Sau cơn phấn khích, Phạm Văn Phong cầm giỏ trúc quay lại phòng khám bệnh, nhét tất cả gà rừng vào chuồng gà ở sân sau.
Trước kia hộ nông dân nào cũng đều nuôi gà, vì vậy gia đình của Phạm Văn Phong có để lại một vài cái lồ ng sắt.
Lo lắng mấy chiếc lồ ng này có thể không đủ, Phạm Văn Phong đã sang nhà hàng xóm để mượn một vài chiếc lồ ng sắt.
Sau khi chuẩn bị lồ ng sắt xong, Phạm Văn Phong lại lên núi, vẫn dụ gà rừng theo cách như trước, sau đó dùng làn tre chụp xuống, một mẻ hốt hết đống gà rừng bị hấp dẫn tới.
Hiện tại tốc độ phản ứng của cơ thể anh nhanh hơn rất nhiều so với người thường, và tất nhiên cũng nhanh hơn rất nhiều so với gà rừng, khi gà rừng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Phạm Văn Phong tóm được, chỉ có thể ngoan ngoãn trở thành cá trong chậu.
Như thế cứ lặp đi lặp lại vài lần, cho đến khi trời tối mịt, Phạm Văn Phong đã bắt được ba mươi con gà rừng.
Nhìn thấy nhiều gà rừng như vậy, trong lòng Phạm Văn Phong tràn đầy vui mừng, nếu tính một con gà rừng là hai trăm tệ, thì đám gà rừng này trị giá khoảng chừng tận sáu nghìn tệ đấy!
Chờ đến ngày mai khi bán nó đi, có thể kiếm được sáu nghìn tệ, anh tin chắc rằng trong vài ngày có thể có được ba mươi nghìn tệ, sau đó sẽ trả được nợ của Lý Ngọc Mai.
Vào sáng sớm ngày hôm sau, Phạm Văn Phong lái chiếc xe ba gác chạy bằng điện của mình đến thị trấn, trên xe chở đầy gà rừng.
Để không cho người trong thôn phát hiện ra, anh cố tình dậy sớm, thừa dịp trên đường còn vắng người mà khởi hành, còn đặc biệt dùng một chiếc túi bị thủng che đậy ở phía ngoài để không cho người trong thôn nhìn thấy những thứ trên xe ba gác.
Dù sao Phạm Văn Phong một lúc bắt được nhiều gà rừng như vậy, truyền ra bên ngoài thì người trong thôn sẽ rất sốc.
Lũ gà rừng khó bắt như vậy nhưng Phạm Văn Phong lại bắt được nhiều con cùng một lúc như thế, chắc hẳn là trong chuyện này có bí mật gì đó.
Sau khi rời khỏi thị trấn, Phạm Văn Phong đã thoải mái hơn rất nhiều, khẽ ngâm nga điệu hát dân gian và lái con xe ba gác thẳng đến chợ trên thị trấn.
Khi đến được thị trấn thì đã có rất nhiều người tụ tập mua đồ ăn.
Việc quản lý chợ ở thị trấn không quá nghiêm ngặt, Phạm Văn Phong tùy tiện tìm được một khoảng đất trống để dừng xe ba gác của mình lại, lấy cái túi bị thủng phủ lên lúc nãy ra, lại lấy thêm bảng hiệu mà anh đã chuẩn bị sẵn rồi để sang một bên.
Bên trên viết mấy chữ “gà rừng hoang dã chính gốc” rất lớn, để bắt mắt hơn một chút, Phạm Văn Phong còn cố ý sử dụng mực nước màu xanh lam.
Quả nhiên, sau khi gà rừng của anh bày ra, nhiều người đi đường không thể không hướng mắt về phía bên này.
Hầu hết gà được bán ở chợ đều là gà nhà.
Bán gà rừng ở đây rất ít, chỉ có mỗi gà rừng của Phạm Văn Phong mà thôi.
Nhưng mặc dù nhiều người vây xem, lại không có nhiều người thực sự đến mua.
Hầu hết những người đến chợ từ sáng sớm để mua đồ ăn là những người bình thường, họ không có khả năng tiêu phí cho món gà rừng hoang dã này.
Phạm Văn Phong đợi một hồi vẫn không có người tới hỏi giá, trong lòng có chút nóng nảy, hiện tại là lúc nhiều người lui tới nhất, nếu đợi người mua đồ ăn rời chợ về nhà hết, vậy thì gà rừng của anh sẽ không bán được mất!
Nghĩ vậy, Phạm Văn Phong lập tức hét lớn: "Bán gà rừng đây! Gà rừng hoang dã chính gốc đây! Hôm qua mới bắt được từ trên núi xuống đó!"
Giọng nói của anh ta rất to và vang, anh hét lên hai tiếng khiến mọi người xung quanh chú ý đến.
Những người bán rau khinh thường nhìn anh ta một cái, khinh bỉ Phạm Văn Phong đang hô to gọi nhỏ.
Vậy mà hét một tiếng lên như vậy lại thực sự có hiệu quả.
Không bao lâu, một người đàn ông trung niên với thân hình mập mạp đi tới.
Khi nhìn thấy con gà rừng trên xe của Phạm Văn Phong, mắt ông ta sáng lên, sải bước tới chỗ Phạm Văn Phong.
“Cậu trai trẻ, gà rừng này bán thế nào?” Người đàn ông trung niên mập mạp hỏi Phạm Văn Phong.
Phạm Văn Phong do dự và hỏi: "Anh nghĩ gà rừng nên bán với giá nào thì được?"
"Ha hả, tôi chính là chuyên gia trong ngành này đấy, muốn tôi ra giá sao? Cậu không cần phải cân đo, cứ bán cho tôi một trăm năm mươi một con, thế nào?" Người đàn ông trung niên mập mạp kia cười nói.
Nghe thấy lời đề nghị một trăm năm mươi một con, Phạm Văn Phong không khỏi nhíu mày: "Chỉ một trăm năm mươi thôi sao, vậy quá rẻ rồi!"
Trước đó anh đã dự đoán giá là hai trăm một con, mà giá mà người đàn ông trung niên mập mạp đưa ra còn thấp hơn so với giá dự kiến của anh.
"Cậu trai trẻ, gà rừng không có giá trị như cậu nghĩ đâu! Ở đây cậu có mấy con?" Người đàn ông trung niên mập mạp cười nói.
“Tổng cộng là ba mươi con!” Phạm Văn Phong trầm giọng nói.
Người đàn ông trung niên gật đầu: "Chà chà, đám gà rừng này cộng lại là năm nghìn tệ, nếu cậu đồng ý, tôi sẽ mua hết!"
Nhìn thấy đối phương muốn mua hết với giá năm nghìn tệ, Phạm Văn Phong do dự, sau đó gật đầu.
Không còn cách nào khác, mãi mới gặp được một chủ mua lớn, cho dù giá bên kia đưa ra thấp hơn, Phạm Văn Phong chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận mà thôi.
"Được rồi! Đây là năm nghìn tệ.
Cậu cứ đẩy xe theo tôi ra ngoài, chất hết gà rừng lên xe tải của tôi!" Người đàn ông trung niên mập mạp vui vẻ nói.
Nhìn đống tiền dày cộp trước mặt, Phạm Văn Phong không khỏi nuốt nước miếng, mặc dù giá bán thấp hơn một chút, nhưng cũng bán được năm nghìn tệ!
Đây là lần đầu tiên trong đời Phạm Văn Phong kiếm được nhiều tiền như vậy, trước đó, phòng khám bệnh của anh không mấy khả quan, đã vài năm rồi, vậy mà anh chỉ tiết kiệm được hai mươi nghìn tệ.
Không ngờ bây giờ có thể kiếm được năm nghìn dễ dàng như vậy, Phạm Văn Phong cắn môi, dứt khoát nhận lấy tiền của người đàn ông trung niên mập, ít thì ít, nhưng ít nhất có thể đổi ra tiền!
Nhìn thấy Phạm Văn Phong bán hết gà rừng nhanh như vậy, những người bán rau bên cạnh sững sờ, không ngờ chỉ cần hét lớn là sẽ có tác dụng thần kỳ như vậy.
Kết quả là ngay khi Phạm Văn Phong và người đàn ông trung niên mập mạp rời đi, những người bán rau cũng hét lên một tiếng, chợ rau bỗng sôi động hẳn lên.
Phạm Văn Phong không khỏi cười, nhưng không thể không biết xấu hổ mà cười thành tiếng được, dù sao ngày mai còn phải đến đây bán gà rừng, không nên đụng chạm những người bán rau này.
Đẩy chiếc xe ba gác đến bên chiếc xe tải mà người đàn ông trung niên mập mạp đã nói, ông ta đưa cho Phạm Văn Phong một tấm danh thiếp.
"Cậu trai trẻ! Đây là danh thiếp của tôi.
Cậu có thể gọi tôi là ông Phó.
Từ đây về sau gà rừng của cậu hãy bán hết cho tôi, giá cả vẫn là một trăm năm mươi một con, nhưng tôi có thể cho cậu thêm tiền lời!" Ông Phó cười ha ha nói.
Phạm Văn Phong lấy danh thiếp của ông ta, trên đó viết rằng ông ta là chủ của quán ăn nhà họ Phó.
Quán ăn nhà họ Phó không phải là quán ăn nổi tiếng, Phạm Văn Phong chưa nghe nói đến nó bao giờ, tiện tay nhét danh thiếp vào túi.
Sau đó, Phạm Văn Phong chuyển những lồ ng gà rừng lên xe của ông Phó, những chiếc lồ ng này chẳng đáng giá là bao nên khi về chỉ cần mua thêm một ít là được.
Sau khi hoàn thành công việc, ông Phó tỏ vẻ Phạm Văn Phong có thể rời đi, trước khi đi còn xin số điện thoại của Phạm Văn Phong, nói rằng ngày mai sẽ gọi lại.
Phạm Văn Phong rời khỏi chợ rau, trong túi có năm nghìn tệ, anh không khỏi hơi phấn khích, đây là món tiền đầu tiên của anh đấy!
Lúc này, bụng anh réo lên một tiếng, từ sáng đến giờ Phạm Văn Phong vẫn chưa ăn một miếng nào.
Để tự thưởng cho bản thân, Phạm Văn Phong quyết định ăn sang một chút, đi đến cửa hàng ăn sáng nổi tiếng nhất thị trấn để ăn bánh bao hấp.
Lái xe ba gác đến nơi, anh ăn năm cái bánh bao hấp và uống hai bát canh trứng rồi mới hài lòng rời đi.
Người trẻ có thể ăn rất nhiều, đặc biệt là khi cực kỳ đói.
Khi Phạm Văn Phong chuẩn bị ra khỏi cửa tiệm ăn sáng, một chiếc xe tải hơi quen thuộc xuất hiện cách đó không xa và lao thẳng vào khách sạn Quân Lâm ở đối diện!
Phạm Văn Phong sững sờ, đây không phải là chiếc xe tải của ông Phó sao?.