Trong quán bar, Vương Đại Trụ và em gái kia vừa xuất hiện thì đột nhiên có người bước ra đi về phía bọn họ.
Trong khoảnh khắc bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm.
“Linh Hân, em dẫn theo người đàn ông bên cạnh là có ý gì?”
Người đàn ông có thân hình cao lớn khỏe mạnh, mặt mũi âm trầm nhìn về phía Vương Đại Trụ, hận không thể trực tiếp giết chết Vương Đại Trụ.
Em gái Mạnh Linh Hân thì lại có chút khinh thường, nghiêng đầu hỏi: “Trịnh Văn Võ, chuyện này liên quan gì đến anh? Anh quản chuyện vớ vẩn không đâu làm gì? Tôi nói cho anh biết, đây là bạn trai mới của tôi!”
Trịnh Văn Võ càng thêm âm trầm gật đầu: “Bạn trai à… Được lắm, được, bạn trai đúng không?”
Anh ta nói xong, bước tới trước một bước túm cổ áo của Vương Đại Trụ lên, cậy mạnh nói: “Thằng nhóc này, mày định giành phụ nữ với tao sao?”
“Bây giờ mày mau cút đi, tao có thể tha cho mày.
Nếu như mày không đi, hôm nay ông đây sẽ phế mày! Cút!”
Trịnh Văn Võ hung hăng đẩy Vương Đại Trụ về phía trước.
Vương Đại Trụ lảo đảo lùi về sau mấy bước mới có thể đứng vững.
Bịch!
Bởi vì trận ồn ào này, ánh mắt của mọi người trong quán rượu đều nhìn về phía Vương Đại trụ và Trịnh Văn Võ.
Người xung quanh kinh ngạc nói: “Thanh niên này muốn chết sao? Dám ở đây giành phụ nữ với Trịnh Văn Võ!”
“Cậu ta tiêu đời rồi!”
“Anh ta sắp xúi quẩy rồi, đúng là không biết trời cao đất rộng.
Đây không phải là tự làm mình mất mặt sao?”
Đối mặt với nghị luận của mọi người, Vương Đại Trụ cũng không bị dọa đến vỡ mật, ngược lại kiên định đi lên trước che chắn cho Mạnh Linh Hân nói: “Có bản lĩnh thì đánh chết tôi đi, đừng cho là tôi sẽ sợ anh!”
Mạnh Linh Hân đứng ở sau lưng cũng khoác tay Vương Đại Trụ lần thứ hai, thoạt nhìn có vẻ như cùng chung một mối thù: “Trịnh Văn Võ, tôi khuyên anh đừng nên quá đáng.
Hiện tại Đại Trụ là bạn trai của tôi, tôi không cho phép anh khi dễ anh ấy!”
Vương Đại Trụ cảm động quay đầu nhìn Mạnh Linh Hân một chút.
Trong nháy mắt anh ta cảm thấy quyết định của mình là vô cùng đúng đắn.
Thế nhưng, Trịnh Văn Võ lại kéo mạnh cổ tay của Mạnh Linh Hân lôi cô ta đến bên cạnh mình: “Em qua đây cho anh!”
“Làm gì vậy? Anh mau buông ra!”
“Linh Hân, em làm như vậy rất thú vị sao? Không phải là em muốn anh ghen sao? Được, bây giờ anh đã ghen rồi, đủ chưa? Em còn muốn giận dỗi đùa giỡn với anh tới bao giờ?”
Mạnh Linh Hân ngoài miệng nói chưa đủ, cô ta sẽ còn giận dỗi đùa giỡn, nhưng trên thực tế đã không thể nào phản kháng.
“Linh Hân!”
Vương Đại Trụ muốn kéo Mạnh Linh Hân trở về nhưng lại bị người của Trịnh Văn Võ ngăn cản.
Trịnh Văn Võ càng nhìn Vương Đại Trụ càng cảm thấy tức tối: “Cũng không tự nhìn lại bản thân xem mình là ai, dám động đến người phụ nữ của Trịnh Văn Võ tao à, đánh chết nó cho tao!”
“Anh Võ, đừng mà!” Mạnh Linh Hân cầu xin.
“Đánh nó!”
Trịnh Văn Võ vốn không quan tâm đến lời thỉnh cầu của Mạnh Linh Hân, vẫn cưỡng ép muốn đánh Vương Đại Trụ.
Phan Thanh Thanh nói: “Nguy rồi, quả nhiên là tình huống xấu nhất đã xảy ra.”
Cô ta nhìn Triệu Đại Vĩ: “Chẳng phải cậu đánh nhau rất giỏi sao? Cậu có dám đi cứu Vương Đại Trụ không?”
Phan Thanh Thanh biết chuyện Đường Nghệ Thiên học viên của cô ta đắc tội với Triệu Đại Vĩ đã từng bị dạy dỗ một trận ra trò, hiện tại còn nằm trong bệnh viện chưa thể tới học lái xe được.
Cho nên cô ta nhận định chỉ có Triệu Đại vĩ mới có thể giải quyết vấn đề trong quán bar này.
Đương nhiên, về chuyện giải quyết như thế nào, trong lòng cô ta không tính đến.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, người của Trịnh Văn Võ đã bắt đầu ẩu đả với Vương Đại Trụ.
Những người xung quanh đều cho rằng Vương Đại Trụ đáng đời, chọc phải người không nên chọc.
Thế nhưng ngay khi mọi người cho rằng Vương Đại Trụ đã chết chắc rồi thì bỗng nhiên!
“Dừng tay!”
Triệu Đại Vĩ cầm lấy một chai bia nện thẳng lên quầy bar, quát lớn: “Cũng không nhìn lại xem các người là cái thá gì? Dám đụng vào người anh em của Triệu Đại Vĩ tôi!”
Xoảng!
Âm thanh chai bia vỡ nát khiến đám người có mặt ở hiện trường cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Trong ánh mắt kinh ngạc và kính sợ của mọi người, Triệu Đại Vĩ đi từng bước tới bên cạnh Vương Đại Trụ ở bên này!”
“Anh Vĩ!”
Vương Đại Trụ vốn không ngờ Triệu Đại Vĩ lại xuất hiện ở địa phương này.
Triệu Đại Vĩ khẽ nhíu mày: “Đại Trụ, hôm nay cậu thật sự làm tôi quá thất vọng.”
“Nhưng mà đây cũng không phải lý do bọn họ có thể khi dễ cậu!”
Triệu Đại Vĩ che ở trước người Vương Đại Trụ: “Ngày hôm nay ai dám ra tay thì chính là kẻ địch của Triệu Đại Vĩ tôi!”
Trịnh Văn Võ có chút không dám tin tưởng.
“Mày là ai?” Trịnh Văn Võ có thể cảm giác được Triệu Đại Vĩ có hơi nguy hiểm, nhưng đối với loại người lăn lộn ngoài xã hội như anh ta thì không có gì có thể quan trọng hơn mặt mũi, đương nhiên là ngoại trừ mạng sống.
Triệu Đại Vĩ khiến anh ta mất mặt cho nên thái độ của anh ta vẫn ngang ngược như cũ: “Thằng chó kia, dám đùa giỡn trước mặt ông đây!”
Trịnh Văn Võ bắt đầu ra quyền đối với Triệu Đại Vĩ.
Bịch!
Triệu Đại Vĩ đá một cước vào đầu gối của Trịnh Văn Võ.
“Quỳ xuống cho tôi!”
Triệu Đại Vĩ chậm rãi tiến lên, đè vai Trịnh Văn Võ đang quỳ xuống mặt đất khiến anh ta không thể động đậy.
Triệu Đại Vĩ cả giận nói: “Tôi rất ít khi tức giận.”
Những người xung quanh đều rất yên tĩnh, không dám ngắt lời Triệu Đại Vĩ nói.
“Nhưng một khi tôi tức giận, các người không chịu nổi!”
Bịch!
Triệu Đại Vĩ đá một cái đạp bay Trịnh Văn Võ!
Trịnh Văn Võ té trên mặt đất.
Triệu Đại Vỉ chỉ vào Trịnh Văn Võ: “Đừng nhúc nhích, nếu anh dám động một cái, tôi sẽ phế anh ngay lập tức!”
Tuy rằng Trịnh Văn Võ vẫn còn muốn ngang ngược một chút, thế nhưng anh ta thật sự hơi sợ, bởi vì Triệu Đại Vĩ bày ra bộ dạng tôi chính là không muốn sống, tôi chính là muốn làm loạn cho tới cùng.
Điều này thậm chí còn khiến anh ta nhận định Triệu Đại Vĩ có gan dám giết người!
Anh ta không nhúc nhích, chỉ mở miệng nói: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Không chỉ là anh em thuộc hạ của Trịnh Văn Võ mà ngay cả bảo vệ của quán bar cũng bắt đầu động thủ với Triệu Đại Vĩ.
Bởi vì quán bar này là do Trịnh Văn Võ anh ta mở!
Triệu Đại Vĩ chỉ hừ lạnh.
Tất nhiên là anh hoàn toàn không để vào mắt sức chiến đấu của đám người này.
Mắt thấy tình hình hết sức căng thẳng, thời điểm mọi người đang nghĩ có một trận sống mái kịch liệt sắp diễn ra thì bỗng nhiên có người nhận ra Triệu Đại Vĩ gọi lên: “Anh Vĩ!”
“Đừng động thủ! Mau dừng tay!”
Người nói chuyện là người Triệu Đại Vĩ quen biết, đó chính là Trần Khôn kẻ đã từng quỳ xuống trước anh!
Thật ra Trần Khôn ở trong phòng bao, có người nói cho anh ta biết ở bên ngoài có người gây chuyện.
Hơn nữa ngay cả Trịnh Văn Võ cũng bị đánh, lúc này anh ta mới đi ra khỏi phòng bao.
Ý định ban đầu của anh ta là giúp Trịnh Văn Võ.
Bởi vì quan hệ giữa anh ta và Trịnh Văn Võ không tệ, quan hệ với ba anh ta cũng rất tốt.
Đàn em của Trịnh Văn Võ còn tưởng lại có người đến phá rối, nhưng nhìn kỹ thì lại là Trần Khôn, nhất thời bọn họ không nổi nóng cũng không dám tiếp tục ra tay nữa, định xem xem Trần Khôn nói như thế nào.
“Anh Khôn, anh làm gì vậy?” Trịnh Văn Võ rất khó hiểu đối với cách làm của Trần Khôn.
Anh ta nghĩ theo như bình thường thì Trần Khôn sẽ kêu người đánh Triệu Đại Vĩ một trận.
Trần Khôn vội vàng tiến lên, đi tới trước mặt Triệu Đại Vĩ khom lưng cung kính nói: “Anh Vĩ!”
“Anh Vĩ, Trịnh Văn Võ này có mắt như mù, đắc tội với anh, thật là đáng chết!”
Trần Khôn lập tức bật người dậy, quay sang Trịnh Văn Võ tức giận nói: “Trịnh Văn Võ, còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau xin lỗi anh Vĩ nhanh lên! Tôi nói cho cậu biết, anh Vĩ là khách quý của Vương Lực Hùng, người đứng đầu thành phố Phong Lâm.
Cậu đắc tội anh Vĩ, Vương đổng sẽ không bỏ qua cho cậu!”
“Vương Lực Hùng?”
Thực ra có rất nhiều người không biết Vương Lực Hùng là ai, thế nhưng thuộc hạ của Trịnh Văn Võ thì chắc chắn là biết.
Bọn họ hít một hơi thật sâu, không nhịn được khiếp sợ nhìn Triệu Đại Vĩ.
Trịnh Văn Võ nuốt nước bọt một cái hỏi: “Anh… anh có quan hệ thế nào với Vương đổng…”
Triệu Đại Vĩ nhìn xuống từ trên cao nhưng cuối cùng không nói gì cả!
Trần Khôn vội vàng nói: “Anh Vĩ là ai tôi không biết, thế nhưng vì anh Vĩ mà Vương đổng có thể diệt sạch cả nhà tôi, cậu có hiểu quan hệ này không?”
Trong nháy mắt cả người Trịnh Văn Võ rét run!
Trần Khôn là một tồn tại ở cùng đẳng cấp với ba anh ta, mà Trần Khôn đã nói lời uy hiếp đến mức này, anh ta còn có thể ngang ngược cái rắm!
Anh ta vội vã quỳ xuống dưới chân Triệu Đại Vĩ nói: “Anh Vĩ, em sai rồi.
Anh tha cho em đi, em có mắt mà như mù!”
“Xin lỗi tôi có ích sao?” Triệu Đại Vĩ hừ nhẹ.
“Xin lỗi anh Trụ, vừa nãy em không nên đối xử với anh như vậy, em sai rồi! Em tự đánh chính mình, anh có thể tha thứ cho em không?
Anh ta biết rõ chuyện này không thể dễ dàng qua được, cho nên anh ta tự tát mạnh vào mặt mình, âm thanh bôm bốp vang lên
Vương Đại Trụ tương đối nhẹ dạ, thấy Trịnh Văn Võ đánh quá ác, mặt mũi sưng đỏ lên hết cả, anh ta vội vàng nói: “Anh Vĩ, hay là coi như xong đi.”
Triệu Đại Vĩ thở dài thật sâu.
Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tuy nhiên Vương Đại Trụ đã nói coi như xong, Triệu Đại Vĩ cũng không muốn tiếp tục dây dưa, bèn nói: “Từ hôm nay trở đi, quán bar này không cần mở nữa.”
“Các người…” Triệu Đại Vĩ chỉ vào mấy người xung quanh nói: “Nếu như còn ai dám qua lại với Trịnh Văn Võ, bị tôi bắt gặp, các người cũng xong đời!”
Cuối cùng, ánh mắt của anh mới rơi xuống trên người nhân vật chính Mạnh Linh Hân..