Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 2 - Chương 21: Bữa cơm ngày thứ năm




Quyển 2: Lam Nhan

Liên tục di chuyển vài ngày, chưa tới giờ hợi (9h tới 11h tối) Vân Phi Vũ đã ngủ say. Đoàn người của Cung Trường Tuấn được an bài ở phòng khách. Bởi sáng sớm hôm sau phải khởi hành trở về Vân Vụ sơn trang nên sau khi dùng bữa, tất cả bọn họ đều lập tức nghỉ ngơi.

Đêm dài yên tĩnh, một gian phòng tại Đông Uyển vẫn sáng đèn, Tích Vô Nhai nhíu mày nhìn phong thư dưới ánh nến lay động. Trang giấy trắng *** chỉ viết vài từ ít ỏi, mà dưới cùng phong thư ấn thượng một con dấu đỏ sẫm.

Than nhẹ một tiếng, Tích Vô Nhai tiêu hủy phong thư cùng bức thư đã xem xong, đem tàn tro vứt khỏi cửa sổ. Từng cơn gió nhè nhẹ thổi vào phòng, hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên cao, thấp giọng thì thầm tự hỏi: “Việc gì phải tới nhất định sẽ tới, muốn tránh cũng không được.”

Ngày tiếp theo, trời vừa tờ mờ sáng, Tích Vô Nhai tiễn đội hộ vệ của Vân Vụ sơn trang, sau đó cùng một vị lão giả râu tóc bạc trắng bước vào thư phòng.

“Vi bá, ta phải đi ra ngoài mấy ngày, phiền ngươi thu xếp mọi việc trong trang viên.”

“Thiếu gia nói gì chứ. Việc này vốn là bổn phận của lão nô, đương nhiên lão nô sẽ cố gắng hết sức, chỉ là không biết khi nào thiếu gia trở lại, người muốn đi đâu?”

“Nga, là bằng hữu gửi thư mời ta tới trang viên của hắn làm khách. Ân… Khi ta không có ở đây, nhờ Vi bá quan tâm tới trang viên. Ngươi chăm sóc Sương Nhi từ nhỏ tới lớn, có ngươi trông nom nàng ta thực an tâm, còn có Vân tiểu thư ở Nam Uyển cũng phiền ngươi chiếu cố. Nàng còn chưa thích ứng với nơi này, phiền Vi bá tốn chút tâm tư.”

“Xin thiếu gia an tâm! Lão nô nhất định sẽ để ý mọi việc thực cẩn thận, chờ người trở về.”

“Vậy làm phiền Vi bá. Được rồi, vậy ngươi lui xuống trước đi.”

“Tuân lệnh! Khi nào thiếu gia khởi hành? Có cần lão nô chuẩn bị mã xa?”

“Không cần, trước khi đi ta sẽ sai người chuẩn bị.”

“Vâng, vậy lão nô cáo lui.”

Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, Tích Vô Nhai không yên lòng lấy ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. Hắn đột nhiên dừng lại, đi ra khỏi phòng gọi tới một hạ nhân.

“Đi mời Mạc tiên sinh tới đây.”

“Tuân mệnh.”

Không lâu sau, một vị nam tử thân mặc trường sam xanh thẫm, râu dài, mặt trắng bước vào thư phòng, cung kính thi lễ cùng Tích Vô Nhai: “Không biết công tử kêu thuộc hạ tới là có điều gì sai bảo?”

Tích Vô Nhai dường như rất tôn kính người này, nâng tay chỉ xuống ghế bên cạnh: “Mạc tiên sinh, mời ngồi!”

Nam tử cười cười, thoải mái ngồi xuống chờ hắn lên tiếng.

“Mạc tiên sinh, Vô Nhai sẽ không nói vòng vo. Trước khi ta trở về, ngài có biết bề trên triệu ta tiếp kiến không?”

Nam tử mỉm cười gật đầu.

Tích Vô Nhai cười khổ một tiếng: “Cũng phải. Đột nhiên cùng Vân Vụ sơn trang kết thông gia, quả thực có thể khiến bề trên nghi ngờ.”

“Công tử không cần nghĩ nhiều. Bề trên chỉ cần một lời giải thích mà thôi. Người vì cứu muội muội mới bị lão cáo già họ Vân kia tính kế, thuộc hạ nghĩ bề trên sẽ hiểu rõ.”

“Vẫn là Mạc tiên sinh hiểu ta. Kỳ thực ta rất nghi ngờ, có phải lão cáo già kia biết được thân phận thực sự của ta mới ép ta thành thân? Cho nên ta sẽ tương kế tựu kế.”

Nam tử cẩn thận suy nghĩ một lúc, vuốt râu gật gật đầu: “Thuộc hạ nghĩ việc này rất có khả năng, nhưng người muốn tương kế tựu kế như thế nào?”

“Là như vậy.” Tích Vô Nhai vẫy tay cùng nam tử, kề sát đầu, khẽ thì thầm.

Ngày thứ năm sau khi Tích Vô Nhai rời khỏi, Vân Phi Vũ cố gắng tìm kiếm sách sử tại thư phòng của Nam Uyển. Nghe thấy tiếng mở cửa, y biết Bích Nha đi lấy đồ ăn đã quay trở lại.

Một hồi lâu sau, trong phòng vẫn im ắng, tiểu nha đầu không gọi y tới ăn cơm giống như mọi khi. Vân Phi Vũ tò mò ngẩng đầu nhìn nàng lại phát hiện nàng ngồi trên ghế, gương mặt nhỏ nhắn kia đang phồng lên, dường như rất tức giận.

“Tiểu Nha, làm sao vậy?”

Nhìn bàn ăn cơm, mặt trên trống không, trong lòng lập tức hiểu được vài phần.

Tiến lên vuốt vuốt đầu Bích Nha, trong tâm Vân Phi Vũ nổi lên một tia áy náy. Mấy ngày nay y luôn vội vàng, muốn nhanh chóng tìm hiểu nơi xa lạ này, cho nên cơm nước đều do nàng tới nhà bếp nhận về.

Hai ngày đầu tiên cũng khá tốt, có nha hoàn bưng cơm tới, ba mặn một canh nóng hổi. Bắt đầu từ mấy ngày trước, Nam Uyển của bọn họ căn bản không có người tới thăm hỏi, sau đó Bích Nha lại phải tự mình xuống nhà bếp tìm đồ ăn. Đến cuối cùng cũng chỉ có chút cháo loãng cùng bánh mỳ. Đối với đồ ăn, y cũng không chú ý nhiều, có thể no bụng là được rồi, chỉ cảm thấy tiểu nha đầu theo y phải chịu khổ.

Hạ nhân trong trang viên không dùng ngôn ngữ bất kính với y, đó là bởi vì mỗi lần thấy y đều tránh né như thấy rắn rết. Cái loại phản ứng này rõ ràng là đang cố ý xa lánh, chẳng qua y mặc kệ, sớm muộn gì cũng rời khỏi nơi này, không cần phải cùng những người này tạo quan hệ tốt đẹp. Nhưng mà sự việc ngày hôm nay lại như vậy, xem ra bọn họ làm quá mức rồi.

“Được rồi, chúng ta đi tới phòng bếp tìm chút đồ ăn.”

Vân Phi Vũ kéo Bích Nha. Tiểu nha đầu lại vung tay: “Không đi.”

“Làm sao vậy?”

“Tiểu thư, dù sao người cũng là ngũ tiểu thư của Vân gia, đến đâu cũng được người khác cưng chiều mà tại nơi này lại bị đối xử như vậy. Đều là lỗi của nô tỳ, lúc trước không nên khuyên người thành thân với cái loại lòng lang dạ sói như hắn.”

“Haiz… Cái này cùng ăn cơm có liên quan gì đâu? Dù sao cũng gả cho hắn rồi. Hắn lợi dụng ta, ta cũng như vậy lợi dụng hắn, mà việc quan trọng trước mắt là phải thỏa mãn dạ dày của chúng ta trước. Được rồi! Muội a! Người nhỏ mà nộ khí chẳng nhỏ chút nào, đi thôi.”

Thấy tiểu nha đầu mãi không chịu đứng dậy, Vân Phi Vũ nhíu mày.

“Tiểu thư… có đi cũng như không thôi. Phòng bếp chỉ còn lại mấy người giúp việc. Bọn họ nói đại sư phụ (đầu bếp) làm xong bữa trưa đã lập tức ra ngoài rồi.”

“Không sao, đi thôi. Đi coi như thế nào rồi nói sau.” Không nói thêm lời nào, Vân Phi Vũ kéo Bích Nha tới phòng bếp.

Quả nhiên phòng bếp chỉ còn hai gã sai vặt đang vội vàng dọn dẹp đồ đạc. Mấy hạ nhân khác chắc đang nghỉ ngơi rồi.

“Các ngươi là phụ bếp ở đây sao?” Vân Phi Vũ lên tiếng hỏi.

Hai người đang thu xếp mọi thứ, nghe tiếng hỏi liền vội vàng xoay người, vừa thấy Vân Phi Vũ lập tức hoảng sợ quỳ xuống: “Tham kiến Vân tiểu thư.”

“Đứng lên trả lời ta. Các ngươi là phụ bếp ở đây sao?”

Hai người run rẩy đứng dậy, e dè nhìn y, gật gật đầu.

“Vậy là được rồi. Các ngươi giúp ta tìm xem nơi này còn có cái gì có thể ăn?”

Nhìn nhau, ngơ ngác một lúc lâu, sau đó một người nhỏ giọng trả lời: “Bẩm… bẩm Vân tiểu thư, cơm cùng đồ ăn thừa đều cho gia súc trong nhà rồi.”

“Nga?” Vân Phi Vũ cười lạnh một tiếng, nhất thời dọa hai người run sợ, lùi ra sau từng bước.

“Tiểu Nha! Cùng ta tìm xem nơi này còn có thứ gì không. Nếu không có sẵn thì chúng ta tự mình làm. Nấu một chút cơm cũng không quá khó khăn đâu nhỉ.”

Bích Nha nghe xong lại ngây ra một lúc, lấy lại *** thần lập tức bắt tay vào tìm kiếm. Hai gã sai vặt muốn ngăn cản nhưng thấy Vân Phi Vũ cũng lục tung mọi thứ, đành phải đứng yên không dám lên tiếng. Một gã sai vặt lợi dụng bọn họ đang mải tìm kiếm liền vụng trộm chạy ra ngoài.