Sau cơn kích tình, hai người lẳng lặng ôm nhau, Vân Phi Vũ ghé vào lòng nam nhân, nửa ngày cũng không nói một lời khiến Tư Vũ Thánh có chút bất an.
“Tiểu Vũ Nhi, đệ làm sao vậy?’
Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu, quan sát một lúc lâu mới nghiêm trang nói: “Cho huynh hai lựa chọn. Nếu muốn luôn luôn thượng ta, vậy kêu ta là tướng công, nếu không thì để ta thượng.”
Cả nửa ngày trôi qua mà y vẫn nghĩ tơi vấn đề này, Tư Vũ Thánh không khỏi đau đầu, nhìn trái nhìn phải, ngắt lời: “Đúng rồi, đệ còn muốn ăn gì, ta cho người đi lấy.”
“Không được nói sang chuyện khác.” Vân Phi Vũ xoay mặt nam nhân qua, tức giận.
Nam nhân thở dài, lẳng lặng nhìn thiếu niên chăm chú, bất đắc dĩ nói: “Đệ muốn thượng ta tới vậy sao?”
Vân Phi Vũ gật đầu, sau đó bổ sung một câu: “Ta cũng là nam nhân, đương nhiên muốn huynh.”
Tư Vũ Thánh chọn mi: “Việc này đâu phải vấn đề, hai ta đều là nam nhân, hoặc là nói… mỗi lần ở mặt dưới, đệ cảm thấy không thoải mái?”
“Ta….” Thiếu niên bị hỏi vậy liền phi thường xấu hổ, cúi đầu, gương mặt đỏ bừng.
“Thật sự không thoải mái?” Nam nhân tăng thêm ngữ khí hỏi lại một lần, trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
“Không có không thoải mái.” Thiếu niên nhăn nhó, nhỏ giọng trả lời: “Cảm giác tốt lắm, nhưng mà…..”
“Vậy vì sao đệ nhất định muốn ở mặt trên?” Nam nhân ngắt lời y.
“……….” Đột nhiên bị người ta hỏi ngược trở lại, Vân Phi vũ thất thần, quên mất nên trả lời như thế nào, chỉ ngây ngốc nhìn hắn.
“Không biết sao?” Nam nhân cười khẽ: “Vậy ta cho đệ một cơ hội.” Hắn dừng một lúc, híp mắt, khóe miệng gợi lên nụ cười ranh mãnh: “Nếu đệ có thể áp đảo ta, vậy ta tuyệt đối sẽ không phản kháng, để đệ thượng một lần, thế nào?”
“Này còn không phải là làm khó người ta?”
Vân Phi Vũ cúi đầu xuống, thân thể không cường tráng bằng hắn, khí lực chẳng lớn hơn hắn, thể lực không tốt như hắn, hơn nữa hắn còn có võ công, mình làm gì có năng lực áp đảo hắn, trừ phi hắn không chú ý…..
Đúng rồi, ánh sáng chợt lóe lên trong đầu thiếu niên, y lập tức cười tủm tỉm, gật đầu: “Được, ta đồng ý với huynh, chỉ cần có thể áp đảo huynh là được đúng không, hắc hắc”
Tư Vũ Thánh cong lên khóe môi, suy nghĩ của thiếu niên lẽ nào hắn không hiểu, chính là tiểu đông tây này quá coi thường hắn, đến lúc đó sẽ cho y biết thế nào là lợi hại.
“Đúng rồi, Thánh.”
“Sao vậy?”
“Ách…cái kia.” Vân Phi Vũ bắt đầu do dự, rốt cuộc có nên hỏi hắn bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì hau không. Nghe khẩu khí của Hoàng Trang, sự kiện kia hẳn là nghiêm trọng. Hơn nữa, Thánh từng yêu một người, vậy người đó rốt cuộc là ai? Vì sao phản bội Thánh? Lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Từng dòng từng dòng suy nghĩ lẩn quẩn trong tâm trí, chính là, cuối cùng có nên hỏi không?
“Sao vậy? Đệ muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Tư Vũ Thánh đưa hai tay xoa bóp sau lưng Vân Phi Vũ, ngón tay hơi dùng sức, chạy khắp các huyện vị, kinh mạch trên cơ thể y. Cảm nhận được thiếu niên thoải mái thả lỏng thân thể, hắn không khỏi mỉm cười, hai tay càng ra sức.
“Thánh, chuyện kia, huynh…..” Bên eo đột nhiên truyền tới cảm giác toan trướng khiến thiếu niên ngừng thở, cơ thể thư sướng khiến y thoải mái nhắm mắt, lẳng lặng hưởng thụ.
Một hồi lâu, nam nhân nhẹ giọng lên tiếng: “Đệ muốn hỏi gì, ta làm sao?”
“A?” Vân Phi Vũ mở mắt ra, thấy nụ cười ôn hòa trên gương mặt nam nhân, y đột nhiên có cảm giác vô cùng sợ hãi, sợ rằng sẽ đánh mất hắn. Nội tâm lại kịch liệt giao chiến, cuối cùng áp chế cảm giác nghi hoặc, thuận miệng hỏi: “Vì sao lại xây dựng lên ma giáo này? Rõ ràng tất cả mọi người đều là người tốt, cái tên kia không phải rất dễ khiến người ta hiểu lầm hay sao?”
“Tiểu Phi Vũ cảm thấy ta là người tốt?”
Vân Phi Vũ không chút suy nghĩ, lập tức gật đầu: “Thánh đương nhiên là người tốt.”
Tư Vũ Thánh cười nói: “Nếu ta nói ta là người xấu thì sao? Ít nhất, tất cả người trong võ lâm đều cho rằng ta là kẻ xấu xa.”
Thiếu niên hơi giật mình nhìn hắn, đột nhiên ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: “Ta mặc kệ người khác nói cái gì, huynh là Thánh của ta, Thánh của ta chính là người tốt, người tốt nhất trong những người tốt.”
Nam nhân cười khẽ: “Chuyện đó cũng không hề gì, kêu là ma giáo hay cái gì khác cũng được, chỉ là cách xưng hô mà thôi, thị phi trắng đen ra sao, mọi người đều hiểu.”
“Ân, ta hiểu, chỉ cảm thấy kỳ quái thôi. Dù sao cũng không ai bỗng nhiên kêu là ma giáo, bình thường đều là do người trong võ lâm áp đặt cái tên đó, đúng không?”
“Những chuyện trong võ lâm, Tiểu Phi Vũ biết nhiều hay ít?”
Thiếu niên lắc đầu: “Một chút cũng không biết.”
“Ha hả, khó trách. Kỳ thực trước kia chúng ta không phải gọi là ma giáo, chỉ là sau này tất cả mọi người đều kêu như vậy, chúng ta cũng từ từ quên đi cái tên trước kia, sau đó thành thói quen.” Nam nhân thản nhiên giải thích.
“Còn có thể như vậy sao?” Vân Phi Vũ khó tin mở to hai mắt, hỏi tiếp: “Vậy trước kia nơi này kêu là gì? Cái tên kia không đáng nhớ?’
“Không phải không đáng nhớ, chính là…” Nam nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên không trung, một hồi lâu lại nghiêm túc nhìn thiếu niên: “Tiểu Phi Vũ, kỳ thực tên thật của ta cũng không phải Tư Vũ Thánh.”
“Sao?” Thiếu niên há to miệng.
Nam nhân buồn cười nhìn y: “Không cần phải kinh ngạc tới mức đó, ta đã lâu không dùng tên thật của mình, hơn nữa cái tên đó cũng không khác hiện tại cho lắm, chính là hơn một chữ mà thôi. Tên của ta vốn là Tư Đồ Vũ Thánh.”
“Tư Đồ Vũ Thánh? Tư Vũ Thánh? Cảm giác cũng không khác biệt lắm.” Thiếu niên nhỏ giọng thì thầm.
Tư Vũ Thánh nhìn vẻ mặt của y, nhíu mày khó hiểu: “Tiểu Phi Vũ, đệ không biết họ Tư Đồ này có ý nghĩa gì?”
“Có ý nghĩa gì đặc biệt sao?” Vân Phi Vũ có chút hồ đồ, thầm nghĩ đây cũng chỉ là một cái họ kép mà thôi.
“Quả nhiên đệ không biết.” Nam nhân cười hì hì, hôn y một cái: “Không biết cũng không sao, tóm lại đó cũng chẳng phải chuyện quan trọng.”
“Không được, ta muốn biết.”
“Thật sự muốn biết?”
“Uhm.” Thiếu niên nghiêm túc gật đầu: “Mọi chuyện của Thánh, ta đều muốn biết.”
“Vậy được rồi, hôn ta một cái sau đó ta sẽ nói cho đệ biết.” Nam nhân chỉ chỉ môi mình.
Thiếu niên chần chờ một chút, sau đó đặt lên môi hắn một nụ hôn tựa chuồn chuồn lướt nước (hời hợt, chạm nhẹ), đang muốn lui lại, không ngờ bị nam nhân đưa tay ôm lấy gáy….
Nụ hôn nồng nhiệt khiến người ta hít thở không thông.
Vân Phi Vũ ghé bên vai nam nhân thở từng ngụm từng ngụm, thầm nghĩ bản thân thiếu chút nữa bị hôn đến ngạt thở, không khỏi có chút bất mãn với tính cách bá đạo của nam nhân, nắm lấy tóc hắn: “Nói mau, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cái tên đó!”
Tư Vũ Thánh buồn cười nhìn y, thanh thanh cổ họng: “Tư Đồ là quốc họ, là quốc họ của Nhật Diệu quốc trước kia. Ta nói tới vậy, đệ đã hiểu chưa?”
Thiếu niên cứng người, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn nam nhân, nói lắp bắp: “Kia…vậy thì phải nói là…nói…huynh là hậu duệ hoàng tộc tiền triều?”
Nam nhân gật đầu, sau đó nháy mắt mấy cái: “Rất kinh ngạc đúng không! Thật ra ta cũng không thích dòng họ này chút nào, cho nên mới nói cái tên kia căn bản là vô dụng. Tiểu Vũ nhi chỉ cần nhớ rõ tên ta là Tư Vũ Thánh.”
Vân Phi Vũ cúi đầu trầm tư một lúc, đột nhiên mở miệng: “Có phải tên trước kia của ma giáo là Nhật Diệu giáo hay không?’
Tư Vũ Thánh nở nụ cười tán dương: “Tiểu Vũ Nhi thật thông minh, gọi là “Nhật Diệu Thánh giáo”, sau này lại bị Vân gia đổ tiếng ác, chung quanh châm ngòi li gián quan hệ giữa chúng ta cùng nhân sĩ võ lâm, từ đó về sau, chúng ta biến thành ma giáo trong mắt mọi người.”
Vừa nghe tới Vân gia, thiếu niên lập tức nhíu mày, khinh thường bĩu môi: “Ta nghĩ chính bọn họ mới là….ma tộc. Tất cả đều biến thái!”
Nam nhân thấy phản ứng của y thực thú vị, vong tay ôm y vào lòng: “Đệ ghét Vân gia?”
“Ghét!”
“Là… bởi vì người kia sao?” Tư Vũ Thánh cẩn thận lên tiếng, khi thấy thiếu niên biến sắc, lập tức vuốt nhẹ sau lưng y: “Tốt lắm, tốt lắm, không nghĩ nữa. Việc người kia làm với đệ, ta nhất định sẽ thay đệ tính sổ.”
Vân Phi Vũ vùi mặt lên cổ hắn, rầu rĩ nói: “Không cần, ta không muốn phải gặp lại hắn một lần nữa.”
“Ân, sẽ không để đệ nhìn thấy hắn lần nữa.” Hàn quang chợt lóe lên trong mắt Tư Vũ Thánh.
“Loại người như vậy, ta muốn khiến cho hắn thống khổ cả đời!”