(Đêm tối – Ngày sáng)
Đại lao ẩm ướt âm u vang lên tiếng rên rỉ phiêu đãng khàn khàn thống khổ cùng thanh âm nam nhân ồ ồ thở dốc, tiếng thân thể va chạm.
Vốn là hình đường tanh nồng mùi máu, giờ phút này lại có hai người thân thể trần trụi cùng dây dưa một chỗ. Không khí vương một mùi hương ngọt nị, toát ra một mảnh tình sắc kiều diễm.
Trên đám y phục rách nát, hai người cao thấp chuyển động, sau một thanh âm va chạm kịch liệt, Vân Khoảnh Dương gầm nhẹ một tiếng, phóng ra dục vọng của mình.
Không khí ám muội vây quanh hai người, Vân Khoảnh Dương không biết mệt mỏi lại tiếp tục cắn nhẹ lên đôi môi ngọt ngào nhiễm hồng máu tươi. Dường như nhấm nháp bao nhiêu cũng không đủ, hắn đem đầu lưỡi tiến công khoang miệng của thiếu niên, quay cuồng liếm lộng, tham lam đoạt lấy mật ngọt xen lẫn vị máu tươi, cố gắng khiến mình no bụng.
Nhìn thân thể trắng ngần đầy thương tích dưới thân, dục vọng đang chôn trong cơ thể thiếu niên lại ngẩng đầu. Tham luyến mĩ vị của y, nam nhân chìm đắm trong cảnh hoang *** vô độ.
Thanh âm nơi dây dưa giữa hai người vang lại, nội bích mềm mại của thiếu niên co rút khiến dục vọng nam nhân mất đi khống chế, điên cuồng mà tàn bạo, tiến công càng sâu. Nam nhân hưng phấn, cả người run rẩy, vừa chuyển động không chút tiết tấu, vừa mê luyến vuốt ve khuôn miệng ngọt ngào.
Thanh âm rên rỉ từ miệng thiếu niên tràn ra, giọng nói khàn khàn mang theo sự hấp dẫn chết người. Nghe thiếu niên than khóc nức nở, rốt cuộc nam nhân không cầm giữ nổi, một cái giật mình qua đi, đem toàn bộ dục vọng nóng rực đưa vào cơ thể y.
Hỗn hợp giữa dòng máu đỏ tươi cùng chất lỏng màu trắng theo nam nhân rút ra liền trào xuống.
Mùi hương gay mũi mà *** tà tràn ngập không khí. Nam nhân híp mắt suy nghĩ, nhanh chóng cuốn lấy thân thể vô lực của thiếu niên, đem dục vọng đã bành trướng một lần nữa tiến vào cơ thể y, vĩnh viễn chiếm đoạt.
Liên tiếp bị dày vò khiến Vân Phi Vũ bị vây hãm trong đau đớn. Thân thể bị tàn phá, tự tôn bị dẫm đạp, y đã không còn sức lực phản kháng, đành buông xuôi suy nghĩ, mặc cho nam nhân một lần lại một lần dày vò. Chất lỏng ấm áp không ngừng theo miệng vết thương chảy xuống, cảm giác nội bích mềm mại vô cùng đau đớn theo xương sống truyền vào trong đầu, nhưng cũng không cách nào truyền vào tâm trí.
……….
Hình đường âm u lúc này tràn ngập những hình ảnh tiên diễm, *** mi. Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, thân thể thiếu niên cũng theo sự không ngừng xâm phạm của nam nhân mà biến thành từng mảnh nhỏ, bị tàn phá nặng nề.
Đôi mắt đỏ sẫm của nam nhân theo dục vọng được giải phóng dần trở nên trong sáng, thân thể thoải mái, một đêm lao lực xâm phạm lại không nhìn ra chút mệt mỏi, ngược lại, *** thần hắn còn tỉnh táo hơn.
Khi thấy thiếu niên dưới thân nhắm chặt hai mắt, nỗi khiếp sợ, khủng hoảng, mê loạn đồng thời cũng nhau kéo tới, tình cảm phức tạp đan xen trong lòng. Vốn mang theo ý niệm trả thù mà bắt y trở lại, nhưng là… không ngờ mọi việc lại diễn ra như thế này.
Hắn đã xem nhẹ sự ảnh hưởng của thiếu niên đối với mình, ý niệm diệt trừ y bắt đầu nổi lên.
Hai tay run rẩy nắm lấy cổ thiểu niên, cảm giác được mạch đập sau gáy y dần yếu ớt, Vân Khoảnh Dương đột nhiên luống cuống, vội vàng đưa tay đặt lên ngực y, cảm nhận được nhịp tim suy yếu dần dần khôi phục, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Bỗng nhiên, hắn mạnh mẽ thu tay lại, giật mình nhìn thiếu niên, lại nhìn hai bàn tay của mình. Chính hắn cũng không thể tin nổi hành động của mình. Hắn… thế nhưng lại cứu lấy mạng sống của y. Thần sắc phức tạp hiện lên trên gương mặt, nội tâm kịch liệt đấu tranh.
Động tĩnh bên ngoài địa lao khiến Vân Khoảnh Dương bừng tỉnh. Chắc chắn đã có việc gấp, nếu không ảnh sẽ không làm phiền hắn. Nhìn thiếu niên hôn mê trên mặt đất, hắn nhất thời không thể đưa ra quyết định, nhặt mảnh y phục rách nát ném lên trên người y, ngay sau đó lại hoang mang với hành động theo bản năng này của mình, lắc đầu bước ra khỏi địa lao.
Thân thể trần trụi đứng ngoài cửa phòng giam, nghe Vô Ác báo cáo xong, hắn nhíu mày, tiếp nhận y phục Vô Ai đưa tới, vừa mặc vừa hỏi: “Ta không có hỏi tới hắn, vậy bọn họ tìm tới ta là có chuyện gì?”
“Lưu quản sự chưa nói.” Vô Ác cung kính trả lời.
“Ta đã biết, ngươi về trước kêu hắn tiếp đón bọn họ, một lúc sau ta sẽ trở về biệt viện.”
“Tuân mệnh.”
Quay đầu nhìn Vô Nộ, Vô Ai đứng ở một bên, Vân Khoảnh Dương suy nghĩ, dặn dò: “Các ngươi âm thầm canh giữ ở nơi này, không cho phép bất kỳ ai đi vào, cũng không được… thả người ra.”
“Dạ.” hai người đồng thanh trả lời.
Tâm trạng xúc động muốn vào nhìn y nhưng lý trí không cho phép hắn làm như vậy, mâu thuẫn trong lòng vẫn chưa thể cởi bỏ.
Vân Khoảnh Dương đã đoán được nguyên nhân đại khái dẫn bọn họ tới đây, đơn giản là biết hắn – đại đương gia tương lai đã xuất hiện ở Cổ Xuyên thành. Bọn hắn tới cũng chỉ để nịnh bợ mà thôi.
Kỳ thực Vân Khoảnh Dương chẳng có chút hứng thú với bộ mặt a dua nịnh bợ của bọn họ, nhưng nếu tiếp tục ở lại nơi này sẽ khiến hắn càng thêm phiền muộn. Rõ ràng rời xa nơi này một chút sẽ tạm thời khiến hắn tránh khỏi sự ảnh hưởng của y, cũng thừa dịp này bình ổn lại nội tâm đang mâu thuẫn.
Rửa mặt chải đầu xong, hắn mang theo Vô Hỉ và Vô Nhạc, cưỡi ngựa tới ngoại thành cách Cổ Xuyên thành ba mươi dặm.
Vân Khoảnh Dương ở trong biệt viện của Vân gia tại Cổ Xuyên thành nhưng không muốn người trong biệt viện thấy Vân Phi Vũ. Sau khi xuất phát từ Thanh Châu thành, hắn đi một mạch ba ngày ba đêm, trực tiếp tới nơi này dừng chân.
Nơi này vốn là địa bàn của ma giáo đã bị Vân gia bình định, sau đó trở thành một nơi hoang phế không người. Bởi vì vị trí bí mật, khoảng cách với Cổ Xuyên thành lại gần, vậy nên ngày ấy hắn nhanh chóng đưa Vân Phi Vũ tới đây, cho dù Vân Kính Thiên có đột nhiên xuất hiện cũng không thể ngờ hắn lại dấu người tại nơi này.
Vừa tới biệt viện của Vân gia, chợt nghe trong phòng truyền tới thanh âm tranh cãi ầm ĩ. Vân Khoảnh Dương nhíu mày, chắp hai tay sau lưng đi vào đại sảnh.
Hắn vừa bước chân vào cửa, đại sảnh huyên nào lập tức trở nên yên tĩnh, trên mặt mỗi người đều mang vẻ cung kính xu nịnh, tiến tới hành lễ.
Vân Khoảnh Dương bắt đầu trưng lên nụ cười ôn hòa, gật đầu hỏi thăm mỗi người, sau đó ngồi vào vị trí đương chủ, nhìn chung quanh một vòng, mỉm cười nói: “Khoảnh Dương vừa có việc ra ngoài nên khiến các vị chờ lâu, thật có lỗi, thật có lỗi. Nếu đã như vậy, hôm nay ta làm chủ, mời mọi người tới Lai Hương khách *** ăn một bữa cơm đạm bạc xem như bồi tội, thế nào?”
Những người này đều là thiếu gia trong các đại gia tộc của Cổ Xuyên thành, còn có vài vị công tử con nhà đại quan, ngày thường đều kiêu ngạo khinh người, có điều, khi ở trước mặt Vân Khoảnh Dương, cả đám đều như lão hổ mất răng nanh, nhu thuận, ngoan ngoãn.
Bọn họ cùng nhau xuất hiện như thế này, chắc hẳn là do mệnh lệnh của trưởng bối trong nhà, lợi dụng ưu thế xấp xỉ tuổi của bọn hắn mà tìm một mối quan hệ tốt với Vân gia, mặc kệ sau này ở thương trường hay quan trường, nếu có thể nhận được sự ủng hộ của Vân gia, nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió.
Nghe thấy lời đề nghị của Vân Khoảnh Dương, mọi người nhìn nhau, trong đó có một nam tử trẻ tuổi, thân mặc trường bào xanh ngọc đứng lên, hướng hắn chắp tay: “Kỳ thực tại hạ tới đây chính là muốn mời ngài một bữa tiệc tẩy trần, bất quá, nếu thiếu trang chủ đã nói như vậy, chúng ta cũng không thể không cảm kích. Nếu không đành phải như thế này: hôm nay do thiếu trang chủ làm chủ, ngày mai tại hạ đáp lễ, ngài thấy thế nào?”
Người này là Bạch Thanh Thu, cháu trai tri phủ Cổ Xuyên thành. Tuy rằng Vân Khoảnh Dương cùng những người này là lần đầu gặp mặt nhưng Vân gia có mạng lưới tình báo rộng khắp, hơn nữa, thân là gia chủ của Vân gia, hắn phải biết rõ những thứ liên quan tới gia tộc. Mặc dù chưa từng gặp mặt bọn họ, nhưng tin tức mang về đều có kèm theo bức họa tương ứng, cho nên hắn không hề xa lạ đối với đám người này.
Vân Khoảnh Dương mỉm cười: “Như vậy cũng tốt, chẳng qua hiện tại thời gian vẫn còn sớm, các vị có đề nghị gì không?”
Mọi người chuyên tâm suy nghĩ….
“Đi đỗ phường (nơi cờ bạc) thì thế nào?” Một tên tiểu tử thấp bé đứng lên, hắn lập tức lọt vào con mắt lạnh lùng của Bạch Thanh Thu.
“Thiếu trang chủ không cần để ý! Tên tiểu tử này chỉ thích nói linh ***, làm sao ngài có thể tới những nơi dơ bẩn như vậy được.” Bạch Thanh Thu vội vàng đứng lên, sau đó trừng mắt liếc tiểu tử kia một cái.
Vân Khoảnh Dương tươi cười. Tiểu tử khi nãy là nhi tử của Lý gia chuyên buôn bán tơ lụa, ham mê lớn nhất là bài bạc. Kỳ thật bọn họ không biết, việc buôn bán của Vân gia trải rộng các ngành nghề, đỗ phường lớn nhất Cổ Xuyên thành là do Vân gia mở, chẳng qua việc buôn bán này là bọn họ âm thầm hành động mà thôi.
“Nếu không thì vậy đi, chúng ta thuê thuyền du ngoạn được không?” Bạch Thanh Thu nhìn về phía Vân Khoảnh Dương.
Mặc dù chẳng hứng thú với việc này, nhưng Vân Khoảnh Dương không tiện khiến hắn mất mặt, gật đầu, sau đó lập tức đứng dậy: “Đi thôi!”
Thấy chủ nhân đã đi đầu, mọi người cũng không hề do dự, vội vàng đứng lên theo sát phía sau.