(*): trướng phòng: phòng quản lý sổ sách, các thứ xuất nhập vào sơn trang, trang viên, cửa hàng….
Dùng xong bữa sáng, Vân Phi Vũ dẫn Bích Nha loanh quanh trong Diệp Hương viên cũng không sao tìm được quản gia Vi bá, cuối cùng hỏi qua hai gã tiểu tư trong viện mới biết lão quản gia bị Tích tiểu thư ở Tây Uyển gọi đi.
Đối với vị Tích tiểu thư kia, Vân Phi Vũ luôn giữ ý nghĩ: nếu có thể tránh được thì tránh càng xa càng tốt. Lần đầu tiên gặp mặt đã hung dữ trừng mắt nhìn y. Tuy không biết mình đắc tội với nàng khi nào, nhưng sách Thánh hiền có câu: “Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã.”, cho nên từ sau khi gặp mặt, y quyết tâm không đụng chạm tới vị thiên kim tiểu thư này. Có điều, y dám cam đoan mình chưa từng trêu chọc nàng, nhưng cũng không chứng tỏ người ta sẽ không gây bất lợi cho mình.
(Đại ý câu này là: không nên dây dưa, đắc tội với phụ nữ cùng tiểu nhân.)
Vì cuộc sống và “tiền” đồ sau này, Vân Phi Vũ đành phải nhẫn nhịn đưa thiếp cầu kiến nàng. Lúc sau lại nhắn gã tiểu tư truyền lại một câu “muốn hỏi quản gia Vi bá một số chuyện”.
Nghe hắn báo tin xong, Tích Ngưng Sương sao lại không hiểu ý này, trong lòng vô cớ bùng lên ngọn lửa.
Thầm nghĩ: “Tới Tây Uyển nơi ta ở rồi còn không tính, vậy mà nói không phải tìm ta, thực sự không coi mặt mũi Tích Ngưng Sương ta ra gì.”
Tích Ngưng Sương đập mạnh xuống bàn, cũng không để ý bàn tay đau đớn, thở hổn hển: “Muốn gặp Vi bá cũng được, nhưng nàng phải cầu xin ta, hừ!”
“Không thể như vậy đâu tiểu thư.”Lão quản gia lập tức ngăn gã tiểu tư đang muốn đi truyền tin, ánh mắt ý bảo hắn trước tiên lui xuống, sau đó mới nói: “Tiểu thư, người đã quên kế hoạch sau này sao? Hiện tại người lại nháo loạn với nàng, về sau làm sao có thể tác hợp nàng với Nghiêm nhị thiếu gia. Dù sao ta cũng chỉ là một hạ nhân, khó tác động tới việc này, nhưng tiểu thư với nàng lại xấp xỉ tuổi, mọi việc từ người dẫn dắt là tốt nhất, cho nên hiện tại người không thể cùng nàng trở mặt, chỉ có thể cùng nàng thân thiết. Tiểu thư không cố gắng nhẫn nhịn sẽ làm hỏng đại sự.”
Tích Ngưng Sương biết lão quản gia nói có lý, nhưng hỏa nộ trong lòng không có chỗ trút, lại đem khăn lụa trên tay vặn vẹo, xé rách, cuối cùng cắn răng: “Được, ta nghe lời người, Vi bá. Vậy người đi gặp nàng đi, xem nàng ta bày trò gì.”
Lão quản gia nhìn bộ dạng của Tích Ngưng Sương, vuốt tóc nàng an ủi: “An tâm, Vi bá vĩnh viễn đứng về phía tiểu thư.”
Nghe câu này, thần sắc Tích Ngưng Sương mới dịu xuống, an tâm gật đầu.
Vừa ra khỏi Tây Uyển liền thấy Vân Phi Vũ đứng ở cửa, lão quản gia không khỏi cân nhắc: “Vị Vân gia tiểu thư này chắc hẳn có việc gấp, nhưng việc gì gấp tới nỗi phải tìm tới lão già như ta chứ?”
Vân Phi Vũ thấy hắn đi ra, tươi cười tiến đến, nhún người hành lễ: “Vi bá, người khỏe chứ!”
Lão quản gia hoảng sợ, lần trước ở phòng bếp, vị Vân tiểu thư này rõ ràng ôm địch ý với mình, tại sao hôm nay lại lễ phép hành lễ?
Suy nghĩ một lát, hắn xác định vị Vân gia tiểu thư này nhất định có chuyện muốn nhờ vả, nhưng hắn cũng không hiểu nàng muốn nhờ điều gì. Nghĩ tới nghĩ lui hắn cũng chỉ là một lão quản gia, có thể làm được việc gì mà khiến cho một vị đại tiểu thư của Vân Vụ sơn trang cầu cạnh mình.
Lão quản gia thụ sủng nhược kinh vội vàng đáp lễ: “Vân tiểu thư quá khách khí. Kỳ thực, nếu muốn tìm lão nô, người chỉ cần sai hạ nhân một tiếng là được rồi, sao lại phiền toái chính mình đi tới đây.”
(thụ sủng nhược kinh: vừa mừng vừa lo, được ưu ái mà cảm thấy lo sợ)
Vân Phi Vũ dùng khăn lụa che môi cười khẽ, sóng mắt như thu thủy nhẹ nhàng chuyển động, yểu điệu thốt lên hai câu: “Sao có thể như vậy. Vi bá là quản gia của trang viên này, tiểu nữ không dám làm chễ nải công việc của người.”
Bích Nha nhìn thấy bộ dạng của tiểu thư nhà mình, không khỏi rùng mình một cái. Quả thực chưa bao giờ nàng thấy Vân Phi Vũ bày ra cái kiểu “nữ nhi yêu kiều này”, nói chung là khiến người ta muốn nổi da gà.
Vân Phi Vũ kìm nén, kìm nén tới độ có thể khiến chính mình bị nội thương, nhưng mà cũng đâu còn cách nào khác. Lão quản gia trước mặt xác thực khiến y chán ghét, tuy nhiên hiện tại có việc muốn nhờ người ta, cho nên chỉ có thể cố gắng ôn hòa nhã nhặn nói chuyện mà thôi. Chỉ là… y cũng không ngờ lại biến thành như vậy, thật sự là tức chết đi!
Gừng càng già càng cay, đối với những lời ca ngợi nhưng ám chỉ sự mắng mỏ của Vân Phi Vũ, lão quản gia không có chút phản ứng nào, vẫn cung kính nói: “Vân tiểu thư quá khách khí. Dù sao người cũng là khách quý của trang viên, mà lão nô chỉ là hạ nhân, chờ người sai bảo là việc phải làm. Không biết hôm nay Vân tiểu thư tìm lão nô là có chuyện gì? Chỉ cần là việc lão nô có thể làm được, chắc chắn sẽ tận sức giúp đỡ.”
Nhìn chung quanh một lượt, lão quản gia nói tiếp: “Như vậy đi, đứng ở nơi này nói chuyện thực không tiện, mời Vân tiểu thư tới phòng khách được không?”
“Không cần!” Vân Phi Vũ lắc đầu, y không muốn cùng lão quản gia nói nhiều lời thừa thãi, trực tiếp lên tiếng hỏi: “Kỳ thực cũng không có việc gì to tát, nói vài câu là được rồi. Mấy xe vật phẩm của ta đưa tới từ Vân Vụ sơn trang đang ở đâu?”
Lão quản gia nghi hoặc nhìn y một cái: “Người hỏi năm mã xa đó là…” Trộm nhìn trái phải, thấy bên cạnh không có ai, thấp giọng nói: “…là năm xe hồi môn đó?”
Vân Phi Vũ nhìn biểu hiện của hắn như vậy chỉ thấy buồn cười, nhưng như vậy cũng tốt, có thể hoàn toàn phủ nhận quan hệ của y với Tích gia, lấy lại hồi môn cũng dễ dàng.
Gật đầu: “Phải! Mong lão bá chỉ cho.”
Lão quản gia nghĩ tới nghĩ lui cũng không sao hiểu được ý đồ của y, nhưng nghĩ tới việc đại thiếu gia muốn cùng vị Vân tiểu thư này vạch rõ quan hệ, vậy đám đồ hồi môn kia tất nhiên thuộc về Vân gia, người ta muốn thế nào cũng là chuyện của người ta. Lão quản gia nghĩ tới đó, tâm trạng cũng bình thường trở lại.
“Này… những vật phẩm ra vào trang viên đều do Mạc tiên sinh ở trướng phòng quản lý, còn về phần đồ hồi môn để ở nơi nào thì lão nô thực sự không biết.”
“……….”
Vân Phi Vũ giật mình. Y nghĩ lão đầu này là quản gia, mấy thứ này tất nhiên là hắn quản lý, ai ngờ được lại xuất hiện thêm một vị Mạc tiên sinh nào đó.
“Vậy xin hỏi quản gia lão bá một chút. Phải làm thế nào mới có thể gặp được Mạc tiên sinh?”
Lão quản gia trầm mặc một lúc: “Kỳ thật vị Mạc tiên sinh này bình thường không thích gặp người lạ, nhưng Vân tiểu thư có ý muốn tìm y, vậy thì lão nô sẽ dẫn đường.”
Tuy rằng rất hoài nghi việc lão đầu này nói vị Mạc tiên sinh kia không thích gặp người lạ, có điều nghe hắn nói sẽ dẫn mình tới đó, Vân Phi Vũ cũng bớt đề phòng, gật đầu đồng ý.
Từ đại sảnh tới thẳng hậu viện, nơi ở của hạ nhân, sau đó từ hậu viện xuyên qua một đoạn đường mòn, ước tính thời gian uống hết một chung trà, ba người đã tới trước một cánh cửa sơn son.
“Vân tiểu thư, chính là nơi này. Lão nô không tiện bước vào. Vị Mạc tiên sinh này thực sự không thích bị người khác quấy rầy. Có điều, nếu tiểu thư tới vì chuyện mấy xe hồi môn, vậy thì y chắc chắn sẽ cùng người nói chuyện. Lão nô xin phép cáo lui.”
Thấy lão quản gia không giống như đang nói dối, Vân Phi Vũ gật đầu.
Trái phải đánh giá một phen, bốn phía chỉ dùng những khối đá lớn xây thành tường cao. Đại môn trước mắt đóng chặt, xem ra vị Mạc tiên sinh kia quả thực là một người kỳ lạ. Vân Phi Vũ thở sâu, nâng tay gõ cửa.