Tiểu Thôn Y Thôn Quả Phụ

Chương 85: 85: Gặp Phải Người Quen





Phạm Văn Phong gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Anh ngừng một chút, sau đó không nhịn được cười nói: "Vũ Hà khá hiếu thuận đấy, rõ ràng là đã trở mặt với gia đình, nhưng sau khi biết bố gặp tai nạn, cô ấy vẫn không ngừng lo lắng."
"Đúng vậy, tôi cứ nghĩ em ấy sẽ trở mặt và không bao giờ quay lại nữa.

Có lẽ sau chuyện này những mâu thuẫn trước đây sẽ được giải quyết." Mạc Kiều Lan gật đầu nói.
Phạm Văn Phong chợt không hiểu tại sao Trần Vũ Hà lại bỏ nhà đi, anh lập tức hỏi: “Đúng rồi, cô ấy và gia đình đã xảy ra chuyện gì vậy?”
"Chú tôi muốn gả em ấy cho con trai của một ông chủ than ở thành phố khác, còn nói rằng đã làm lễ đính hôn cho hai người họ từ khi còn nhỏ." Mạc Kiều Lan cười gượng nói.
“Cái gì?" Phạm Văn Phong nghe vậy thì có chút sửng sốt, anh khạc một tiếng: "Trời ạ, đây là năm nào rồi mà còn áp đặt hôn nhân?”
“Đúng vậy, ông ấy với ông chủ than là bạn cũ, nhưng ông ấy cũng không thể hy sinh hạnh phúc của con gái mình được.

Dù sao thì chúng tôi cũng không đồng ý chuyện này, chỉ là không biết cô chú đã ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà cứ nhất quyết làm như vậy.” Mạc Kiều Lan thở dài nói.
Phạm Văn Phong không nói nên lời, chuyện này không thể trách Trần Vũ Hà bỏ nhà trốn đi, bố mẹ cô ta như vậy quả thực có chút không thể nói lý!
Trong lúc hai người đang nói chuyện, xe đã dừng ở bãi đậu xe của bệnh viện Trung ương, Phạm Văn Phong xuống xe mỉm cười nói: “Đây là lần thứ ba đến đây đúng không?"

Mạc Kiều Lan gật đầu: "Đúng vậy."
“Tôi sẽ đến đây vài lần nữa, phỏng chừng chút nữa thôi là bọn họ có thể nhận ra tôi, tôi đoán rằng có lẽ một ngày nào đó ở đây sẽ có một tấm biển: Cấm Phạm Văn Phong vào!”
Tâm trạng Mạc Kiều Lan ban đầu còn có chút lo lắng, nhưng sau khi nghe thấy anh nói thế thì không khỏi cười thầm: "Được rồi, tôi không có tâm trạng để đùa giỡn đâu, vết thương của chú tôi thật sự rất nghiêm trọng, chúng ta nhanh lên nào!" "
“Ừm.” Phạm Văn Phong gật đầu, theo Mạc Kiều Lan lên tầng và đi thẳng vào phòng bệnh.
Vừa mới bước vào hành lang của phòng bệnh khoa chỉnh hình, anh đã thấy cửa phòng phía trước chật ních người, có đủ mọi lứa tuổi, hình như họ đến từ công ty của Trần Cương.
Đám người đó nhìn thấy Mạc Kiều Lan đi tới thì chủ động nhường đường, hai người họ cứ như vậy mà đi thẳng vào phòng bệnh.
Trong phòng chỉ có hai người, một là Trần Vũ Hà, người còn lại là mẹ cô ta mà anh đã gặp trước đây.
"Bác sĩ Phạm, cuối cùng thì cậu cũng tới rồi, cậu mau kiểm tra giúp chúng tôi với, mạng sống của ông Trần phụ thuộc vào cậu!" Mẹ của Trần Vũ Hà tên là Mạc Văn, bà ta chạy tới nắm lấy tay của Phạm Văn Phong gấp gáp nói.
"Cô đừng lo lắng, cháu nhất định sẽ cố hết sức."
Phạm Văn Phong gật đầu, sau đó nói tiếp: "Tại sao cô lại ở trong phòng, theo lý thuyết thì bác sĩ cũng phải tới giúp chứ?”
“Bác sĩ nói ông ấy bị thương quá nhiều, nếu bây giờ phẫu thuật rất dễ gây ra biến chứng, nhất định phải giải quyết theo quy trình." Mạc Văn đáp.
“Ồ, để cháu xem sao." Phạm Văn Phong bước tới thì thấy Trần Cương đang đeo mặt nạ thở nằm trên giường, khắp người quấn băng, không ngừng hôn mê, anh cầm tay ông ta lên.
Sau khi chân khí tiến vào trong cơ thể, anh nhanh chóng tìm ra vết thương trên người của Trần Cương, anh ngẩng đầu và nói với mấy người: "Đừng căng thẳng, cơ quan nội tạng chỉ bị hao tổn chút ít thôi, ông ấy bị gãy xương và có chút chấn động nhẹ mà thôi.”
“Thật sao? Nhưng bác sĩ ở đây nói rằng trong đầu bố tôi có một vệt đen đen rất to, sợ rằng về sau ông ấy sẽ trở thành một người thực vật!" Trần Vũ Hà nói với đôi mắt đỏ hoe.

Phạm Văn Phong cười: "Đừng nghe bọn họ, tôi khẳng định sẽ không có chuyện gì!"
Anh vừa nói vừa lấy ra một ít kim bạc c ắm vào huyệt chính của Trần Cương, đang định bắt đầu trị liệu thì bên ngoài cửa có tiếng động, mấy người mặc áo khoác trắng bước vào.
Khi nhìn thấy Phạm Văn Phong, một người trong số họ ngay lập tức hét lên: “Lại là anh!”
"Đúng vậy, lại là tôi." Phạm Văn Phong gật đầu, dừng động tác lại.
Người vừa nói chính là bác sĩ Hồ, lần trước khi đang điều trị cho ông Mạc đã bị Phạm Văn Phong làm cho bẽ mặt, bởi vậy ông ta vô cùng ấn tượng với anh.
"Thằng nhãi, mặc kệ cậu là ai và cậu đến từ đâu, nếu lần này cậu còn làm ra mấy việc hồ đồ tôi nhất định sẽ báo cảnh sát.” Bác sĩ Hồ nói.
Lúc này giữa đám người mặc áo khoác trắng có một ông già đầu tóc bạc trắng hỏi: “Chuyện gì vậy?"
"Lão Cố, hãy nghe tôi…" Bác sĩ Hồ nhanh chóng giải thích những gì đã xảy ra trước đó, sau khi nghe xong, ông già được gọi là Lão Cố nhìn Phạm Văn Phong: "Cậu cũng có thể trị bệnh?"
"Đương nhiên, đây là y thuật gia truyền, tôi cũng có chứng chỉ, mấy người có muốn xem qua không?" Phạm Văn Phong hỏi.
Lão Cố lắc đầu: "Không cần."
Sau đó ông ta quay đầu nhìn Mạc Văn: "Cô Mạc, tình hình của chồng cô có chút khẩn cấp.

Chúng tôi muốn đến đây để hội chuẩn.


Bây giờ cô tìm được vị bác sĩ này rồi, có lẽ không cần chúng tôi nữa đúng không?"
"Lão Cố, đừng tức giận, chúng tôi muốn Trần Cương tỉnh dậy càng sớm càng tốt nên mới bất đắc dĩ tìm đến bác sĩ Phạm thôi.”
Lão Cố là một chuyên gia của Bệnh viện Trung ương, có uy tín cao trong giới y tế của huyện Hoa, Mạc Văn tuyệt nhiên không muốn làm mất lòng ông ta.
"Vậy thì cứ để bác sĩ Phạm điều trị trước, nếu không có kết quả thì chúng tôi lại tới." Lão Cố không chút biểu cảm xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Bác sĩ Hồ và những người khác thấy thế thì cũng theo ông ta ra ngoài, khi bác sĩ Hồ đi đến cửa chợt quay lại nhìn Phạm Văn Phong, điều đó có nghĩa là ông ta đang đợi kết quả của anh.
Phạm Văn Phong cũng không hề quan tâm, đây chỉ là một việc nhỏ mà thôi, nó sẽ không thể làm ảnh hưởng đến anh.
Vì vậy anh quay lại và tiếp tục sử dụng chân khí để giúp Trần Cương khai thông kinh mạch trong cơ thể.

Một lúc sau, anh lấy ra một viên thuốc từ thắt lưng của mình và nhét vào miệng Trần Cương.
"Khoảng nửa giờ nữa ông ấy sẽ tỉnh lại, ý thức cũng sẽ khôi phục, nhưng vấn đề gãy xương thì hiện tại tôi không có thuốc chữa trị, tôi cần luyện chế loại thuốc khác.”
Sau khi điều trị xong, Phạm Văn Phong đứng dậy nói với mọi người.
"Vậy thì làm thế nào, có cần chúng tôi làm gì không?” Trần Vũ Hà lập tức hỏi.
Trần Vũ Hà hoàn toàn tin tưởng vào Phạm Văn Phong, trái tim cô ta giờ đây cũng được thả lỏng.
"Không cần, cô cứ ở lại đây, tôi sẽ quay lại sớm." Phạm Văn Phong nói.
Thấy anh xoay người rời đi, Mạc Văn vội vàng ngăn lại, lấy từ trong túi ra một xấp tiền mặt: "Cần tiền thì cứ dùng, không thể lấy tiền của cậu được.”

“Khách sáo quá, dược liệu của cháu chỉ cần sáu hai nghìn thôi, không cần nhiều như vậy.” Phạm Văn Phong cười cười, không đưa tay nhận tiền mà cất bước đi thẳng ra cửa.
"Tôi đi cùng cậu, đi ô tô sẽ tiện hơn.” Mạc Kiều Lan đi theo nói.
Phạm Văn Phong do dự rồi gật đầu: "Đi thôi."
Trước khi đi, anh còn quay lại nhìn mẹ con Trần Vũ Hà: "Yên tâm tin tưởng, chỉ cần đợi nửa tiếng thôi.”
Sau khi hai người xuống tầng, Mạc Kiều Lan lái xe đưa Phạm Văn Phong đến một cửa hàng thuốc Đông Y.
Mặc dù đã muộn nhưng hiệu thuốc vẫn chưa đóng cửa, bên trong cũng không có người.
Sau khi bước vào, Phạm Văn Phong nói với ông già đứng sau quầy: "Xin chào, tôi cần một vài vị thuốc."
“Đơn thuốc đâu?” Ông già ngẩng đầu lên hỏi.
“Không có đơn thuốc, tôi ghi nhớ nó trong đầu." Phạm Văn Phong mỉm cười nói.
Ông già ngạc nhiên liếc nhìn anh, sau đó gật đầu: "Được, vậy cậu nói đi."
Phạm Văn Phong thản nhiên nói một ít dược liệu, ông già lấy từng cái ra, trên bàn chẳng mấy chốc đã có một đống.
“Cậu muốn đun những loại thảo dược này với nhau ư?" Sau khi nghe công thức của Phạm Văn Phong, ông già ngạc nhiên hỏi.
"Vâng, có chuyện gì vậy?" Phạm Văn Phong hỏi.
“Vậy thì loại thuốc này không thể bán cho cậu!” Ông già lập tức trợn to hai mắt nói..