Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 1 - Chương 20: Tới thanh châu thành




Sáng sớm hôm sau, mọi người chuẩn bị xuất phát. Cũng vì Vân Phi Vũ gặp chuyện ở Hòa Ninh trấn nên mã xa của y được tăng thêm sự bảo hộ cả phía trước lẫn phía sau. Kỳ thật y cảm thấy Cung Trường Tuấn lo lắng quá mức. Ngày ấy là do y đơn thương độc mã, mà hôm nay, tất cả mọi người ở chung một chỗ. Dù sao cũng phải nói tới tình hình ngày hôm đó, rõ ràng thích khách e ngại Tích Vô Nhai, hiện giờ vị võ lâm cao thủ ấy lại ở ngay cạnh mình, còn sợ gì chứ.

Bọn họ muốn bảo hộ vậy thì cứ bảo hộ đi. Vân Phi Vũ ngán ngẩm ngáp một cái. Trước khi lên xe đã uống một khỏa dược hoàn. Tuy rằng vẫn có chút chóng mặt, nhưng cũng không có cảm giác buồn nôn, so với lần trước thoải mái hơn rất nhiều.

“Tiểu thư, sáng nay phải dậy sớm. Người nên ngủ một chút đi.”

“Uhm, vậy cũng được.”

Vân Phi Vũ lại ngáp một cái, đưa tay chống đầu, nghiêng người nằm xuống. Bích Nha vội vàng lấy chiếc thảm nhỏ trong ngăn tủ trên xe, nhẹ nhàng đắp lên cho y. Không lâu sau, Vân Phi Vũ đã ngủ say.

Dọc đường không có trở ngại, cũng không bị tập kích, *** thần của Vân Phi Vũ thoạt nhìn cũng không có gì đáng ngại. Mỗi khi đội ngũ dừng lại, y thường xuyên xuống khỏi mã xa, chạy nhảy khắp nơi, hít thở không khí. Đôi khi, Tích Vô Nhai lại từ xa liếc nhìn một chút, xác nhận y bình yên vô sự mới thả lỏng tâm trí, mà đối với Tích Ngưng Sương, hắn chỉ có thể lặng lẽ đi bên cạnh mã xa của nàng, bất đắc dĩ thở dài.

Tám ngày sau, rốt cuộc đoàn người cũng tới Thanh Châu thành. Vân Phi Vũ đưa mắt qua cửa sổ nhìn ngắm đường phố phồn vinh cùng thương phẩm rực rỡ muôn màu được bày bán khắp nơi, không khỏi hưng phấn hỏi Bích Nha: “Tiểu Nha, Thanh Châu thành này nhìn qua quả thực rất lớn nha, so với Hòa Ninh trấn còn náo nhiệt hơn nhiều.”

“Tất nhiên rồi. Đến cả điều này tiểu thư cũng quên. Dạ Diệp quốc có năm thành trì lớn, mà Thanh Châu thành chính là một trong số đó. Trước kia tiểu thư rất hứng thú với những điều này, hai bản kí sử trong nhà, người đều có thể đọc làu làu. Đáng tiếc, hiện tại cái gì cũng đã quên.”

“…Phải không? Trước kia ta học giỏi như vậy sao? Ha ha” Vân Phi Vũ ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, thầm nghĩ từ nay về sau nên xem nhiều sách một chút, nếu không mỗi lần đi ra ngoài… cái gì cũng không biết.

Mã xa đột nhiên dừng lại, Vân Phi Vũ cùng Bích Nha bất ngờ nghiêng người theo quán tính, đang muốn ra ngoài xem xét, rèm cửa lại bị nhấc lên từ bên ngoài, gương mặt thon dài xuất hiện, là Cung Trường Tuấn.

“Ngũ tiểu thư, đã tới nhà phu quân của người!” Nói xong, cung kính đứng một bên.

“Tới rồi sao?” Vân Phi Vũ thở dài, được hai người dìu xuống xe.

Ngẩng đầu nhìn lên, một tấm biển rộng lớn được treo trên cao, nền đen chữ vàng, nét chữ phồn thể mang phong cách cuồng thảo đầy khí thế. Trên đó viết cái gì thì y không nhận ra, mà cũng lười suy nghĩ.

Đại môn đỏ rực rộng mở, đám hạ nhân xếp hàng ngay ngắn, tươi cười chào đón. Tích Vô Nhai dẫn đầu vào phủ, theo sau là hai vị nữ quyến.

Hai người lần đầu chạm mặt khiến Vân Phi Vũ tò mò, âm thầm đánh giá vị tiểu thư trong lời đồn này, không ngờ lại rước lấy một ánh nhìn sắc lạnh, dọa y lập tức nhỏ giọng hỏi Bích Nha: “Ta có đắc tội với nàng sao?”

Bích Nha nghi hoặc lắc đầu, sau đó dìu đỡ thân thể nghiêng ngả của y, thì thầm nhắc nhở y đi đường không nên nhìn ngó lung tung, nếu không sẽ tổn hại tới hình tượng tiểu thư khuê các.

Tới chính sảnh, Tích Ngưng Sương lập tức trở về phòng nghỉ ngơi, mà Vân Phi Vũ bị Tích Vô Nhai lấy danh phận Vân Vụ sơn trang ngũ tiểu thư để giới thiệu cho mọi người. Đối với kết quả như vậy, Vân Phi Vũ không cảm thấy gì nhưng Bích Nha thì không phục. Việc này quả thực khiến y buồn cười.

“Tiểu thư, thực sự người không tức giận sao?”

Vân Phi Vũ đem cánh cửa đóng lại, vắt chân uống chung trà nóng mới pha, tựa tiếu phi tiếu (cười mà như không cười) nhìn nàng, hỏi lại một câu: “Chỉ có như vậy mà muội đã tức giận?”

“Đương nhiên!” Tiểu nha đầu tức giận, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tự mình rót một chung trà, đặt mông ngồi xuống phía đối diện.

“Có thể không tức giận sao. Hắn làm như vậy đúng là qua cầu rút ván. Hắn vì chữa bệnh cho muội muội mới cưới tiểu thư, cưới tiểu thư rồi lại không cho mọi người trong phủ biết thân phận chủ mẫu của người. Hắn căn bản không có thừa nhận tiểu thư là phu nhân của hắn mà.”

Vân Phi Vũ từ tốn thổi nguội chung trà nóng, cảm nhận được vị thơm của trà quanh quẩn trong miệng, thư sướng buông tiếng thở dài, sau đó đặt chung trà xuống, nhìn về phía Bích Nha.

Tiểu nha đầu có chút bất mãn đối với thái độ thờ ơ của Vân Phi Vũ, tức giận chu môi, chằm chằm nhìn y.

Vân Phi Vũ cười cười, xoa đầu Tiểu Nha, sau đó chậm rãi mở miệng: “Kỳ thực, hắn làm như vậy đối với ta phi thường có lợi.”

“Ân?”

Vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, gương mặt mang theo nụ cười sủng nịch: “Không phải trước kia muội rất thông minh sao? Như thế nào lại trở nên ngốc nghếch vậy chứ?”

Nhìn tiểu nha đầu không phục, định cãi lại, y vội vàng tiếp lời: “Muội thực là ngốc mà. Muội đã quên mục đích ban đầu của chúng ta sao? Ta đồng ý gả cho hắn là muốn rời khỏi Vân gia, mà hiện tại hắn không thừa nhận thân phận của ta, quả thực rất tốt. Điều đó chứng tỏ hắn cũng không quan tâm tới sự tồn tại của ta. Đến lúc nào đó chúng ta muốn rời khỏi nơi này, không phải mọi việc sẽ dễ dàng hơn sao.”

Bích Nha mở to hai mắt, gương mặt nhỏ nhắn cứng ngắt, chằm chằm nhìn Vân Phi Vũ một lúc lâu, sau đó mới hỏi: “Tiểu thư, người muốn rời khỏi nơi này, lưu lạc khắp nơi?”

Vân Phi Vũ vỗ vỗ đầu nàng, nghi hoặc: “Việc này còn phải hỏi sao? Đương nhiên sẽ mang muội theo.”

“Không… Nô tỳ không có ý này.” Dường như Bích Nha có chút nóng ruột, nhưng vẫn cố gắng đè thấp thanh âm: “Nô tỳ muốn nói… kỳ thực nơi này cũng không tồi. Nếu Tích công tử không thừa nhận tiểu thư là phu nhân của hắn, điều này chứng minh hắn sẽ không chạm tới tiểu thư, cũng sẽ không phát hiện thân phận thực sự của tiểu thư. Nếu đã như vậy… tiểu thư vẫn muốn rời khỏi đây?”

“Tiểu Nha, muội có chút kỳ lạ nha.” Vân Phi Vũ nghi hoặc chạm nhẹ lên chán nàng, cũng không thấy nóng nên mới lên tiếng: “Vừa rồi muội còn tức tối hắn không để mắt tới ta, sao hiện tại lại nói những lời này? Còn nữa, không phải trước lúc rời khỏi sơn trang chúng ta đã bàn bạc kỹ rồi sao: Gả cho hắn chỉ là biện pháp tạm thời, là vì tự do của chúng ta. Chẳng lẽ muội đã quên mục đích ta từ bỏ tự tôn để xuất giá?”

“Không phải đâu tiểu thư, nô tỳ không quên, chỉ là…….”

Bích Nha trầm tư một lát, ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Tiểu thư! Người chưa từng rời khỏi sơn trang cho nên không hiểu được thế giới bên ngoài. Người nghĩ rời khỏi đó nghĩa là tự do sao. Bên ngoài đều là sài lang hổ báo, mưu mô hãm hại lẫn nhau, không phải tiểu thư không đắc tội với người ta thì sẽ được an thân đâu. Thế giới này là của kẻ mạnh, mà tiểu thư thì cái gì cũng không biết, hơn nữa… cả năng lực tự vệ cũng không có, ta sợ…”

“Nga Ra là muội lo lắng điều này. An tâm, an tâm. Ta cũng không có nói sẽ lập tức đi khỏi nơi này. Ta muốn ở đây một thời gian, chờ tới khi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ mới rời đi.”

“Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?”

“Ngốc a.” Vân Phi Vũ nhịn không được, nhẹ nhàng véo gương mặt nhỏ nhắn của nàng.

“Đương nhiên là ngân lượng. Không có ngân lượng thì làm sao sinh sống. Ngân lượng không phải vạn năng, nhưng không có ngân lượng là tuyệt đối không được. Có ngân lượng, rất nhiều việc sẽ trở nên đơn giản.”

Thấy tiểu nha đầu lộ ra vẻ mặt khó hiểu, y đành phải kiên nhẫn giải thích: “Giống như muội nói, không phải bên ngoài có rất nhiều người xấu sao? Ngay cả năng lực tự vệ chúng ta cũng không có vậy nên dùng ngân lượng thuê hộ vệ, đến một tiêu cục thuộc chính phái mời người tới bảo hộ chúng ta, không lo bọn họ thấy tiền tài liền nảy lòng tham. Hơn nữa, chúng ta ra ngoài lập tức giả dạng người bình thường, sẽ không có ai chú ý.”

“Nhưng mà… Ngân lượng ở đâu ra?” Bích Nha nghi hoặc nhìn y.

“Hắc hắc, việc này ta đã suy nghĩ kỹ càng từ trước, muội không cần lo lắng.” Vân Phi vũ thần bí nháy mắt với nàng: “Thời cơ chín muồi, muội chỉ cần theo ta là được.”

Tuy rằng nghe lời y nói thực có đạo lý, nhưng Bích Nha vẫn không hề vui vẻ, trong lòng tràn ngập những lo ngại lại không cách nào nói cho y, chỉ có thể cười miễn cưỡng: “Tiểu thư suy nghĩ rất chu đáo, là nô tỳ lo lắng quá nhiều.”

“An tâm, an tâm. Muội là muội muội của ta, ta sẽ chăm sóc cho muội cả đời.”

Vân Phi Vũ nghĩ tới kế hoạch sau này, ánh mắt vui vẻ, căn bản không phát hiện vẻ lo lắng thoáng qua trên gương mặt Bích Nha.

Thấy mấy giương xiêm y bày bộn khắp phòng, Bích Nha vội vàng đứng lên, sắn tay áo, bắt đầu dọn dẹp, mà Vân Phi Vũ thấy vậy cũng theo nàng đứng dậy.

“Tiểu thư, người định làm gì vậy?”

Bích Nha mở to mắt nhìn cánh tay đang vươn tới, thấy y cúi đầu nghiêm túc làm việc khiến nàng không khỏi kinh ngạc.

“Xếp y phục chứ sao. Đừng đứng đó nữa, mau hoàn thành công việc, sau đó ăn cơm, tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon. Ngồi mã xa vài ngày khiến ta mệt muốn chết. Bắt đầu từ ngày mai sẽ vì tương lai mà cố gắng.”

“Tiểu thư mệt mỏi thì nghỉ ngơi trước. Một mình nô tỳ cũng có thể hoàn thành việc này mà.”

“Được rồi, được rồi, không nên nói nhiều. Hai người cùng làm sẽ nhanh hơn.” Vân Phi Vũ nói lớn, động tác trên tay cũng không ngừng lại.

Nhìn y phục bị xếp một cách hỗn độn, Bích Nha cũng không lên tiếng mà lặng lẽ xếp lại một lần, trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác ấm áp, bất giác mỉm cười.