt thoáng hiện một tia tàn nhẫn, nháy mắt đã biến mất vô tung.

Tích Vô Nhai thấy hắn không nói lời nào, tưởng rằng hắn lại giở tính tiểu hài tử, tiến lên xoa đầu hắn: “Ta sẽ nhanh chóng trở lại.”

Khung Tử Dạ lập tức ngẩng đầu, tươi cười: “Được, nhưng vương thúc phải đồng ý với ta một chuyện.”

“?”

“Vương thúc phải mang theo một trăm danh thị vệ theo cùng, như vậy mới khiến ta an tâm.”

Nhìn nụ cười hồn nhiên của thiếu niên, Tích Vô Nhai cảm thấy ấm áp trong lòng, đạm cười: “Ngươi không tin năng lực của vương thúc? Danh hào của ta trong chốn giang hồ ra sao chắc ngươi cũng rõ ràng. An tâm, người bình thường không thể tổn thương ta được.”

“Ta biết.” Thiếu niên đột nhiên ngồi ngay ngắn, lập tức biểu hiện khí thế đế vương: “Nhưng thân phận hiện tại của thúc là Vương gia, thân là thần tử Dạ Diệp Quốc, thúc không thể lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa, vậy nên mong người không nên cự tuyệt hảo ý của chất nhân (cháu)”

Về tình về lí đều không thể cự tuyệt, tuy rằng biết những người đó sẽ trở thành gánh nặng của mình, nhưng hắn cũng hiểu được tâm tư vị hoàng đế trẻ tuổi trước mắt. Thật vất vả mới tìm được một thân nhân, cũng không dễ dàng khiến người ta xuất hiện trước mặt mình, loại sợ hãi mất đi này…

Tích Vô Nhai mỉm cười, sau đó tiến lên thi lễ: “Thần tuân chỉ, tạ ơn bệ hạ quan tâm, thần chắc chắn sẽ đi sớm về sớm, thỉnh bệ hạ không cần quá lo lắng.”

Khung Tử Dạ đứng dậy đỡ hắn: “Vương thúc thật khách khí, hiện tại ta là thân nhân của thúc, cho nên ta sợ mất đi… Vương thúc sẽ không trách ta nhiều chuyện đúng không?”

Nhìn thiếu niên đỏ ửng hai mắt, Tích Vô Nhai lắc đầu, ôn hòa tươi cười: “Khung gia chỉ còn hai người chúng ta, ta hiểu được tâm trạng lo lắng của ngươi, an tâm, vương thúc sẽ nhanh chóng trở về.”

“Ân.” Thiếu niên gật gật đầu, sau đó mở miệng: “Ngày mai vương thúc xuất phát lúc nào, ta sai Bùi phó thống lãnh dẫn binh đợi thúc ở cổng thành.”

Tích Vô Nhai nghiêng đầu suy nghĩ: “Giờ Mẹo đi, xuất phát quá sớm sẽ ảnh hưởng tới dân chúng trong thành.”

Khung Tử Dạ gật đầu: “Vậy ta lập tức truyền lệnh cho hắn.”

“Được, có điều, Dạ Nhi, ngươi phải nhớ rõ những lời vương thúc đã căn dặn, ngàn vạn lần đừng một mình chống lại lão cáo già họ Vân kia, nhất định phải nhớ kỹ!”

Tích Vô Nhai vỗ vai hắn, xoay người nhìn về phía Mạc Bạch, Mạc Ngôn: “Thời gian ta không có ở đây, phiền hai vị bảo vệ bệ hạ.”

“Được, thuộc hạ chắc chắn sẽ dốc toàn lực bảo vệ bệ hạ, thỉnh vương gia an tâm.”

Tích Vô Nhai gật đầu với thiếu niên: “Ta đi đây.”

“Vương thúc thượng lộ bình an!”

Mạch Bạch, Mạc Ngôn thấy vậy, vội vàng chạy tới hành lễ cùng thiếu niên: “Thần xin cáo lui trước, thỉnh bệ hạ ân chuẩn.”

Khung Tử Dạ phất tay, hai người lập tức theo ra ngoài.

Đứng ở cửa nhìn bọn họ rời đi, thẳng cho tới khi không còn thấy bóng người, lúc này thiếu niên mới xoay người trở lại ỷ tháp (ghế), phất bào ngồi xuống, cùng vừa rồi quả thực giống như hai người khác nhau.

“Người đâu.” Hắn ngưng thanh gọi.

“Có.” Trước cửa lập tức xuất hiện một gã thị vệ.

“Lập tức gọi Bùi phó thống lãnh tới đây.”

“Tuân mệnh.”

Tiếng bước chân xa dần, Khung Tử Dạ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dư quanh cuối cùng của hoàng hôn đang đua nhau chạy trốn, sắc trời dần u ám, mặt đất rộng lớn bị bao trùm bởi một màu đen tối, cả nhân tâm cũng rơi vào hắc ám.

Thiếu niên thu hồi ánh mắt, uể oải gục đầu xuống, nhìn hoàng bào trên người, nhỏ giọng: “Vương thúc, vì sao không cần nữ nhân trẫm thưởng cho người, vì sao cố tình chọn nữ nhân của Vân gia?…”

Đảo mắt, chỉ thấy hắn đột nhiên chuyển thành phẫn nộ, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn tựa như ác ma mới bước ra từ địa ngục, nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn về phía đông: “Vân gia, Vân gia, Khung gia chúng ta cùng các ngươi không đội trời chung.”