Khi Tích Vô Nhai tới Tây Uyển, Tích Ngưng Sương đã nặng nề ngủ. Hắn thay nàng chẩn mạch, chỉ cảm thấy lúc nhanh lúc chậm, dường như cũng không ảnh hưởng tới tính mạng, hẳn là bị phong hàn mà thôi, lập tức kêu Tiểu Thúy làm theo những gì đại phu dặn dò.
Không bao lâu, Tiểu Thúy bưng chén dược thủy tiến vào, nói là thuốc Vi bá sắc chữa phong hàn. Tích Vô Nhai không nghi ngờ hắn, ôm lấy Tích Ngưng Sương, hai người phối hợp giúp nàng uống hết chén dược thủy này. Qua một canh giờ, Tích Vô Nhai lại giúp nàng chẩn mạch, lần này thì ổn định hơn nhiều quay sang nói với Tiểu Thúy: “Ngươi đi ăn gì đó đi, nơi này đã có ta.”
“………” Tiểu Thúy nhìn Tích Ngưng Sương đang nằm trên giường, mặt mang ưu sầu.
“Không sao, dùng dược xong đã tốt hơn nhiều, ngươi mau đi đi.”
“Dạ.” Nghe Tích Vô Nhai cam đoan, lúc này nàng mới thả lỏng, an tâm đi dùng cơm chiều.
Khi Bích Nha trở về Nam Uyển, Vân Phi Vũ quả thực đang ngủ. Lẳng lặng ngồi ở bên giường nhìn y, qua một hồi lâu mới lay y dậy.
“Tiểu thư? Thức dậy ăn chút gì đi, người cứ như vậy tới nửa đêm sẽ đói đấy.”
Vân Phi Vũ bị lay tỉnh, dụi ánh mắt nhập nhèm, bộ dạng mới tỉnh ngủ vừa mơ hồ vừa đáng yêu. Bích Nha đem khăn ấm trao cho y, nghĩ thầm: “Nếu để nam nhân kia thấy bộ dạng này, chỉ sợ trinh tiết tiểu thư khó bảo toàn.”
Sau khi tắm rửa, Vân Phi Vũ nhẹ nhàng nằm trên giường, tùy ý để Bích Nha giúp mình xoa bóp bả vai, cánh tay cùng phía sau lưng.
“Tiểu thư, ta nghĩ người nên tránh xa Tích công tử một chút, nếu không rất khó cam đoan bí mật của người không bị phát hiện.” Bích Nha đột nhiên lên tiếng.
“……..”
Vân Phi Vũ ngoảnh đầu đi nơi khác, giọng điệu buồn rầu hờn dỗi nói: “Ta biết, nhưng mà… qua vài ngày nữa đi, ta sẽ mau chóng rèn luyện kiếm pháp, sau đó chúng ta cùng rời khỏi nơi này.”
“….Thật sự phải rời khỏi sao?”
Bích Nha dừng động tác, ngữ khí có chút buồn bã.
Nhận thấy tiểu nha đầu có chút khác lạ, Vân Phi Vũ ngồi dậy, nắm lấy vai nàng hỏi: “Muội sao vậy?…Muội…. thích nơi này?”
Thấy nàng lắc đầu, lập tức hỏi tiếp: “Vậy thì vì cái gì? Tại sao ta có cảm giác muội không vui vẻ.”
Bích Nha vội vàng nở nụ cười: “Tiểu thư, người hiểu sai rồi. Ta là lo lắng cho người, người có thể… rời khỏi Tích công tử?”
Tâm tư bị người khác nhìn thấu, từ chóp mũi tới hai bên tai Vân Phi Vũ bỗng đỏ bừng, run run nói: “Ta… ta chỉ là sùng bái hắn, không phải như muội nghĩ đâu. Hơn nữa… hơn nữa ta còn là nam nhân, hắn thích… là nữ tử.”
Câu nói kế tiếp khiến không khí trở nên im lặng, hai người cũng không tiếp tục lên tiếng. Qua một lúc lâu, Bích Nha thở dài: “Sớm đi ngủ đi, sáng sớm mai tiểu thư còn phải luyện kiếm.”
“Ân… muội cũng đi ngủ đi.”
Cửa phòng khép lại, Vân Phi Vũ nghe tiếng bước chân đã đi xa, chậm rãi mở hai mắt, trong lòng một trận rung động, cảm giác chua sót lại một lần nữa tràn ngập trong ***g ngực. Đêm nay… thực khó khiến người ta có thể đi vào giấc mộng.
Sáng sớm hôm sau, Vân Phi Vũ đem theo đôi mắt gấu mèo rời giường. Bích Nha lo lắng nhìn y, nhưng cũng không hỏi nhiều, mà Tích Vô Nhai nhìn thấy lại lập tức nâng cằm y, liên tục hỏi y có chỗ nào không thoải mái.
Giải thích nhiều lần vì mình ngủ không ngon mà thôi, Tích Vô Nhai buông y ra đã là nửa canh giờ sau. Vân Phi Vũ phi thường bất đắc dĩ với cách quan tâm này của hắn, nhưng thâm tâm không ngừng cảm động.
Hai canh giờ trôi qua, Tích Vô Nhai thấy cánh tay y nâng lên có chút cố sức, không khỏi lên tiếng: “Cánh tay của nàng làm sao vậy? Ngày hôm qua không có làm theo ta dặn sao?” Sau đó đánh mắt nhìn Bích Nha.
Vân Phi Vũ dừng động tác, lắc lắc đầu: “Dùng nước ấm trườm qua, Tiểu Nha cũng giúp ta xoa bóp, có điều nâng kiếm vẫn hơi đau, không có sức lực.”
Tích Vô Nhai nhíu mày, đến gần, kéo cánh tay phải của Vân Phi Vũ, đau lòng niết niết cánh tay y đang rụt lại.
“Ngoan, đừng nhúc nhích. Ngày hôm qua luyện rất nhiều, có thể tổn thương kinh mạch, ta giúp nàng xoa bóp.”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, còn có thể cảm nhận được hương vị trên người đối phương, không khí chung quanh dần nóng lên, tràn ngập những tia lửa, giống như có thể lập tức thiêu đốt tất cả.
Ai cũng không nói gì.
Bích Nha đứng cách đó không xa, vẻ mặt kỳ lạ nhìn về phía bọn họ, vẫn không lên tiếng quấy nhiễu. Hai người đều không nói một lời, hưởng thụ khoảng khắc ấm áp ngọt ngào.
“Đại thiếu gia, tiểu thư tỉnh lại!”
Âm thanh đột ngột đánh vỡ không khí tế nhị giữa hai người, Tích Vô Nhai ngừng tay một chút, quay đầu nhìn nha hoàn đang từ xa chạy lại, gật đầu: “Ừ, ta đã biết, kêu muội ấy nghỉ ngơi tốt, tới bữa trưa ta sẽ tới thăm.”
Tiểu Thúy dừng bước, kinh ngạc nhìn Tích Vô Nha, hơn nửa ngay mới lắp bắp nói: “Người… hiện tại người không tới thăm tiểu thư?”
“Đến trưa ta sẽ tới thăm muội ấy.” Tích Vô Nhai lặp lại một lần, gương mặt không hiện chút cảm xúc.
“…Dạ, nô tỳ hiểu rồi, nô tỳ trở về bẩm báo tiểu thư.”
Tiểu Thúy gian nan nói hết câu, vội vàng rời đi.
“Nam nhân này sao lại như vậy chứ? Hôm qua thấy dáng vẻ hắn rất thương muội muội mà.” Vân Phi Vũ khó hiểu trộm nhìn hắn, âm thầm nói trong lòng.
Tích Vô Nhai than nhẹ một tiếng, không phải hắn muốn làm như vậy, nhưng hắn hiểu được Tích Ngưng Sương còn chưa hết hy vọng. Hôm qua là do tình thế cấp bách nên hắn mới cùng nàng ở chung một phòng. Hôm nay nghe được nàng đã tỉnh lại, vốn định lập tức tới thăm, nhưng lại nhớ nụ hôn phát sinh ở Hòa Ninh trấn, hắn vội vàng dừng bước, không thể để hành vi trái luân lý này tiếp tục phát sinh, bởi vì trong lòng hắn, Tích Ngưng Sương mãi mãi chỉ là muội muội.
Quay đầu đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Vân Phi Vũ, nhịn không được lại kéo y vào lòng, thì thầm: “Sương Nhi mà hiểu chuyện như nàng thì tốt rồi.”
“Hiểu chuyện? Ta sao?” Vân Phi Vũ nghĩ, nghĩ, lại nghĩ nha, nghĩ mãi cũng không biết hắn đang khen mình điều gì, nhưng nếu đã là khen ngợi, vậy thì chịu đi, tóm lại cũng không mất đi cân thịt nào.
Thấy nam nhân không chịu buông mình ra, Vân Phi Vũ nhẹ nhàng đẩy hắn: “Luyện kiếm.”
Đột nhiên mất đi hơi ấm khiến Tích Vô Nhai cảm thấy trống rỗng, nhưng nhìn thái độ kiên định của người trước mặt liền mỉm cười thoải mái, nhập vai sư phụ nghiêm khắc.
Tiểu Thúy vội vàng trở lại Tây Uyển, đứng ngoài cửa phòng chủ nhân bồi hồi. Tiểu thư tỉnh lại liền hỏi thiếu gia, mà mình muốn nàng vui vẻ một chút nên đã ăn nói lung tung, còn bảo nhất định sẽ đưa đại thiếu gia tới. Nhưng hiện tại, chính mình cũng hết cách, bị mắng cũng không sao, chủ yếu là nàng không đành lòng thấy tiểu thư vì đại thiếu gia ngày càng lãnh đạm mà trở nên tiều tụy, lại càng ngày càng dữ dằn.
Trong lúc vô ý, nàng chạm tay lên cánh cửa, giọng nói Tích Ngưng Sương lập tức truyền tới: “Là ai ở bên ngoài, lập tức bước vào.”
Tiểu Thúy căn môi, đẩy cửa mà vào, cúi đầu không dám nhìn người trên giường: “Tiểu thư, đại thiếu gia nói bữa trưa sẽ tới thăm.”
“……….”
Tích Ngưng Sương không nói gì, trong phòng chỉ còn tiếng hô hấp của hai người. Tiểu Thúy không nhịn được, lập tức quỳ xuống: “Thực xin lỗi tiểu thư. Đều do nô tỳ vô dụng. Thực xin lỗi, thực xin lỗi,…”
“Đứng lên đi, không liên quan tới ngươi, quyết định của đại ca không ai có thể thay đổi… khi ngươi tới, có phải đại ca vẫn đang dạy nữ nhân kia luyện kiếm?”
“Dạ.” Tiểu Thúy đứng dậy đi tới bên giường, chần chờ, không biết có nên đem những gì mình nhìn thấy, nghe thấy nói cho nàng hay không.
Nàng vẫn dõi theo tình cảm của tiểu thư, vẫn đặt trong lòng. Ngay từ đầu nàng cũng không đồng ý đoạn tình cảm này. Tuy rằng biết hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng mười mấy năm làm huynh muội, làm sao có thể nói thay đổi là thay đổi. Bất quá, nhìn tiểu thư kiên trì cùng thống khổ, nàng không thể bỏ mặc, tâm trí cũng bắt đầu thay đổi. Nàng hy vọng có thể giúp tiểu thư đạt được hạnh phúc.
Mặc dù hiểu bản thân cũng không giúp được nhiều, nhưng Tiểu Thúy vẫn muốn tận lực hỗ trợ tiểu thư. Đối với sự việc hôm qua, nàng vốn cũng không muốn nói cho Tích Ngưng Sương, một là sợ tiểu thư thương tâm, hai là không muốn nhiều chuyện. Kế hoạch của tiểu thư là gì, nàng cũng không rõ, nhưng cảm thấy dường như sự kiện lần trước là do tiểu thư gây nên, cho nên nàng tính giấu diếm. Nhưng nhìn tới thái độ của đại thiếu gia, nàng có chút tức giận, thầm nghĩ, chẳng lẽ luyện kiếm so với sức khỏe của muội muội đang sinh bệnh còn quan trọng hơn sao?
Bất mãn trong lòng dâng lên, nàng quyết định mang mọi việc mình chứng kiến kể lại để tiểu thư có chuẩn bị trước.
“Tiểu thư, người có thể bình tĩnh nghe nô tỳ nói chuyện này không?”
Tích Ngưng Sương có chút nghi hoặc, lần đầu tiên nàng thấy Tiểu Thúy nghiêm túc như vậy, chần chờ gật gật đầu, nâng tay ý bảo nàng ngồi xuống.
Tiểu Thúy nhìn chung quanh, đóng cửa, sau đó mới tới bên giường, đem những gì nghe được, thấy được tối qua nói ra. Sắc mặt Tích Ngưng Sương mỗi lúc một khó coi, nàng dùng tốc độ nhanh nhất kể lại, sau đó thật cẩn thận nhìn tiểu thư nhà mình, không dám thở mạnh.
Không khí trong phòng trở nên ngưng trọng đầy áp lực, Tiểu Thúy ngồi trên ghế đã cảm thấy thân thể có chút cứng ngắc, nhưng vẫn không dám cử động, cho tới khi nghe Tích Ngưng Sương gọi lại, nàng mới cố gắng bước lên phía trước với cái eo nhức mỏi.
“Ngươi đi tìm Vi bá tới đây, nói ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng. Gọi hắn tới đây ngay lập tức.”
“Dạ, nô tỳ lập tức đi.”
Nghe thấy cửa phòng đóng lại, gương mặt bình tĩnh lập tức trở nên dữ tợn, Tích Ngưng Sương xé rách chiếc áo ngủ bằng gấm trong tay, lý trí hoàn toàn bị sự đố kỵ che lấp.