Quyển 3: Huyết Sắc
(Hoàng tước ở phía sau: Nguyên văn câu này là Bọ ngựa phía trước bắt ve, lại không biết hoàng tước ở phía sau. Ý nói nguy hiểm tiềm tàng ở phía sau.)
Không thể tiếp tục che giấu, Bích Nha lập tức lẻn tới bên giường đánh thức Vân Phi Vũ. Trước ánh mắt kinh ngạc của y, nàng lấy ra chiếc bình nhỏ màu xanh biếc, đổ ra tay một khỏa dược hoàn màu đen: “Ăn đi.”
Tuy không hiểu nhưng Vân Phi Vũ không chút do dự tiếp nhận nuốt vào, mà ngay sau đó Bích Nha cũng nuốt vào một viên, đưa y ra phía sau bảo hộ, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm cửa sổ, lạnh lùng nói: “Đến rồi thì bước ra đi, ngươi nghĩ dùng cái loại thủ đoạn nho nhỏ này là có thể đối phó với ta sao?”
“Ha ha ha” Tiếng cười như chuông bạc từ xa vọng lại, Tống Mẫn mặc một thân hắc y phi thân vào phòng, cười tủm tỉm nhìn hai người: “Ta đương nhiên biết không có hiệu quả đối với ngươi, nhưng người phía sau thì ta không dám chắc nga.”
“Hừ, từ khi ngươi xuất hiện ta đã biết sẽ chẳng có chuyện tốt lành gì, cho nên đã sớm chuẩn bị dược. Tuy rằng không giải được cường độc, bất quá, đối với loại mê hương tầm thường này thì dư sức.”
Tống Mẫn nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, cười lạnh một tiếng: “Khó trách thượng cấp sai ta giám thị ngươi, thì ra đã sớm nghi ngờ ngươi từ lâu, có điều…” Nàng nhìn Vân Phi Vũ một cách khinh thường: “Vì cái loại phế vật mất hết giá trị lợi dụng này, ngươi làm như vậy đáng giá sao? Đừng quên….”
“Không được phép vũ nhục huynh ấy.” Bích Nha thẹn quá thành giận ngắt lời, đột nhiên xoay người đánh ra một chưởng, bắn một đạo hàn quang về phía nàng. Tống Mẫn vội vàng nghiêng người tránh né, giơ lên hai tay: “Dừng dừng, ta không nói là được.”
Bích Nha hạ cánh tay, cảnh giác nhìn người bên cửa sổ, mà người nọ lại đột nhiên cười nói: “Bích tỷ tỷ, nói một hồi lâu như vậy mà tại sao ngươi không quay đầu lại phía sau một chút chứ? Chậc chậc, chẳng lẽ sợ ta đánh lén? Hay là….”
Nói xong, nàng cố ý hướng Vân Phi Vũ liếc một cái: “Hay là không dám nhìn thấy người nào đó kinh hoảng, biểu tình sợ hãi?”
Bích Nha cắn chặt môi dưới, không có nói tiếp.
Tống Mẫn thấy nàng như vậy, sóng mắt lưu chuyển, cười mỉm nói: “Ai nha, ngươi xem, ta nói bừa cái gì vậy chứ. Bích tỷ tỷ chính là ‘nhận’ xuất sắc nhất của chúng ta, từ trước tới nay giết người không chớp mắt. Lần trước, nhận được mệnh lệnh của thượng cấp, tỷ liền mang ngũ tiểu thư, nga, không đúng, là mang thất thiếu gia đánh xuống nước. Nếu không phải đột nhiên có người xuất hiện, tỷ cũng không cần tiếp tục hầu hạ hắn. Hiện tại là cơ hội tốt, tuyệt đối không có người quấy rầy, thỉnh tỷ tỷ mau động thủ, như vậy chúng ta có thể mau chóng trở về phục mệnh.”
Tình cánh trước mắt khiến Vân Phi Vũ trở nên hồ đồ, nhưng nghe những lời hắc y nữ tử nói sau đó, y từ phía sau trừng mắt nhìn tiểu nha đầu trước mặt, một lúc lâu mới khẽ cười nói một câu: “Tiểu Nha, là nàng ta nó hươu nói vượn có đúng không? Sao muội có thể giết ta chứ? Những lời nàng nói đều là giả… đúng không?”
Giọng nói run rẩy từ phía sau truyền tới khiến tâm can Bích Nha đau khổ, không dám quay đầu nhìn vẻ mặt của Vân Phi Vũ, lại càng không dám trả lời một câu, chẳng thể tiếp tục nói dối y, nàng chỉ có thể dùng sự im lặng để thừa nhận tất cả.
Thời gian trôi qua một cách im lặng, chân có chút đâu nhức, Vân Phi Vũ thay đổi tư thế, ngồi xuống ghế, tiếp tục chờ đợi, chính là bộ dạng cứng đờ của tiểu nha đầu trước mặt khiến trái tim y dần trở nên đau đớn, cảm giác mỗi lúc một nặng nề.
Tống Mẫn thấy hai người dây dưa như vậy quả thực phí thời gian, không khỏi có chút sốt ruột: “Nếu Bích tỷ tỷ không xuống tay được, vậy để tiểu muội giúp cho.”
Thấy nàng chậm rãi tiến tới gần, Bích Nha lạnh lùng quát lên một tiếng: “Đứng lại, tiến thêm một bước thì đừng trách ta vô tình.”
Tống Mẫn thấy vậy cũng lạnh lùng không kém: “Ngươi muốn phản bội chủ nhân?”
Bích Nha chần chờ một lát, nói vọng về phía sau: “Tiểu… thiếu gia, ta ngăn cản nàng, người mau chóng chạy trốn đi, trở lại Tích phủ nhờ Tích công tử giúp người, chỉ có hắn… mới có thể bảo vệ người.”
Nghe thấy những lời này, trong lòng Vân Phi Vũ dâng lên một tia hy vọng: “Muội… muội vẫn là Bích Nha của ta đúng hay không? Ta biết, ta biết muội sẽ không hại ta…. Ha hả, ta đã nói rồi, nàng ta nói dối, Tiểu Nha sao có thể hại ta chứ, ta biết, ta…”
“Thiếu gia, đừng nói nữa!” Bích Nha nắm chặt hai tay, ngăn chặn cuồng phong thét gào trong tâm trí, hung hăng cắn môi dưới cho tới khi bên miệng truyền tới mùi vị huyết ***, lúc này mới nâng lên gương mặt lãnh đạm nói: “Những điều nàng nói đều là sự thật. Lần đó người bị đánh xuống nước bị nội thương chính là do ta làm, sau đó không biết vì sao chủ nhân bỗng nhiên thay đổi kế hoạch, bởi vậy người mới có thể sống tới bây giờ. Ta cũng chỉ là người được phái tới giám thị người, chỉ cần người rời khỏi Tích gia, mệnh lệnh chính là… giết không tha.”
Ngữ khí lạnh lùng kể lại mọi chuyện, không mang một tia cảm xúc, trái tim Vân Phi Vũ lập tức trùng xuống, tựa như rơi xuống vực thẳm, đờ đẫn nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trước mặt, thốt lên: “Kia… Vì sao còn chưa xuống tay?… Xuống tay đi, nếu phải chết, ta tình nguyện chết trong tay muội.”
Giọng nói khàn khàn trống rỗng vô lực, hốc mắt đỏ lên, chan chứa lệ: “Vì sao muốn muội giết huynh? Vì cái gì? Huynh là ca ca của muội, là thân nhân của muội, vì sao lại muốn muội giết huynh, vì sao….”
Vân Phi Vũ giật mình, đang muốn lên tiếng lại đột nhiên phát hiện một đạo ngân quang bay tới, nháy mắt đã tới phía sau Bích Nha, y hét lên một tiếng: “Cẩn thận!” lập tức nhảy lên che chở phía sau nàng.
Nhưng Bích Nha so với y còn nhanh hơn, giữ chặt y xoay nửa vòng. Cảm giác được thân thể nàng khẽ run lên, Vân Phi Vũ vội vàng ôm lấy nàng: “Muội bị thương rồi có phải hay không? Bị thương chỗ nào, nói cho huynh biết bị thương chỗ nào.”
Cảm nhận được sự đau đớn trước ngực, cơ thể bắt đầu cứng ngắt, nàng biết mình trúng độc, nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của y, nàng cố gắng tươi cười: “Không có việc gì, muội không sao cả. Ca ca, muội còn có thể gọi người là ca ca không? Đi… đi mau.. mau trở về Tích gia… muội ngăn cản nàng, huynh mau đi đi.”
Nói xong, Bích Nha mạnh mẽ đẩy Vân Phi Vũ khiến y nhào tới cửa, cố gắng cử động cơ thể cứng ngắc, vận sức giơ hai tay, phi đao lạnh lẽo trong tay lại phát hàn quang, gắt gao nhìn chằm chằm Tống Mẫn: “Chỉ cần ta không chết, ta sẽ không để ngươi làm tổn hại tới một cọng tóc của y.”
Tống Mẫn đã không nói cũng chẳng động thủ kể từ lúc nãy, chỉ nhàn nhã nhìn hai người, hiện tại thấy Bích Nha giương mắt hổ nhìn mình, không khỏi phì cười lên tiếng: “Bích tỷ tỷ, có phải ngươi đang cảm thấy cơ thể dần dần cứng ngắc không có cảm giác hay không? An tâm, an tâm, một lúc nữa, ngay tới cảm giác cứng ngắt ngươi cũng không cảm nhận được.”
Dừng một chút, nàng lộ ra một nụ cười u ám: “Bởi vì qua một thời gian nữa, tỷ chính là một cỗ thi thể, một cỗ thi thể có sống cũng không thể cử động. Thế nào, muội muội ta cũng không đối xử tệ với tỷ nhỉ? Ít nhất còn cho tỷ toàn thây, có thể biến thành tiêu bản nha. Bích tỷ tỷ tiêu bản, ha hả muội muội thực sự rất thích!”
Vân Phi Vũ đứng ở cửa, giật mình nhìn tiểu nha đầu đã làm bạn với mình hơn nửa năm nay, nàng cứ như vậy lẳng lặng bảo hộ y ở phía sau.
Từng bước, từng bước đi tới phía trước, kéo thân thể hoàn toàn cứng ngắc của Bích Nha, nghẹ giọng thì thầm bên tai nàng: “An tâm, ca ca sẽ không để muội một mình. Phải chết, huynh muội chúng ta cùng chết chung một chỗ.”
“Ngốc… quá… Ca ca… huynh thực… ngốc!” Bích Nha gian nan cất tiếng, lệ không ngừng chảy dài trên gương mặt. Tuy rằng cả người cứng ngắc, nhưng ***g ngực lại mạnh mẽ rung động, mỗi lúc một ấm áp.
Vân Phi Vũ xem xét khắp nơi một lượt, ngay cả một món vũ khí cũng không có trong tay, kiếm pháp mới học không thể sử dụng. Đột nhiên nhớ tới thanh chủy thủ trước ngực, lập tức lấy ra, chỉ về phía hắc y nữ tử: “Đem giải dược ra đây.”
Tống Mẫn nhìn hành động của y, không khỏi buồn cười, thản nhiên nói: “Giải dược? Ta căn bản không có thứ đó, trên người ta chỉ có độc dược mà thôi.”
Vân Phi Vũ trừng mắt, oán hận nhìn nàng, nhìn chủy thủ trên tay, thầm nghĩ có thể sử dụng nó như kiếm hay không. Tuy nhiên, tình thế trước mắt bức bách y phải đánh cược một phen, bởi nếu không diệt nàng, y cùng Bích Nha sẽ không có cách nào rời đi, không có cách nào tìm đại phu.
Ngưng thần tĩnh tâm, nhớ tới khoảng thời gian luyện tập, bày ra tư thế, phối hợp bước đi đặc biệt của môn quyền anh mà tiến tới, đâm thẳng một đường.
Hắc y nữ tử dùng ánh mắt vui đùa nhìn y tới gần, cho tới khi chủy thủ gần sát cổ họng, nàng mới nhanh chóng tránh né, chuyển tới phía sau Vân Phi Vũ, dùng một cây ngân trâm đâm thẳng xuống sau gáy y.
Tâm trạng Bích Nha nóng như lửa đốt, nhưng cơ thể cứng ngắc khiến nàng không thể lên tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Phi Vũ bị người ta hạ độc thủ.
Ngay khi nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại đột nhiên phát hiện Tống Mẫn ngã về phía sau, mi tâm cắm một chiếc phi tiêu hình thoi, mắt trừng lớn, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Sau đó, không khí trong phòng trở nên quỷ dị, hai gã hắc y nhân xuất hiện, toàn thân bị một màu đen sẫm bao lấy, chỉ để lộ cặp mắt âm u.
“Các ngươi là ai?” Biết bản thân vừa lướt qua tử thần, cũng hiểu hai người này đã cứu mình, nhưng cách ăn mặc quỷ dị, cách xuất hiện đáng sợ này khiến thâm tâm Vân Phi Vũ toát ra cảm giác lạnh lẽo.
Giọng nói mỉa mai cất lên, Vân Khoảnh Dương mang theo một thân huyền y nhẹ nhàng bước vào phòng, khóe môi nhếch lên thành nụ cười châm chọc, ánh mắt cũng lạnh như băng, lộ vẻ chán ghét, dường như còn toát ra cảm giác tức giận.