Tiểu Thôn Y Thôn Quả Phụ

Chương 57: 57: Sói Không Đấu Lại Được Người





Bầu không khí trong phòng im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của hai người.
Một lúc sau Phạm Văn Phong mới lưu luyến thu tay lại: “Bây giờ cảm thấy như thế nào rồi?”
“Không bị đầy bụng, cũng không đau nữa.” Hoa Hòe mở to mắt nói.
Phạm Văn Phong cười: “Vậy tốt rồi, xem ra y thuật của anh cũng tạm được.”
“Vâng, rất lợi hại!” Khuôn mặt của Hoa Hòe hơi ửng hồng, nghiêm túc nói.
Đợi cô đứng dậy, Phạm Văn Phong suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sau này đừng ngây thơ như thế nữa.

Lớn rồi, cũng nên học một chút kiến thức!”
“Vâng!”
Nét mặt của Hoa Hòe càng thêm đỏ ửng.

Cô ấy cảm thấy chuyện lúc trước nghi ngờ mình có thai thật sự rất ngây thơ nên rất xấu hổ.
Nhưng Hoa Hòe lại tin tưởng anh cho nên đỏ mặt gật đầu: “Em về nhà trước đây.”
“Ừ, anh tiễn em!”
Phạm Văn Phong thấy đêm đã khuya, bên ngoài tối đen như mực nên lo lắng cho cô phải đi về một mình, đi cùng cô ra ngoài cửa nhà.
Vừa ra đến cửa thì có một bóng đen lao vụt qua.

Hoa Hòe sợ hãi kêu to một tiếng, sau đó quay lại lao vào lòng anh!
Phạm Văn Phong sửng sốt.

Bóng đen kia hình như là Vượng Tài, anh gọi nó.

Quả nhiên, bóng đen trong góc tường phát ra âm thanh khe khẽ của Vượng Tài.

Rõ ràng nó không chịu đói được nên mới đi trộm thứ gì đó để ăn!
“Đồ chết dẫm này! Tối rồi mà còn ra đây dọa người, để xem tao xử lý mày như thế nào!” Phạm Văn Phong mắng, ôm lấy bả vai của Hoa Hòe: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi!”
Cảm nhận hơi thở đàn ông mạnh mẽ của anh, trái tim của Hoa Hòe đập nhanh.

Lần đầu tiên biết cảm giác được đàn ông ôm vào trong lòng là như thế nào.
Bỗng nhiên cô ngẩn người mất một lúc nhưng vẫn không có ý định rời khỏi vòng tay của anh.
Phạm Văn Phong cũng không nhúc nhích, cứ ôm cô như vậy.

Anh cảm nhận được thân thể mềm mại và hương thơm của cô ấy, không nỡ buông ra.
Mấy phút sau, chuông điện thoại của Hoa Hòe vang lên.

Lúc này hai người mới giật mình, cùng buông tay ra.
“Anh, là mẹ em gọi, em phải về nhà.” Hoa Hòe nói.
“Đi, anh đưa em về đến cổng.”
Phạm Văn Phong khẽ gật đầu, khoác vai cô đi ra ngoài.
Đưa Hoa Hòe về xong, sau khi quay về nhà anh vẫn không thèm để ý đến Vượng Tài mà vào phòng đi ngủ luôn.
Đến sáng hôm sau, tiếng gõ cửa quen thuộc vang lên.

Phạm Văn Phong mở to mắt, mắng: “Mày còn dám đến đây!”
Anh biết đó là thứ không biết xấu hổ Vượng Tài, bây giờ thấy đói bụng nên bắt đầu biết lo cho bản thân mình.
Sau khi bị mắng, chẳng những Vượng Tài không kiềm chế mà càng ra sức cào cửa.

Đồng thời còn phát ra tiếng kêu nức nở giống như đang cầu xin.
Phạm Văn Phong không biết làm gì đành phải dậy khỏi giường, mặc một chiếc quần đùi rộng vào sau đó đi ra mở cửa.
Vượng Tài ngồi trên mặt đất, vẻ mặt tội nghiệp, thè chiếc lưỡi màu hồng nhạt ra, nước miếng chảy ròng ròng.
Nhìn dáng vẻ kia của nó, không ai có thể thấy nó là một con sói mà giống như một con chó được nuôi trong nhà.
Phạm Văn Phong tức giận trừng mắt nhìn nó: “Bây giờ đói bụng mới đến tìm tao? Muốn ăn thịt thỏ nướng à?”
Vượng Tài khẽ gật đầu, cho dù bị mắng một tí nhưng trong mắt vẫn tràn đầy vẻ chờ mong.
Phạm Văn Phong không muốn so đo với nó, nếu để người khác biết thì sẽ bị cười chết mất.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu: “Trong nhà không còn thịt thỏ, mày muốn ăn thì lên núi bắt một con về đây tao nướng cho!”
“Ngoào!”
Vượng Tài ngẩng lên trời hú một tiếng sau đó liền chạy về phía cổng thôn, chẳng mấy chốc đã chạy lên núi.
Phạm Văn Phong cười khúc khích, không nói gì, sau đó quay lại đi thẳng đến trại chăn nuôi!
Động vật vẫn là động vật, đấu mưu kế thì sao Vượng Tài có thể là đối thủ của con người?
Mở cửa trại ra, Phạm Văn Phong đi đến trước cửa chuồng của Vượng tài.


Quả nhiên anh nhìn thấy bên trong có một vật hình tròn màu đen tuyền.

Anh lập tức lấy ra rồi quay về phòng.
Nhưng chưa kịp nghiên cứu xem thứ kia là gì thì lại nghe thấy tiếng của Lý Thi Vân ở bên ngoài: “Phạm Văn Phong, anh dậy chưa?”
“Dậy rồi, chuyện gì thế?”
Phạm Văn Phong đi ra cửa, thấy Lý Thi Vân hôm nay đã thay quần áo.

Cô mặc một chiếc váy lụa mỏng dài đến đầu gối, nhìn giống như tiên nữ.
Khi Lý Thi Vân nhìn Phạm Văn Phong cũng sửng sốt không kém.

Anh mặc một chiếc quần đùi, bên trên để lộ ra làn da màu đồng, cơ bắp vô cùng rõ ràng, giống như một huấn luyện viên thể hình!
Trái tim cô lập tức nhảy dựng lên.

Từ trước đến nay dáng người cao lớn của đàn ông vẫn là thứ được phụ nữ đánh giá cao nhất.

Cho dù không nói ra nhưng trong lòng nhất định rất thích.
Huống chi đây lại là Phạm Văn Phong, trong lòng cô vẫn luôn có thiện cảm với anh.
Phạm Văn Phong lại không biết gì hết.

Thấy Lý Thi Vân vẫn im lặng nhìn mình, anh tò mò hỏi: “Sao vậy trưởng thôn?”
“Hả, không… Không có gì.

Tôi muốn đến thôn bên kia xem một chút, anh có đi không?” Lý Thi Vân đỏ mặt cười, nhận ra bản thân hơi thất lễ nên lập tức hỏi.
Phạm Văn Phong do dự một lúc nhưng vẫn gật đầu: “Được, vậy đi thôi.”
Nói xong mới chú ý đến là mình đang không mặc áo, vội vàng chạy vào trong phòng tìm một bộ quần áo để mặc, sau đó giấu vật màu đen kia đi.
Lúc làm chuyện này, anh cười thầm một cách xấu xa.


Không biết lúc Vượng Tài bắt thỏ về, phát hiện ra bảo bối của mình bị mất có phát điên hay không?
Sau khi ra khỏi cửa, Phạm Văn Phong và Lý Thi Vân đi song song với nhau.

Chẳng mấy chốc đã đi ra đến cổng thôn.
Lúc này, khói từ nồi hấp vẫn bốc lên nghi ngút, thợ trông giữ lò hấp vẫn chưa xong việc.
“Anh đã tính thử hai nghìn túi nguyên liệu thì có thể làm được bao nhiêu nấm chưa?” Lý Thi Vân quay sang hỏi.
Phạm Văn Phong lắc đầu: “Chưa tính, tôi cũng không biết phải trả bao nhiêu.

Nhưng hôm qua, tiền nguyên liệu và tiền thuê dụng cụ của ông lão Đỗ là tám nghìn đồng, tôi nghĩ chỉ cần khoảng tám mươi cân nấm là trả đủ!”
“Thật ra yêu cầu của anh không cao đâu!” Lý Thi Vân nghe anh nói thì cười khúc khích, liếc anh một cái rồi nói: “Nếu chỉ có như vậy thì không khó, chúng ta tính toán cẩn thận một tí là được.

Cho dù một túi chỉ được khoảng hai lạng, hai nghìn túi cũng phải được bốn trăm cân!”
Cô đếm trên đầu ngón tay: “Bốn trăm cân, dựa theo giá cả thị trường hiện nay… Wow, ít nhất có thể bán được bốn mươi nghìn đồng!”
Phạm Văn Phong nhìn dáng vẻ giống như bà chủ của cô, trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng cũng vô cùng ấm áp.

Anh cười nói: “Mong là như thế!”
Nói như vậy nhưng suy nghĩ thật sự của anh lại khác.

Một túi làm sao chỉ được có hai lạng? Ít nhất phải được một cân!.