Lí Sầm đứng ở cửa chăm chú nhìn thiếu niên trong viện, thấy bộ dạng nặng trĩu tâm sự của y, lão giả không khỏi nhíu mày, đang do dự có nên mở miệng hỏi hay không, bất chợt nghe thấy một tiếng hút khí, y lập tức đi tới.
“Tay bị thương?” Thanh âm vẫn lạnh như bằng, nhưng ngữ khí lại ngập tràn lo lắng.
Vân Phi Vũ mỉm cười cùng y: “Không có chuyện gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà.”
Thấy vết thương dài nửa tấc tràn máu tươi, lão giả khẽ cau mày, xoay người đi trước: “Theo ta vào đây.”
Thiếu niên chần chờ một lúc, cuối cùng cũng buông cây rìu trên tay, theo sát phía sau.
Xử lí xong miệng vết thương trên tay y, Lí Sầm lạnh lùng mở miệng: “Nói đi, rốt cuộc hôm nay ngươi tới là có chuyện gì? Đừng thử sức kiên nhẫn của lão đầu ta.”
Vân Phi Vũ cúi đầu, yên lặng hơn nửa ngày mới nhẹ giọng trả lời: “Lí lão bá… người có thể kể cho ta nghe bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì hay không.”
Lí Sầm dừng tay, sau đó tiếp tục dùng nội lực đem dược cao bôi đều lên miệng vết thương, cũng không ngẩng đầu lên, hỏi lại: “Vì sao không tự mình hỏi hắn?”
“Ta không dám hỏi hắn.” Không đợi lão giả mở miệng hỏi vì sao, thiếu niên lập tức vội vàng giải thích: “Nhìn hắn thống khổ như vậy, lòng ta rất khó chịu, cho nên… không thể hỏi được.”
Lẳng lặng, lão giả không trả lời, chỉ chuyên tâm giúp y xử lý miệng vết thương, cho đến khi miệng vết thương khép vảy lại một cách thần kỳ, lúc này lão giả mới nhẹ nhàng thở ra: “May mà chiếc rìu kia cùn, nếu không bàn tay này của ngươi phải bỏ đi rồi, thật sự không thể để cho ngươi làm việc được, vừa vội vàng lại vừa hậu đậu.”
“Thực xin lỗi!” Thiếu niên nhẹ giọng giải thích.
“Aizzz… Quên đi.” Lão giả nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của y, đảo mắt đã thay đổi sắc diện, trầm giọng nói: “Ngươi thực sự muốn biết những chuyện trước kia của hắn? Ta có thể nói cho người, nhưng là, sau khi biết sự thật, ngươi nhất định phải có trách nhiệm với tên tiểu hài tử kia, giúp hắn thoát khỏi bóng ma quá khứ, có thể làm được không?”
“?” Vân Phi Vũ hơi giật mình nhìn lão giả. Tuy y không hiểu hết, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của lão giả, y liền không tự chủ được mà đồng ý: “Ta nhất định sẽ làm như vậy.”
Thu hết biểu tình của thiếu niên vào đáy mắt, ánh mắt Lí Sầm hiện một mạt tiếu ý không đổi: “Vậy được rồi, những gì ta biết đều nói cho ngươi.”
“Được.” Vân Phi Vũ chờ đợi nhìn lão giả.
Nhớ lại chuyện trước kia, gương mặt lão giả thay đổi đủ loại cảm xúc, nhanh chóng trôi qua tựa cưỡi ngựa xem hoa, cuối cùng than nhẹ một tiếng, đột nhiên hỏi: “Thân phận thực sự của giáo chủ chắc ngươi đã biết?”
“Biết, Thánh đều nói cho ta biết.”
“Vậy thì tốt rồi, việc này phải kể từ khi hắn còn rất nhỏ….”
Theo từng lời nói của lão giả, Vân Phi Vũ cảm giác như trở về quá khứ, mà hết thảy mọi chuyện của nam nhân đều dần dần hiện ra trước mắt.
Tư Vũ Thánh không được sinh ra trong tiếng cười nói hân hoan cùng ôn nhu chăm sóc như người thường, nghênh đón hắn là sứ mệnh cùng cừu hận kéo dài cả trăm năm của gia tộc.
Sau khi sinh, hắn cùng mẫu thân chung sống gần một tháng ngắn ngủi liền lập tức tách ra, mãi cho đến khi phụ mẫu qua đời, tổng cộng cũng không gặp được mấy lần, cho dù là gặp mặt cũng mang theo không khí gia tộc đế vương, xa cách cùng khách sáo.
Nhưng tuổi thơ ấu của Tư Vũ Thánh cũng tính là vui vẻ, hắn có một nhũ mẫu tên Tần Hồng Miên, còn có một người bằng hữu thân như huynh đệ ruột thịt là Tống Tuấn Nam.
Có lẽ đều do ông trời an bài, Tư Vũ Thánh mất đi sự quan tâm của phụ mẫu thân sinh nhưng đã bù đắp cho hắn toàn bộ sự yêu thương của nhũ mẫu.
Khi tìm được Tần Hồng Miên, nàng mới mất đi trượng phu, cũng mất đi đứa nhỏ trong bụng, nhưng vì đưa con lớn bốn tuổi là Tống Tuấn Nam, nàng cố gắng kiên cường chịu đựng.Thấy hoàn cảnh nàng như vậy, Lí Sầm cảm thấy nàng vô cùng thích hợp trở thành nhũ mẫu của Tư Vũ Thánh. Bối cảnh đơn giản, không vướng bận chuyện gì, trừ việc nàng có một nhi tử bốn tuổi.
Nghĩ tới việc tiểu hài tử kia vừa tròn một tháng tuổi đã bị phụ mẫu vứt bỏ, Lí Sầm đau lòng không thôi, mà nhìn Tống Tuấn Nam bốn tuổi trước mắt, khỏe mạnh kháu khỉnh, vô cùng đáng yêu, y liền nghĩ hắn có thể trở thành bạn cùng vui đùa với tiểu hài tử kia. Ít nhất trước khi hắn tiếp quản ma giáo, giúp cho hắn có một quãng thời gian thơ ấu tốt đẹp.
Xuất phát từ sự thương tiếc, Lí Sầm đem hai người trở về, nhưng y lại không biết, chính vì điểm mềm lòng này lại khiến nhân cách Tư Vũ Thánh thay đổi.
Tần Hồng Miên vừa mới tới ma giáo còn cảm thấy rất bất an, nhưng lúc vừa nhìn thấy Tư Vũ Thánh trắng trẻo đáng yêu liền quên đi hết thảy, trong mắt chỉ có tiểu tử phấn nộn kia, hơn nữa nàng mới mất đi đứa nhỏ thứ hai, bởi vậy càng thêm yêu thương hắn. Tình cảm mẫu tử dâng lên, nàng hoàn toàn coi Tư Vũ Thánh như nhi tử của mình mà nuôi nấng.
Tư Vũ Thánh có Tần Hồng Nương chăm sóc, có Tống Tuấn Nam làm bạn liền trở nên khỏe mạnh, hoạt bát, sống vui vẻ mà trưởng thành, ngược lại, Tư Vũ Thánh cũng coi bọn họ như những người thân quan trọng nhất, đối với phụ mẫu thân sinh lại không có cảm tình.
Cứ như vậy, Tư Vũ Thánh trở nên mạnh mẽ bước sang tuổi mười bốn, mà phụ mẫu thân sinh của hắn, qua một hồi tranh đấu cùng Vân gia đã qua đời khi hắn mới mười hai tuổi, nhưng hắn cũng chẳng có bao nhiêu buồn khổ. Chẳng qua cũng từ đó, tứ đại hộ pháp càng đốc thúc hắn luyện công nhiều hơn, học tập cũng ngày càng nghiêm khắc, nhưng hắn đã quen thuộc với những thứ này, học tập, luyện công xong, thời gian còn lại hắn vẫn cùng Tống Tuấn Nam chơi đùa như trước.
Ngay lúc tứ đại hộ pháp một lòng một dạ muốn mau chóng giúp Tư Vũ Thánh làm quen tất cả những chuyện trong giáo, chính thức tiếp quản chức vụ giáo chủ, lại không chú ý tới ánh mắt nóng rực mà Tống Tuấn Nam hướng tới Tư Vũ Thánh, cùng tình cảm hai người đang giấu diếm, cho tới một ngày….
Qua giờ dậu mỗi ngày, đó là thời gian Tư Vũ Thánh ngâm mình trong dược dục, mà ngày ấy, Lí Sầm chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng hắn, đành phải chạy tới tẩm cung tìm lại phát hiện không thấy người đâu, nghĩ rằng hắn nhất định ở bên Tống Tuấn Nam, vì thế y lại chạy tới tiểu viện nơi mẫu tử Tần Hồng Miên ở.
Ngày ấy, tiểu viện im ắng không một tiếng động nhỏ, Lí Sầm vẫn chưa nghĩ nhiều, đi thẳng tới phòng của Tống Tuấn Nam, nhưng mới đi đến trước cửa, trong phòng lại truyền ra tiếng rên rỉ kiều diễm khiến y phải ngừng bước. Còn đang nghi hoặc tại sao Tuấn Tống Nam lại có thể mang nữ nhân vào ma giáo, nhưng những hình ảnh vô tình nhìn thấy qua khe hở nhỏ của cánh cửa lại khiến y giật mình một trận. Đối diện cửa phòng, trên giường, Tống Tuấn Nam phủ trên người Tư Vũ Thánh, hai người y trang không chỉnh tề, ôm ấp hôn môi.
Ngay lúc đó, y chỉ cảm thấy trong đầu ‘ầm’ một tiếng, một cước đá văng cửa phòng, đi tới trước giường nắm lấy Tống Tuấn Nam mà ném ra xa. Nhìn Tư Vũ Thánh nằm trên giường, sắc mặt ửng hồng, mơ mơ màng màng, y chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn, hỏa nộ ngút trời.
Lúc ấy y muốn một chưởng bổ xuống Tống Tuấn Nam, nhưng nghĩ tới việc Tư Vũ Thánh sẽ thương tâm nên đành phải cưỡng chế lửa giận trong lòng, chỉ lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó điểm huyệt ngủ của Tư Vũ Thánh, ôm lấy tiểu hài tử này rời khỏi đó. Y cũng không dự đoán được tên tiểu tử kia lại ôm ngực chạy tới trước mặt hắn, vẻ mặt bình tĩnh: “Ta thích Tiểu Thánh, là thật tâm yêu thích hắn!”
“Ngươi không xứng!” Lí Sầm nghiến răng thốt lên một câu, lập tức rời đi.
Qua một thời gian, tứ đại hộ pháp bắt đầu thay nhau trông trừng, ngăn chặn hai người gặp mặt. Tư Vũ Thánh nháo loạn, nhưng nhờ bốn người dạy dỗ và Tần Hồng Nương khuyên bảo, hắn dần dần khôi phục bình tĩnh. Bốn người cùng hắn thoả thuận, nếu sáu năm sau hắn vẫn yêu thích Tống Tuấn Nam sẽ lập tức cho phép hai người ở bên nhau, nhưng chính lúc đó, Tống Tuấn Nam lại biến mất một cách kỳ lạ, cho tới nửa năm sau, hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.
Trong nửa năm này, Tư Vũ Thánh vô cùng nhu thuận, nhưng mọi người cũng biết hắn chẳng vui vẻ, may mắn là Tần Hồng Miên vẫn ở bên cạnh hắn mà chưa từng rời đi, điều này khiến cho mọi người ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy hắn tươi cười. Lần này thấy Tống Nam trở về, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu hoài nghi tách hai người ra liệu có đúng hay không, nhưng không ai biết rằng tai họa sắp ập tới.