Tiểu Thôn Y Thôn Quả Phụ

Chương 21: 21: Tôi Am Hiểu Đánh Giá Nước Hoa





Lý Ngọc Mai nghĩ nhiều quá, dĩ nhiên là Phạm Văn Phong thích cô ta!
Chỉ là vào lúc này, anh vừa giúp người ta trả nợ xong đã lên giường của người ta thì có cảm giác như lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cuối cùng Phạm Văn Phong không thể nào vượt qua rào cản trong lòng!
Sau khi trở về nhà, anh nhớ đến lũ gà rừng con còn chưa được cho ăn, vì vậy anh bật đèn trong sân, trong chốc lát đã thu hút rất nhiều côn trùng thích ánh sáng.
Anh lấy một số túi lưới tự chế và cho đám gà rừng ăn rồi mới trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Phạm Văn Phong vui vẻ thức dậy, lại thẳng tiến đến thị trấn!
Bán gà rừng đã là chuyện phụ, điều quan trọng nhất chính là cây nấm linh chi có tuổi đời hàng trăm năm đó!
Vật này nhất định là thứ có giá trị, nếu làm tốt có thể đổi ra được rất nhiều tiền, đến lúc đó hầu như tiền nuôi gà rừng cũng đủ rồi!
Sau khi đến nhà hàng, Phạm Văn Phong đi vào sau bếp, giao gà rừng cho các đầu bếp, sau đó lên lầu tìm kế toán.
Kết quả là phòng tài vụ đóng cửa, Lam Phỉ còn chưa tới!
Phạm Văn Phong muốn gọi điện thoại để hỏi nhưng cảm thấy như vậy thì rất dễ bị người khác hiểu lầm, cho rằng mình là kiếm cớ để bắt chuyện, nghĩ xong nên cuối cùng vẫn cố nhịn xuống.
Chờ mấy phút sau, Mạc Kiều Lan bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy anh đã mỉm cười nói: "Cậu Phạm đến sớm vậy?"
"Người trong thôn đã quen dậy sớm.

Hôm nay trông sắc mặt của Bà chủ Mạc tốt lắm.

Nghe tôi đi, chị cười nhiều hơn là được rồi!" Phạm Văn Phong cười.
Mạc Kiều Lan thậm chí còn không nhận ra rằng cô vừa cười, cô sửng sốt một lúc rồi mới nói: "Thật sao? Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Từ lâu cô đã quen dùng thái độ lạnh lùng để đối xử với người khác, nhưng không ngờ khi đối mặt với Phạm Văn Phong lại vô thức mỉm cười, nghĩ đến đây, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khác lạ.

Nhưng cô lập tức hỏi: "Đúng rồi, cậu Phạm đang chờ kế toán đi làm đúng không? Hôm nay cô ấy xin nghỉ phép, buổi trưa mới có thể đến.

Tôi chuyển khoản trước cho cậu, mời cậu đi cùng tôi."
"Được."
Phạm Văn Phong gật đầu, thắc mắc tại sao Lam Phỉ lại xin nghỉ phép, nhưng anh không nghĩ nhiều nữa.
Khi đến văn phòng của Mạc Kiều Lan, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy ngay một mùi hương ngọt ngào, đột nhiên anh cảm thấy mình như đang ở trong phòng riêng của con gái.
“Cậu Phạm, cậu ngồi xuống trước đi, hôm nay có bao nhiêu con gà rừng vậy?” Mạc Kiều Lan không để ý đến vẻ mặt của Phạm Văn Phong, lấy điện thoại di động ra, hỏi.
"Hôm nay không có nhiều, chỉ có hai mươi ba con."
“Được rồi, tổng cộng là chín nghìn hai trăm tệ, để tôi chuyển cho cậu.” Mạc Kiều Lan gật đầu.
Phạm Văn Phong lấy điện thoại di động ra, đột nhiên trợn to hai mắt: "Không bằng kết bạn đi, sau này liên lạc sẽ dễ dàng hơn."
"Hả? Vậy cũng được!" Mạc Kiều Lan sửng sốt, sau đó gật đầu.
Thêm một người bạn, chín nghìn hai trăm tệ cũng đã chuyển qua, lúc này Phạm Văn Phong nói: "Bà chủ Mạc, số lượng gà rừng có hạn.

Tôi sợ một khoảng thời gian nữa sẽ không đưa đủ cho chị được nữa!"
"Vậy à? Không quan trọng, thú rừng khác cũng được, khi nào cậu bắt được đều có thể mang đến đây bán!" Mạc Kiều Lan gật đầu.
“Được rồi, tôi dự định sẽ chăn nuôi gà rừng, đến lúc đó nguồn cung sẽ được đảm bảo.” Phạm Văn Phong không muốn từ bỏ việc kinh doanh gà rừng, vì vậy anh nói thêm.
Mạc Kiều Lan có chút kinh ngạc: "Không phải cậu nói cậu là bác sĩ sao? Sao vậy, địnhnghề hay sao?"
“Không có, vì đây là thôn nhỏ nên việc khám bệnh cũng khá nhỏ.” Phạm Văn Phong giải thích.

"Hóa ra là vậy.

Nếu cần tôi giúp đỡ thì cứ việc lên tiếng."
Mạc Kiều Lan gật đầu, xoay người lấy từ trong túi xách trên bàn ra một phong bì đưa qua: "Cái này, tôi tự tay đưa cho cậu, coi như phần thưởng hôm qua cậu giúp tôi chữa khỏi bệnh."
Cô phân chia công tư rõ ràng, tiền mua gà rừng là tiền công của nhà hàng, còn thù lao này vừa nhìn thấy đã biết được chuẩn bị sẵn từ trước.
Phạm Văn Phong sửng sốt, vội xua tay: "Không cần đâu, chỉ có chút việc thôi, tiện tay giúp đỡ thôi!"
“Không, đối với cậu là tiện tay giúp đỡ, nhưng với tôi mà nói lại là cứu sống một mạng!” Mạc Kiều Lan kiên trì nói.
Phạm Văn Phong vẫn chưa muốn nhận, anh biết nếu anh nhận tiền thì mối quan hệ giữa hai người sẽ chỉ giới hạn ở mức bạn bè bình thường.

Nếu anh không chấp nhận, người đẹp họ Mạc này sẽ cảm thấy rằng cô đang mắc nợ mình.

Như vậy sẽ có cơ hội tiến sâu hơn!
Vì vậy, anh ta dùng vẻ mặt nghiêm túc mà thành thật nói: "Chúng ta đều là bạn bè.

Làm như vậy thì thấy xa lạ quá! Nếu bà chủ Mạc thật sự muốn cảm ơn tôi thì quả thật tôi đây có chuyện muốn nhờ chị giúp đỡ!"
"Ồ? Có chuyện gì? Nói đi, chỉ cần tôi có thể giúp thì tôi sẽ không từ chối!" Mạc Kiều Lan nói.
"Ngày hôm qua, tôi đã tìm thấy một cây nấm linh chi ở trong núi.


Bây giờ tôi cần có người mua lại.

Chị có biết ai đang cần thứ này không?" Phạm Văn Phong hỏi.
Mạc Kiều Lan sửng sốt: "Cái này tôi không có nghiên cứu nhiều, nhưng tôi biết có một vị trưởng bối rất thông thạo dược liệu và mấy thứ khác."
"Vậy cũng được.

Nấm linh chi của tôi có chất lượng không tồi.

Nó đã hơn trăm năm tuổi.

Ít nhất ông ấy cũng có thể ước lượng giá cho tôi!"
“Được rồi, tôi sẽ gọi điện thoại.

Nếu ông ấy không bận thì chúng ta sẽ đi gặp ông ấy!” Mạc Kiều Lan cúi đầu bấm số điện thoại.
Sau cuộc điện thoại kết nối, cô nói: “Chú Tống, một người bạn của cháu đã mang đến một cây nấm linh chi trăm năm tuổi, chú có muốn xem nó không?"
Đầu dây bên kia điện thoại là giọng của một ông già, nghe xong thì sửng sốt, rồi bật cười: "Con bé này, bạn của cháu? Đừng có ba hoa đấy, bây giờ mà còn có nấm linh chi trăm năm tuổi sao, thật là buồn cười mà!”
Mạc Kiều Lan không vui nhíu mày: “Có phải hay không thì chú nhìn thoáng qua không phải sẽ biết sao? Vội nói như vậy không sợ một hồi nữa sẽ bị vả mặt hay sao?"
"Ồ, còn giận dỗi với chú nữa à.

Xem ra người bạn này có địa vị cao trong lòng cháu rồi.


Được thôi, vậy đến đây đi, để chú nhìn xem qua là được!" Ông già ở bên đầu kia điện thoại cười nói.
Rõ ràng là ông ta rất yêu chiều Mạc Kiều Lan, khi nghe giọng điệu có chút tức giận của cô, ông ta lập tức không nói nữa mà đồng ý luôn.
Mạc Kiều Lan cúp điện thoại, nhìn Phạm Văn Phong: "Đi thôi, chú Tống đã đồng ý, chúng ta đi tìm chú ấy thôi!"
Phạm Văn Phong gật đầu: "Được rồi, chị cất phong bì kia lại đi, cũng đừng nhắc tới chuyện thưởng hay không thưởng nữa!"
"Được rồi."
Mạc Kiều Lan không kiên trì nữa, cất phong bì lại.
Sau khi hai người xuống lầu, tới bãi đậu xe, Mạc Kiều Lan đi tới một chiếc xe hơi màu đỏ, mở cửa xe.
Xe đẹp, người đẹp, quả nhiên là phù hợp nhất.
Phạm Văn Phong lên xe, trên xe cũng ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, trong đầu lập tức hiện lên một đống chữ!
"Cây hương thảo, cây xô thơm, trầm hương, mùi hương này thật là thơm!"
Sau khi đọc tên các loại hương liệu, Phạm Văn Phong không nhịn được tán thưởng một câu.
Kết quả, Mạc Kiều Lan vừa nghe đã sững sờ, ngay cả khởi động xe cũng quên mất, cô nhìn thẳng vào anh, hỏi: "Vậy mà cậu lại có thể ngửi thấy thành phần trong nước hoa này sao?"
“Đúng vậy, sao chị lại ngạc nhiên như vậy?” Phạm Văn Phong nghi ngờ hỏi.
“Cậu quá lợi hại rồi, người bình thường đều không ngửi được, hơn nữa trên công thức cũng không có viết, rốt cuộc là cậu làm như thế nào vậy?” Mạc Kiều Lan hâm mộ hỏi.
Nhìn thấy cô như vậy, Phạm Văn Phong đột nhiên cảm thấy đã đến lúc phải giả vờ gượng gạo, vì vậy anh cười nhẹ: "Rất đơn giản.

Tôi thích đánh giá nước hoa.

Mặc dù tôi không biết nhãn hiệu nước hoa, nhưng chỉ cần vừa ngửi thấy, sẽ không có mùi nào có thể thoát khỏi mũi của tôi được, trừ khi nó là một hợp chất tổng hợp phi tự nhiên!".