Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 63: 63: Chút Hảo Cảm Vừa Chớm Nở





Vương Đại Trụ đứng ở bên cạnh hóng chuyện cũng hết hả hồn.

“Anh Đại Vĩ, cô mỹ nữ vừa nãy đúng là đẹp thiệt? Trước giờ tôi chưa từng gặp qua cô gái nào đẹp vậy đâu, cô ấy là chị dâu hả?”
“Đừng có nói bậy, chỉ là một trong mấy đối tác làm ăn của tôi thôi.” Triệu Đại Vĩ nói.

“Anh Đại Vĩ, anh nói thế là không đúng rồi.

Một cô nàng xinh như thế ở ngay bên cạnh, nếu anh không theo đuổi là bị người khác theo đuổi mất đấy!”
Vương Đại Trụ cảm thấy, một cô gái xinh đẹp như thế mà Triệu Đại Vĩ không cưới làm vợ, thì đó chắc chắn là tổn thất lớn nhất của Triệu Đại Vĩ, đương nhiên cũng là điều tiếc nuối vô cùng lớn.

Triệu Đại Vĩ cũng đã từng nghĩ về việc này rồi, anh cũng cảm thấy rất tiếc.

Thế nhưng, không thể chỉ vì cảm thấy tiếc nuối mà đi cưới người ta được, nếu không sau này mỗi khi gặp gỡ một cô gái xinh đẹp là đều muốn cưới người ta hết hay sao?
“Chính anh còn chưa có vợ thì hóng hớt chuyện người ta như thế làm gì hả?” Triệu Đại Vĩ không phản bác được, đành phải trợn mắt, sau đó nói.

Khương Tử Nhiếp ở bên cạnh nghe thấy rõ mồn một, cô ta thật sự rất bất ngờ, cô gái xinh đẹp như tiên vừa nãy hóa ra không phải bạn gái của Triệu Đại Vĩ.

Chẳng lẽ là cô gái đó đang theo đuổi Triệu Đại Vĩ sao?
Khương Tử Nhiếp cảm thấy thế giới này đúng là có vấn đề thật rồi.

Một cô gái xinh đẹp như thế, hơn nữa còn lái xe thể thao cao cấp lại đi theo đuổi một tên đến trường dạy lái xe thế này thi bằng lái…
Thế giới này đúng là điên thật rồi!
Trừ phi Triệu Đại Vĩ có chỗ hơn người nào đó!
Vừa nghĩ đến đây, Khương Tử Nhiếp càng cảm thấy hiếu kì về Triệu Đại Vĩ.

Đường Nghệ Thiên thừa lúc tất cả mọi người đều không để ý đến anh ta mà im lặng rời đi.


Đáng tiếc, hành động của anh ta vẫn khiến Triệu Đại Vĩ chú ý.

Triệu Đại Vĩ nói với anh ta: “Đường Nghệ Thiên, nếu anh đã muốn trả thù tôi, vậy tôi sẵn sàng đợi anh đến!”
Đường Nghệ Thiên xấu hổ vô cùng.

Nhìn thấy cô gái chạy LaFerrari kia có quan hệ thân mật với Triệu Đại Vĩ như vậy, anh ta nào dám có ý nghĩ trả thù Triệu Đại Vĩ nữa.

Với lại, ai trả thù ai, còn chưa biết.

Khương Tử Nhiếp đứng tại chỗ, trong đầu suy nghĩ rất nhiều.

Cuối cùng cô ta lựa chọn đi đến trước mặt Triệu Đại Vĩ, nói xin lỗi: “Thật ngại quá, chuyện này đều vì tôi mà ra, thật xin lỗi anh.

Nhưng anh yên tâm, Đường Nghệ Thiên chắc chắn sẽ không làm loạn nữa đâu.”
Trong lúc Khương Tử Nhiếp nói chuyện còn cúi đầu, vén tóc.

Hình ảnh tươi đẹp như thế khiến Vương Đại Trụ đứng bên cạnh bắt đầu nảy ra một suy nghĩ thú vị.

Anh ta từng xem một vài quyển sách, trong đó có viết, nếu như một cô gái liên tục vén tóc trước mặt một chàng trai, như vậy có nghĩ là cô gái đó thích chàng trai này.

Mặc dù trước mắt Khương Tử Nhiếp vẫn chưa liên tục vén tóc nhưng hình như tình hình có thể sẽ phát triển theo hướng đó.

“Tiêu rồi tiêu rồi, sức hấp dẫn của anh Đại Vĩ lớn quá.

Cô nàng xinh đẹp này có lẽ cũng thích anh Đại Vĩ!”

Vương Đại Trụ thật ghen tị với Triệu Đại Vĩ, sau lại lo lắng Triệu Đại Vĩ một chân đạp hai thuyền sẽ bị phát hiện.

Triệu Đại Vĩ thản nhiên đáp lại: “Không cần phải xin lỗi, chuyện đâu có liên quan đến cô.

Hơn nữa, xem như Đường Nghệ Thiên có làm loạn thì tôi cũng chả sợ đâu.”
Khương Tử Nhiếp thấy Triệu Đại Vĩ đã mở miệng trò chuyện, cô ta cũng thuận miệng hỏi: “Cô gái vừa nãy không phải là bạn gái của anh sao? Cô ấy đẹp thật, với lại thân phận địa vị e là cũng không thấp đâu nhỉ?”
“Không phải bạn gái tôi, tôi cũng không có bạn gái.

Còn về thân phận của cô ấy, tôi chưa từng hỏi đến.

Với lại, tôi và người khác kết bạn trước giờ không hỏi thân phận.”
Triệu Đại Vĩ trả lời ngắn gọn càng khiến Khương Tử Nhiếp cảm thấy Triệu Đại Vĩ vô cùng thần bí.

Tiếp đó, hai người vẫn câu được câu mất nói chuyện với nhau.

Đại khái vào khoảng năm giờ chiều, Khương Tử Nhiếp biểu lộ cô ta muốn về.

“Bye bye!”
Khương Tử Nhiếp chủ động đến trước mặt Triệu Đại Vĩ, vẫy tay tạm biệt anh.

Triệu Đại Vĩ cũng vẫy tay đáp lại, không có hành động nào khác.

Đưa mắt nhìn theo Khương Tử Nhiếp rời đi, Triệu Đại Vĩ nói với Vương Đại Trụ: “Đại Trụ, đợi chút nữa tự anh về đi.

Tôi có chút chuyện cần phải xử lý.”

“Đừng nói anh định đuổi theo cô gái kia à nha?”
“Anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Anh chẳng qua là muốn đi mua máy sục khí thôi mà.

Cái hồ kia của Ngô Hỏa Toàn thiếu phần lớn máy sục khí.

Nếu không lắp đặt thêm máy sục khí lên mặt hồ thì cá trong hồ rất dễ vì thiếu oxy mà chết.

Nhìn thấy trên mạng có công ty ở thành phố Phong Lâm bán máy sục khí, Triệu Đại Vĩ gọi điện thoại cho bên đó, bảo bên đó đợi anh, đừng tan việc về nhà vội.

Sau đó, Triệu Đại Vĩ lái chiếc xe moto ba bánh tới chỗ công ty bán máy sục khí kia.

Năm giờ rưỡi chiều, anh đã đến công ty đó.

“Anh cần loại máy sục khí nào?”
“Ở chỗ chúng tôi có máy sục khí có bánh xe, máy sục khí guồng nước, máy sục sủi thổi khí, v.v… Trên cơ bản là những loại nào mà anh cần, ở chỗ chúng tôi đều có thể làm được cho anh.”
Quản lý của công ty là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, vẻ ngoài rất quyến rũ, nụ cười cũng rất ngọt ngào.

“Tôi nuôi cá, chỉ là mấy loại cá bình thường thôi, diện tích hồ cá khoảng bốn trăm mẫu.” Triệu Đại Vĩ nói đơn giản lại vấn đề của mình, sau đó để nữ quản lý đề cử sản phẩm.

“Với loại hồ như thế, tôi đề nghị anh nên dùng máy sục khí loại có bánh xe.

Sáu mẫu chỉ cần một cái máy sục khí công suất 3kW, hồ bốn trăm mẫu của anh sợ là cần đến sáu mươi chiếc.”
“Sáu mươi máy thì nhiều quá, tạm thời không cần thiết.” Triệu Đại Vĩ ngẫm nghĩ rồi nói: “Tạm thời lấy khoảng hai mươi máy đi, chắc là đủ rồi.”
Diện tích mặt hồ lớn có thể chứa được càng nhiều oxy.

Rất nhiều người nuôi cá trong hồ lớn đều không lắp đặt máy sục khí.

Với lại số lượng cá trong hồ bao nhiêu cũng là một vấn đề.

Số lượng cá ít thì không cần lắp đặt máy sục khí.


Triệu Đại Vĩ đang cân nhắc đến sự phát triển trong tương lai của cái hồ cá này nên mới lắp đặt nhiều máy sục khí như vậy, dùng để phòng vạn nhất.

“Được, không thành vấn đề.” Nữ quản lý đưa Triệu Đại Vĩ đi xem máy sục khí có bánh xe: “Loại này công suất 3kW, có hai loại là làm từ nhựa và inox.

Loại bằng nhựa thì mỗi chiếc chín trăm tệ, loại inox thì mắc hơn một chút, một nghìn ba trăm tệ.”
“Nhưng anh mua nhiều, tôi có thể ưu đãi cho anh một chút.”
Triệu Đại Vĩ không yên tâm về loại bằng nhựa cho lắm nên chọn luôn loại máy sục khí inox.

“Vậy một nghìn hai trăm tệ một chiếc, không thành vấn đề chứ?” Nữ quản lý cười càng ngọt ngào hơn, khi cười lên còn hơi khom người, phong cảnh sau cổ áo vô cùng động lòng người.

Bây giờ Triệu Đại Vĩ không thèm để ý đến chút tiền ít ỏi này, lập tức chốt đơn, đồng thời còn bỏ ra nửa tiền đặt đặt cọc.

“Cảm ơn anh đã mua sản phẩm ở công ty chúng tôi.” Nữ quản lý đích thân tiễn Triệu Đại Vĩ ra tận cửa.

Triệu Đại Vĩ lái xe moto về nhà.

Giữa đường Triệu Đại Vĩ bắt gặp Vương Đại Trụ đang ngơ ngẩn đi bộ trên đường, anh không nhịn được phải hỏi: “Đại Trụ, sao anh lại đi bộ về nhà?”
“Tôi đâu có lái xe moto qua đâu, cũng chỉ có thể đi bộ thôi.”
Triệu Đại Vĩ nghe thế thì đen mặt, đồng thời cũng hiểu được cái tính tiết kiệm của Vương Đại Trụ, bật cười: “Lên đi, là tôi suy nghĩ không chu toàn.”
“Anh có theo đuổi được cô gái kia không?” Vương Đại Trụ hỏi.

“Tôi đi mua máy sục khí, có cô gái nào mà hỏi, trái lại thì có một cô quản lý cửa hàng, tôi cũng chả dám làm bậy.” Triệu Đại Vĩ đùa.

Triệu Đại Vĩ đưa Vương Đại Trụ về rồi mới về nhà.

“Nhất định phải nhanh nhanh làm Khương Tử Nhiếp tin tưởng mình mới được.” Triệu Đại Vĩ thầm nghĩ.

Nghĩ thế, anh bỗng nhiên nhận ra trong đống thuốc hôm nay Tiền Mỹ Lâm thu hoạch có thêm một dược liệu kỳ quái..