“Vân… tiểu thư?” Nghiêm Thiên Mẫn chăm chú nhìn thẳng Vân Phi Vũ, tiến tới từng bước.
Vân Phi Vũ bắt gặp ánh mắt của hắn liền không dám ngẩng đầu.
Nhìn bộ dạng của Vân Phi Vũ lúc này, Nghiêm Thiên Mẫn dám khẳng định “nàng” chính là tên tiểu tử mà mình quen biết, hơn nữa tiểu nha đầu theo phía sau là không thể sai được. Vân tiểu thư trước mắt chính là nữ cải nam trang, Kiều Phi Vũ.
“Vì sao gạt ta?”
“……….”
Vẻ mặt áy náy, thật lâu sau cũng không thấy Vân Phi Vũ nói lời nào. Nghiêm Thiên Mẫn thất vọng quay đầu: “Quên đi!”
Ôm quyền hướng về phía Tích Vô Nhai: “Tích huynh, tiểu đệ còn có hẹn, không quấy rầy huynh nghỉ ngơi, cáo từ.”
Không đợi Tích Vô Nhai đáp lời liền vội vàng bước tới cửa, khi ngang qua Vân Phi Vũ, hắn có hơi dừng lại, nhưng cũng không liếc mắt một cái, lập tức rời đi.
Nhìn cảnh Nghiêm Thiên Mẫn vội vàng rời đi cùng gương mặt buồn bã của Vân Phi Vũ, Tích Vô Nhai ngăn chặn hỏa nộ. Khi bị Tích Ngưng Sương chen vào, năng lực kiềm chế bao năm nay đã phát huy. Hiện tại, trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn, nhìn qua Mạc Bạch liền thấy y vẫn lạnh nhạt đứng một bên, lập tức hiểu được.
Tích Ngưng Sương nhìn ra giữa Vân Phi Vũ cùng Nghiêm Thiên Mẫn có gì đó, trong lòng không khỏi mừng thầm lão thiên gia cũng giúp nàng. Chỉ là… dường như hai người có một vấn đề nhỏ. Nàng bắt đầu suy nghĩ nên làm thế nào để giúp bọn họ giải quyết vấn đề, thuận lợi phát triển quan hệ.
Tình huống trùng hợp như vậy khiến Vân Phi Vũ không khỏi nghi ngờ là do Mạc Bạch sắp xếp, nhưng nhìn ánh mắt vô tư cùng nụ cười tự nhiên đó lại khiến y cảm thấy do mình suy nghĩ quá nhiều, Mạc Bạch hẳn là không biết y quen biết Nghiêm Thiên Mẫn.
Đi vào đại sảnh, y nhìn về phía Mạc Bạch: “Mạc tiên sinh kêu ta tới đại sảnh, chắc là mấy đồ vật kia đã xử lý xong rồi, vậy có thể trả ngân lượng cho ta hay không?”
“…………”
Bàn tay vuốt râu của Mạc Bạch đột nhiên dừng lại, quay đầu liếc Tiểu Hổ Tử đang ngẩng mặt nhìn trời, xấu hổ quay sang nhìn Vân Phi Vũ, cúi thấp người: “Vân tiểu thư, thật có lỗi, còn một số thứ chưa xử lý xong, cho nên không thể đưa cho người.”
“Vậy kêu ta tới đây có chuyện gì?”
Thực sự cảm thấy bị người ta chơi xỏ, giọng điệu của Vân Phi Vũ không còn cung kính như trước.
Mạc Bạch bắt đầu lo lắng, không thể nói thật, mà nói dối cũng không phải nghề của y, đôi mắt trông mong nhìn Tích Vô Nhai, nhíu mày suy nghĩ một chút: “Kỳ thực cũng là nói về những vật phẩm đó. Tuy chúng đều là của Vân tiểu thư, nhưng tại hạ nghĩ vẫn nên thông báo cho công tử một tiếng, như vậy tốt hơn. Bởi vậy sau khi công tử hồi phủ, tại hạ lập tức mời Vân tiểu thư tới đây.”
Nghe những lời này, Vân Phi Vũ cố gắng đè nén cảm giác muốn đánh người, nghĩ thầm: “Ta là Vân gia thì quan hệ gì với Tích gia các ngươi, hơn nữa ta mới mất đi một người bạn tốt.”
Ngữ khí trở nên sắc nhọn: “Bán cứ bán, có cái gì phải thương lượng, hơn nữa những thứ kia đều là của Vân gia ta, ta bán đi thì liên can gì tới Tích công tử?”
“Bán cái gì?” Tích Vô Nhai ngắt lời hỏi.
Mạc Bạch nhìn khắp phòng đều là người trong phủ, nhưng y cảm thấy bán đồ hồi môn là một chuyện hết sức kinh thiên động địa, lập tức nói với Vân Phi Vũ: “Thỉnh Vân tiểu thư tới thư phòng một chút, có được không?”
“Không cần!” Hiểu là bản thân có chút vô lý, dù sao mình cũng nhờ vả người ta, nhưng hiện tại cả bụng đều là hỏa, cũng không để ý xem đại sảnh có những ai, y trực tiếp mở miệng: “Chính là bán năm xe vật phẩm ta mang tới từ Vân Vụ sơn trang, nói như vậy hẳn Tích công tử không có ý kiến đi. Việc này mong Mạc tiên sinh giúp ta xử lý mau chóng, ta đã ở quý phủ quấy rầy quá lâu, vẫn nên sớm rời khỏi nơi đây một chút.”
Xoay người. “Tiểu Nha, chúng ta đi!”
Tích Vô Nhai nghe được những lời nói của Vân Phi Vũ, nhất thời không có phản ứng, đứng sững cả nửa ngày trời, sau khi hiểu được ý tứ của y, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lẫm, cái cảm xúc khó chịu này thực sự không thể diễn tả được.
“Mạc tiên sinh, mời người cùng ta tới thư phòng.” Không hề do dự, hắn rời khỏi đại sảnh.
“Đại ca” Tích Ngưng Sương không cam tâm bị bỏ qua một bên.
Tích Vô Nhai quay đầu nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Có việc gì để sau nói, huynh cùng Mạc tiên sinh có việc quan trọng cần trao đổi.”
Tích Ngưng Sương có chút bất mãn, cắn cắn môi, nhưng nhớ tới quan hệ mập mờ giữa hai người kia cùng hành động vô lễ của Vân Phi Vũ với đại ca khi nãy, trong lòng không khỏi vui vẻ. Tưởng tượng một ngày nào đó đại ca sẽ thuộc về mình khiến nàng có cảm giác đang nếm trải hương vị ngọt ngào của mật.
“Tiểu Thúy, chúng ta cùng trở về.”
“Dạ, tiểu thư.”
Bích Nha bị Vân Phi Vũ kéo một mạch trở lại Nam Uyển. Vừa về tới phòng, Bích Nha lập tức đóng cửa lại, vội vàng hỏi: “Tiểu thư, vừa rồi những lời người nói là giận dỗi sao, cái gì mà bán đồ xong, lấy ngân lượng rồi lập tức ra ngoài chứ?”
“Đương nhiên là thật.” Vân Phi Vũ trợn mắt: “Không phải đã nói trước với muội, sớm hay muộn chúng ta cũng phải rời khỏi nơi này, mới mấy ngày đã quên rồi.”
“Không có. Chẳng phải tiểu thư nói muốn ở đây thêm một thời gian sao? Vừa rồi người lại nói lấy ngân lượng xong liền rời khỏi…”
“Vừa rồi nói vậy là do tức giận, kỳ thực nghĩ kỹ lại cũng không có gì, sau này ta còn muốn làm ăn với Tích Vô Nhai, phải coi thái độ của hắn đã. Nếu không đồng ý thì còn ở đây làm gì chứ, đi ra ngoài nhanh một chút để sớm hưởng thụ cuộc sống, muội nghĩ có đúng không?”
“…………..”
“Vừa nãy người tức giận như vậy là vì Nghiêm công tử sao?”
“Một nửa thôi. Thực sự ta cũng biết sẽ không giấu được bao lâu, nhưng cách gặp mặt như vậy quả thực giống như bị người khác chém một đao, cho nên trong lòng cảm thấy không được thoải mái, hơn nữa… Ân, lúc đó nóng nảy cho nên mới như vậy.”
Bích Nha mở lớn mắt không tin, cũng chẳng hỏi lại việc này mà chuyển sang chuyện khác: “Người muốn trao đổi cái gì với Tích công tử?”
‘ Ực, Ực’ uống xong vài chung trà, Vân Phi Vũ thô lỗ dùng tay áo lau miệng, chớp chớp mắt nhìn Bích Nha, cười tủm tỉm: “Bí…. mật!”
“Hừ, không nói thì thôi.”
Bích Nha cũng cảm thấy khát, nhấc bình rót nước lại phát hiện bên trong không còn một giọt, bất mãn bĩu môi, cầm chiếc bình bước ra ngoài, đi tới cửa lại quay đầu liếc xéo Vân Phi Vũ một cái khiến y vui vẻ cười ha ha.
Thư phòng ở Đông Uyển, không khí yên tĩnh tới mức đáng sợ.
“Mạc tiên sinh, những điều ngài nói là sự thực?” Trên trán Tích Vô Nhai nổi lên những đường gân xanh dữ tợn, góc bàn trong tay hắn hóa thành bụi gỗ bay lả tả.
Mạc Bạch nghiêm túc gật đầu.
“Xem ra phải nhanh chóng dọn sạch đám sâu mọt này, nếu không Thanh Châu thành sẽ bị chướng khí mù mịt bao vây, không thấy mặt trời.” Tích Vô Nhai trầm giọng nói.
“Công tử muốn làm như thế nào?”
“Như thế này, ta lập tức viết thư cho tả, hữu đại thần, đem việc này nói cho bọn họ, để bọn họ tới xem xét rồi quyết định xử trí ra sao.”
“Chẳng lẽ công tử muốn đem chuyện Vân tiểu thư nói cho bọn họ?”
Tích Vô Nhai mỉm cười: “Cứ coi như việc này là ngòi dẫn. Ngài nghĩ xem, hai tên tả, hữu đại thần ấy như thiên lôi của Vân gia, sai đâu đánh đó, ta đem việc này nói cho bọn họ, nhất định bọn họ sẽ không dám trực tiếp hỏi Vân tiểu thư mà tìm cách âm thầm điều tra. Nếu Vân gia là chỗ dựa cho vững chắc của họ, vậy chúng ta phải tranh thủ dùng ngọn giáo đó để đè bọn họ, để bọn họ biết thủ hạ của mình là đám côn trùng có hại. Chúng ta chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng, cớ sao lại không làm, lại còn cho bọn họ một cái ân tình.”
Mạc Bạch nghe xong, liên tục vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
“Nhưng mà… công tử, còn việc đồ hồi môn của Vân tiểu thư… Người nghĩ nên xử lý ra sao?” Mạc Bạch chuyển đề tài.
“Ân… Việc này Vân tiểu thư giao cho ngài, ngài tận tâm làm là được rồi.”
“Vậy còn chuyện của Vân tiểu thư cùng Nghiêm công tử?”
Thấy hắn ngưng mi không nói, Mạc Bạch nhịn không được liền lên tiếng: “Công tử, rốt cuộc tình cảm của người đối với Vân tiểu thư là như thế nào?”
“………….”
Tích Vô Nhai ngẩn người một lát, sau đó thở dài, nhìn lên xà nhà trên cao, lặng lẽ nói: “Kỳ thực ta cũng không hiểu được bản thân mình. Không muốn thừa nhận thân phận của nàng, nhưng lại… không thể hoàn toàn buông tay. Ta cũng không biết ý nghĩ này là xuất phát từ *** thần trách nhiệm hay là bị sự đặc biệt của nàng hấp dẫn. Nói thật! Hiện tại ta cảm thấy rất loạn, căn bản không thể làm rõ được cảm xúc trong lòng mình, hơn nữa ta lại lo lắng cho đại cục, nàng là… người của Vân gia, kẻ đối đầu với chúng ta.”
“Có nghĩa là trong lòng công tử vẫn có nàng?”
“…Có lẽ vậy!”
“Vậy thì dễ rồi. Thực ra công tử không cần để ý tới thân phận của nàng. Căn cứ theo quan sát mấy ngày nay, ta cảm thấy nàng thực sự đặc biệt, không có biểu hiện xấu xa của Vân gia, hơn nữa ta nghĩ rằng Vân lão tặc kia dùng nàng làm bia gỗ thu hút sự chú ý của chúng ta, có lẽ hắn còn có mai phục khác.”
Tạm thời gác những cảm xúc hỗn loạn sang một bên, Tích Vô Nhai cẩn thận suy nghĩ: “Việc này cũng có thể xảy ra, có điều… chúng ta vẫn chưa thể vứt bỏ hoàn toàn thân phận gian tế của nàng, có lẽ nàng là một người lòng dạ khó lường, chỉ là chưa bộc lộ mà thôi.”
Mạc Bạch lắc đầu: “Cảm giác không giống. Ta thấy nàng làm việc gì cũng không chịu suy nghĩ kỹ, nếu không sẽ không bị người khác lừa gạt, còn rơi vào bẫy của tên Tân Tam kia.”
Nhắc tới việc này, trên người Tích Vô Nhai nổi lên một trận hàn khí: “Ngày tàn của đám lưu manh đó đã đến rồi. Ta nhất định không để cho bọn chúng làm xằng làm bậy nữa. Hừ!”
“Hiện tại công tử xúc động như vậy là vì công hay tư?” Khó có dịp thấy hắn bộc lộ cảm xúc, Mạc Bạch đột nhiên có ý nghĩ muốn trêu chọc.
Tích Vô Nhai vừa nghe câu này liền cười khổ: “Mạc tiên sinh đừng trêu chọc Vô Nhai, ta và nàng cuối cùng cũng không có khả năng”, dừng một chút, hắn lại nói tiếp: “Bình tâm nghĩ lại, kỳ thực nàng cùng Nghiêm Thiên Mẫn rất xứng đôi, nếu… bọn họ thực sự tâm đầu ý hợp, chờ mọi việc bình ổn, ta thành toàn cho bọn họ.”
“Ngươi a” Mạc Bạch lắc đầu, thong thả bước ra ngoài cửa, trước khi đi lưu lại một câu: “Nhất định sẽ hối hận.”
“Hối hận sao? Có lẽ hối hận nhất vẫn là lúc nhất thời tò mò lại chọn trúng nàng. Nếu không phải là nàng, giờ phút này chính ta cũng không khó xử như vậy.”
Mệt mỏi ngồi xuống, hai tay nâng đầu, nhắm mắt lại lại nghĩ tới một màn mới chứng kiến, đáy lòng có thứ gì đó như măng mọc sau mưa, không ngừng thoát ra. Tuy vẫn luôn phủ nhận cảm giác đối với Vân Phi Vũ, nhưng kỳ thực từ ngày nhìn thấy nàng, chính mình cũng đã bị nhất cử nhất động của nàng mê hoặc.