Tiểu Thư Bút Máy Và Cậu Chủ Bút Chì

Chương 26




hôm nay đã 1tết, 5nhân viên trong quán phải túc trực bên quầy, dù biết rằng người thân ở nhà đang ăn tết mà thiếu thành viên.

mùng 1sáng sớm tạm thời vẫn chưa có khách, nên mấy nàng Duyên Trang Nhi nướng còn chưa dậy vì đêm qua tụi nàng đón giao thừa nhậu nhẹt vui quá, nhưng đô của Nó hơi cao thì phải, vẫn tỉnh táo bình thường, sáng dậy vẫn đúng giờ. Còn Long với Nó do cùng đường đến quán nên đón nhau đi đúng giờ, tranh thủ dọn quán trước.

[*Hoàng Gia Long, con nhà khá giả, bảnh trai, dàn người anh toát ra khí chất lạnh lùng đúng chuẩn. 19tuổi đẹp trai nhất trong số 5tên con trai trong quán.]

.

.

.

-Tết mà không được ở nhà ăn tết cùng gia đình em có buồn không vậy.(Long vừa lau bàn vừa nói)

-Dạ cũng bình thường thôi anh! Mọi năm em vẫn đi miết!(Nó bình thường lau bàn kế anh)

Long hơi bất ngờ vì thái độ của nó, vẫn đang ở độ tuổi học sinh bình thường, nhà cửa cũng kg thuộc dạng giàu sang, mà sao nghe nó nói như kiểu nó cũng phải ăn chơi quậy phá.

-Ủa! Em làm gì mà đi miết vậy? Đi chơi hả?

-À...(Bỗng dưng nó khựng lại, những hình ảnh xưa kia của gia đình cũ nó ùa về, tuy là mùng 1 bạn bè rủ nó đi nhiều quá nên không có time ở nhà, mà ba mẹ nó vẫn vui vẻ tươi cười và đón nó khi chiều tà buông xuống, nhà nó có một cái tết rất là ấm cúng và hạnh phúc lắm chứ, nhưng bây giờ.... Kg nhủ mà hàng nước mắt nó rơi trong vô thức)

- Ơ, Tiểu tiểu Hi, em sao vậy...(Anh hơi lo vì nó khóc)

-Chuyện là, do khi em sinh ra...v...v...(nó kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Long nghe, theo sau là những giọt nước mắt làm thấm đượm quá khứ buồn đến đau quặn của nó)

-Ra là vậy, Anh anh xin lỗi, vô tình đụng đến nỗi đau của em!(Long hơi luống cuống cũng hơi bất ngờ sau khi nghe xong)

-Hihi, dạ kg sao đâu ạ! Sự thật đối với em là vậy, có kể ra cho anh nghe cũng vậy mà thôi! Nhưng anh là người duy nhất em kể cho nghe đấy!(nó cố cười, giả bộ liếc xéo anh)

-Hihi, ok! Anh hứa sẽ không nói cho ai biết đâu. Em cũng đừng khóc nữa, mà cũng không bao giờ được buồn nữa nghe chưa! Có gì cứ nói anh, anh kg hứa sẽ làm em hết buồn, nhưng sẽ kg để em phải khóc nữa đâu!(Long nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó, giọng ấm áp nói)

-Hihi, Dạ! Anh hứa rồi đó nghe, đến lúc em tìm lại khóa máy, dập cửa, khép cổng kín mít đấy!(nó chọc)

-hihi, em nói gì vậy chứ! Anh nói được làm được.

-Ehemmmm....(Tiếng cười khúc khích theo sau là tiếng hắng giọng của 3bà chị đứng nép bên cửa vừa chứng kiến xong cảnh tình tứ đứng xát xạt gần Âm mm của 2người)

-Ủa, 3chị dậy rồi hả?(nó luống cuống lau khô mắt vui vẻ)

-Mấy chị làm gì mà núp sau đấy đấy!(Long đứng xịch ra, cố bình tĩnh nói)

-Tôi là tôi thấy hết rồi nhá...(Duyên)

-có gì cứ tìm anh!(Nhi nhái lại)

-Có gì mờ ám?(Trang)

-KHAI MAU! (3Chị)

-Hihi, có gì đâu mà nghe nghiêm trọng quá vại chị!(Nó cười)

-đúng đấy...v...v

.

.

.

Điện thoại, đã tắt nguồn đang nằm trên tay nó, mùng 1 tết cũng sắp qua rồi, ngước mặt lên nhìn bầu trời đêm, sau khi hết giờ làm nó đã yên vị ở nhà trên bộ bàn ghế trắng trong đêm tĩnh mịch. “chắc giờ này ba mẹ cũu mới đi tết về. Còn Anh hai giờ say bét nhè rồi quá à, anh 3 nữa, kg biết có sỉn quá về nhà ngủ nhầm phòng của mình nữa không biết! Hihi, gia đình bé nhỏ!” nó rưng rưng nước mắt, nghĩ về quá khứ, nghĩ về những giây phút lễ tết nó từng hạnh phúc, tuy bây giờ cuộc sống về mặt tinh thần đối với nó cũng kg thiếu thốn, nhưng làm sao có thể quên được những ngày tháng ấy, dù sao cuộc sống của nó ở đấy cũng đã được 17năm.

.

.

.

đêm 30 nó đã tranh thủ nhắn tin, gọi điện chúc tết đến tất tất cả những người mà nó quen trước và khóa máy ngay lập tức, vì nó sợ, mọi người sẽ moi đầu nó đi vào mùng 1 như mọi năm, nhưng với hoàn cảnh bây giờ nó biết phải làm sao được chứ số phận đã định sẵn cho nó là vậy rồi, nó kg muốn mọi người phải lo nghĩ hay quan tâm cho nó nhiều quá, nó sẽ mắc nợ mất...

....

là vậy, nó đã khóa mọi thứ, để mọi người khỏi liên lạc được với nó, chỉ để lại duy nhất một số mới dành liên lạc với người trong quán.

.......................

Trời khuya vậy rồi, nhưng.......

.... Ở nhà Dượng cũ của nó......

ba mẹ đi chúc tết, nhưng giờ này vẫn còn ở đấy.... Có đầy đủ gia đình B.A và cả gia đình nhà gì dượng nữa trước kia quý nó làm, nhưng hình như không khí trong nhà đđang căng thẳng, nặng nề.

-...

-BẢO AN, em thôi đi không hả!(Anh 2 nhỏ Đang ra sức giữ lấy BA)

-Anh 2 buông em ra, chính nó đã làm tay em ra nỗi này đấy anh biết không!(BA hét lớn chỉ vào vết thẹo trên vai tóc tai bù xù, chỉ tay vào mặt Hằng con gái của Gì Dượng, Đầu tóc Hằng cũng không kém mặt còn hằn xước đang bị giữ chặt lại)

-Ai làm, cho cô nói lại nhá! May, cái mạng của cô còn sống là tốt rồi đấy!(Hằng bình thường ngoan hiền lắm, nhưng giờ bé đang nổi đóa)

-mọi người thấy chưa, buông ra để em giết nó!(Nhỏ Cố gỡ tay anh)

Chát...-Điên hả Bảo An,nó là em họ ruột của con đấy!(Ba nó đang say mềm vì tiếp nhiều nhà trước đó rồi, ba giáng cái tát trời đánh lên mặt nó, ba đang tức lắm)

-...

-....

-..

Chuyện là, sau khi 4người nhà anh 2 đi chúc tết họ hàng xong, trời cũng đã tối, như mọi năm, nhà cuối cùng đến là nhà Gì Dượng, ba mẹ đi cả ngày nên cũng sỉn lắm rồi, anh 2 thì cũng gần rồi, còn Bảo An cả ngày nay có vẻ đến nhà ai cũng kg ưu cho lắm,... Đã vậy khi vừa bước chân vào nhà dượng, Bé Hằng 16Tuổi hớn hở chạy ra đón nhà nó và đặc biệt là đón nó(Nhược Hi), nhưng đập luôn vào mặt bé là B.A người đã từng Chiến với bé một lần cũng khá lớn do xích mích, nên ngay từ đầu 2đứa đã ném nhau ánh mắt chết chóc.

Lúc mọi người đang ăn uống, nhỏ mới liếc xéo bé, giả bộ nói ngọt ngào với bé rủ bé ra sau cườn chơi, bé cũng kg ngán đứng dậy, ra đến vườn 2đứa mới xừng cồ mà mọi chuyện là do nhỏ trước, to tiếng, rồi xảy ra đụng độ. Nhỏ thì đanh đá lại còn văng tục cứ lào vào đòi tát bé, mới đầu bé định kg đánh nhưng nhỏ cứ làm tới, khiến con bé vốn khét tiếng giang hồ nhưng với gia đình nó là bé ngoan hiền phải nổi máu mà hùng hổ lao vào nhỏ tới tấp.

. Mãi lúc sau nghe tiếng hét quá lớn thì mọi người chạy ra, cảnh tượng đã quá đà. Đứa nào cũng xũ xượi, chân tay xước xác, nhưng bé bị nhiều hơn vì bé nhỏ con hơn yếu hơn do bé thua tuổi nhỏ mà.