Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 71: 71: Hàn Vũ Chân Khổ Sở





Triệu Đại Vĩ ngủ lại nhà Lâm Tuyết Nhã một đêm.

Khoảng sáu giờ rưỡi sáng hôm sau, anh ngồi dậy từ trên giường.

Nhận thấy động tĩnh, Lâm Tuyết Nhã mặc áo ngủ đi tới.

Cô ấy nghiêng người dựa vào cửa cười hỏi Triệu Đại Vĩ: “Sao cậu lại dậy sớm như vậy? Chẳng lẽ là không quen giường?”
Triệu Đại Vĩ lắc đầu: “Phải mau đi hái nấm, chẳng phải hôm nay khách sạn cần nấm sao?”
“Cũng đúng.”
Tầm mắt của Lâm Tuyết Nhã chuyển động mấy vòng trên người Triệu Đại Vĩ, trong lòng càng thích thú hơn.

Đối với cô ấy, đàn ông có thiên phú lại chăm chỉ nỗ lực là đàn ông hấp dẫn nhất trên thế giới này.

Tuy nhiên, thấy bộ dạng Triệu Đại Vĩ có hơi hà khắc, cô ấy cũng đành phải từ từ chậm rãi.

Cô ấy không tin, một người phụ nữ xinh đẹp như chính mình đứng trước mặt Triệu Đại Vĩ mà Triệu Đại Vĩ lại không động tâm một chút nào?
Phụ nữ tốt còn sợ đàn ông dây dưa, huống chi còn là một người đàn ông được một cô gái xinh đẹp như cô quấn lấy.

Triệu Đại Vĩ rửa mặt súc miệng xong, nói lời tạm biệt với Lâm Tuyết Nhã.

“Chẳng phải xe của cậu ở khách sạn sao? Vừa hay tôi cũng đến khách sạn, chúng ta đi cùng đi.” Lâm Tuyết Nhã nhớ lại chuyện này, vội vàng tăng nhanh tốc độ thay quần áo của mình.

Không lâu sau, Lâm Tuyết Nhã mặc một bộ váy dài màu xanh lam, tóc được búi lên thật cao, giống như một vị phu nhân cao quý khí chất trang nhã dẫn Triệu Đại Vĩ đi xuống lầu.

Đi ở phía sau Lâm Tuyết Nhã, thấy cô ấy có vóc dáng cao gầy, đôi chân thon dài như cây bút chì, Triệu Đại Vĩ nghĩ thầm phải mau chóng rời đi thôi, nếu không sẽ bị yêu tinh này ăn mất.


Triệu Đại Vĩ trở lại thôn Đại Long, nhìn thấy Vương Đại Trụ đang ngây ngốc chờ đợi.

“Anh Vĩ, cuối cùng cũng gặp được anh.” Trong lòng Vương Đại Trụ vô cùng gấp gáp, rất sợ làm trễ nãi thời gian giao nấm đến khách sạn.


“Để anh chờ lâu rồi.”
Triệu Đại Vĩ nhẹ nhàng vỗ vai Vương Đại Trụ.

Anh rất tán thưởng loại tâm tình ý thức được nguy cơ này của Vương Đại Trụ.

Nếu như đổi thành người không có lương tâm, có lẽ cũng sẽ không chờ đợi anh như thế.

Dù sao Triệu Đại Vĩ cũng là ông chủ, nếu như nấm không được đưa tới đúng giờ, đương nhiên anh mới là người phải chịu trách nhiệm.

Xử lý xong chuyện cái nấm, Triệu Đại Vĩ tiện đường đi đến cạnh hồ, nhìn tình huống bên trong.

Chỉ thấy mặt hồ rộng lớn bằng phẳng như tấm gương, chỗ lắp đặt máy lọc khí lại giống như suối phun, thoạt nhìn cũng rất mỹ lệ.

“Hiện giờ có rất nhiều người ở thành phố thích câu cá, nếu như làm một hoạt động nhà nông câu cá thì mới có thể hấp dẫn nhiều người.”
“Hơn nữa không khí ở thôn Đại Long cũng trong lành, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, làm du lịch mà nói chưa chắc sẽ không có ai đến.”
Tuy nhiên, những chuyện đó đều để đến sau này.

Anh quay đầu nhìn ngắm khu vực đất đai xung quanh hồ một vòng.

Trong số đó có đất anh thuê từ tay Ngô Hoả Toàn.

Chỉ thấy cây rong lá ngò trên mặt đất mọc lên ngắn ngắn, thậm chí còn có những nơi trụi lủi, chắc là đã được thu hoạch cách đây không lâu.

“Nếu như mình dùng Hành Vân Bố Vũ Chi Thuật, liệu chúng có lớn nhanh hơn không nhỉ?”
Long vương điển của Triệu Đại Vĩ vẫn còn bị vây trong trạng thái long khí, mà khoảng cách đạt đến cảnh giới Long Linh cũng còn khá xa.

Bởi vì bận rộn chuyện sự nghiệp, gần đây anh cũng không có nhiều thời gian tu luyện.

Nhưng khi nhìn thấy tình cảnh này, bỗng nhiên anh nảy sinh tâm tư muốn đột phá cảnh giới Long Linh.


Vì thế anh tìm một gò đất, mặt hướng về phía hồ nước lưng dựa vào núi, ngồi trên chiếu bắt đầu tu luyện.

Vù vù!
Cảm giác được lực lượng trong cơ thể càng ngày càng lớn mạnh, đồng thời có một cỗ khí thế vô hình khiến anh có cảm giác linh hồn của mình đang trở nên cường đại không gì sánh được, giống như một vị vua quân lâm thiên hạ!
Ngay sau đó, dường như linh hồn đã hóa thành rồng chu du khắp thiên địa.

Trong nháy mắt nhãn giới của Triệu Đại Vĩ không ngừng được mở rộng!
Ầm!
Vách ngăn cảnh giới bị phá vỡ, thân thể Triệu Đại Vĩ thật sự là giống như cá gặp nước, anh cảm thấy vô cùng khoan khoái!
“Thử bí quyết Hành Vân Bố Vũ xem sao.”
Triệu Đại Vĩ ngắt một pháp quyết nói: “Mây tụ mưa đến!”
Ù ù!
Tinh tích tinh tích mưa nhỏ rơi xuống mặt hồ, rơi xuống cây rong lá ngò trên mặt đất.

Chỉ thấy cây rong lá ngò chậm rãi trở nên xanh biếc, lớn hơn một chút so với trước đó, mà bãi cây rong lá ngò vốn trụi lủi cũng đã bắt đầu đâm chồi lớn lên!
Ở trên mặt hồ, vô số cá lớn nhảy nhót tung tăng, hấp thụ linh vũ từ trên trời rơi xuống.

Nhìn thấy một màn này, tâm tình của Triệu Đại Vĩ trở nên vui vẻ hơn nhiều.

Duy chỉ còn một điều bất mãn, đó là hiện tại phạm vi linh vũ của Triệu Đại Vĩ không hề rộng rãi, nhiều lắm cũng chỉ khoảng ba năm trăm mét quanh thân.

Nhưng thực ra như vậy là cũng đủ rồi.

Đúng lúc này.

Tinh tang!
Âm thanh tin nhắn vang lên.


Triệu Đại Vĩ lấy điện thoại di động ra xem, phát hiện đó là tin nhắn ngân hàng đã gửi tiền vào tài khoản.

Hơn một trăm bảy mươi vạn tiền túi thơm được gửi vào tài khoản của anh.

Triệu Đại Vĩ tính toán một chút, mỗi túi thơm là một trăm tám mươi tám đồng, một vạn túi thì là một trăm tám mươi tám vạn.

Phân cho khách sạn năm phần trăm chi phí, vậy thì còn lại một trăm bảy mươi vạn!
Sau khi nhận được tiền, Triệu Đại Vĩ nhanh chóng thanh toán khoản tiền cho lô hàng Hương Lan Phường mới được đặt.

Mà số còn lại, anh quyết định tìm một đội xây dựng chuyên nghiệp giúp anh xây dựng biệt thự ở trong thôn!
Đây là mơ ước của Tiền Mỹ Lâm, đồng thời cũng là mơ ước của Triệu Đại Vĩ.

Cuối cùng thì cũng có một ngày giấc mộng này trở thành sự thật.

“Hay là tìm một đội nhóm xây dựng chuyên nghiệp đi, hình như trên trấn có một đội, nghe nói là xây nhà cho người ta rất đẹp, mình phải thử thời vận mới được.”
Đội xây dựng có danh tiếng tốt thì việc làm ăn cũng rất tốt, cho nên Triệu Đại Vĩ cũng không chắc mình có thể tìm được đối phương hay không.

Triệu Đại Vĩ hỏi thăm một chút.

“Đội xây dựng anh cần tìm có phải là đội của Phùng gia hay không?” Trên trấn có người biết nói: “Không cần tìm nữa đâu, mấy ngày trước xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, đội trưởng của đội xây dựng đó đã qua đời rồi.”
“Tôi nghĩ chắc là sắp tới họ sẽ không nhận công trình đâu.”
“Vậy à… Thế thì thôi.” Triệu Đại Vĩ khoát tay, bây giờ đi tìm người ta thì cũng không thích hợp cho lắm.

“Tôi cũng không chắc đâu nhé, anh có muốn tự mình đi hỏi không? Bọn họ xây nhà gì đó đều rất tốt, bỏ lỡ thì tiếc lắm.”
“Được!”.

Truyện BJYX
Từ chỗ đối phương, Triệu Đại Vĩ lấy được địa chỉ của đội xây dựng.

Anh lại chạy đến nơi đó.

Phùng gia.

Hiện tại, Hàn Vũ Chân đang đứng trước một lựa chọn vô cùng khó khăn.


Đứng đối diện với cô ta là ông chủ của công ty xây dựng công trình kiến trúc, nơi chồng cô ta là Phùng Văn Hải làm việc, ông ta tên Lục Viễn Dương.

Bởi vì Phùng Văn Hải tử vong ngoài ý muốn, dẫn đến các công trình chậm chạp không thể được khởi công chính thức.

Để tránh tổn thất, Lục Viễn Dương quyết định giao công trình trên tay Phùng Văn Hải cho những đội kiến trúc khác.

Chuyện khiến Hàn Vũ Chân khổ sở chính là lúc Phùng Văn Hải còn sống thì đã bị người ta lừa tiền, hơn nữa anh ta còn vay một số tiền lên đến cả trăm vạn từ Lục Viễn Vương.

Nếu như không tiếp tục công trình của Lục Viễn Dương, cô ta rất khó có thể trả hết nợ nần cho ông ta.

Còn nếu cô ta tự mình tìm công trình khác để làm…
Điểm này thì lại càng khó.

Bởi vì tất cả mọi người đều chỉ nhận thức được năng lực của chồng cô ta mà không hề tán thành năng lực của cô ta.

Cho nên một mình cô ta nhận công trình thì khả năng là rất thấp, mặc dù thực ra cô ta có đủ năng lực để làm.

Tuy nhiên, Lục Viễn Dương cũng không đuổi tận giết tuyệt.

“Vũ Chân, cô đi theo chồng cô bảy tám năm, năng lực của cô tôi rất rõ ràng.

Nhưng bảo tôi giao công trình cho cô thì thực ra cũng không phải không thể, chỉ cần cô làm người phụ nữ của tôi một đêm!”
“Nếu như cô không đồng ý…”
Lục Viễn Dương cười lạnh nói: “Kỳ hạn chồng cô mượn tiền sắp tới rồi, cô chuẩn bị một trăm vạn đưa cho tôi đi, còn không thì lên tòa mà gặp!”
Hàn Vũ Chân xoắn xuýt muốn chết.

Nếu như lên tòa thì sau này cô ta muốn làm gì cũng khó, hơn nữa cô ta còn có đứa con chỉ mới vừa học đến sơ trung, cần có tiền để đến trường…
“Suy nghĩ xong chưa?” Lục Viễn Dương thấy Hàn Vũ Chân chậm chạp không nói lời nào, dứt khoát trở nên to gan.

Ông ta vươn tay định kéo Hàn Vũ Chân tiến vào phòng ngủ.

“Buông ra!” Hàn Vũ Chân kinh hãi.

“Nghĩ đến con trai của cô đi, nghĩ đến một trăm vạn đi!” Lục Viễn Dương nói với vẻ mặt dữ tợn..