Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 327: 327: Lợi Ích Là Bản Thân Tôi Được Không





Hai mươi phút sau, từng món ăn được mang lên.
Trịnh Mỹ Sơ vừa ăn vừa khen không ngớt.
Nương Giai Di cũng hết sức bất ngờ, bởi vì rất khác so với đồ ăn mà cô ta ăn ở khách sạn Long Hồ lúc trước.
“Các anh thay đầu bếp sao?” Cô ta hỏi.
“Không, vẫn là đầu bếp cũ, nhưng Đại Vĩ đã dạy cho bọn họ làm vài món ăn chính, như vậy khách hàng cũng có thể bị các món ăn chính giữ lại.” Hứa Thục Quân giải thích.
“Triệu tổng còn có thể nấu ăn…” Dù là Nương Giai Di hay Trịnh Mỹ Sơ đều bắt đầu choáng váng.
Bọn họ kinh ngạc nhìn Triệu Đại Vĩ, tựa như nhìn thấy người đàn ông tốt nhất trên thế giới này!
Triệu Đại Vĩ nói: “Thầy của tôi là một đầu bếp quốc gia đặc biệt, có năng lực tham dự làm yến tiệc quốc gia, cho nên tài nấu nướng của tôi tạm được.”
“Cái này mà gọi là tạm được…” Nương Giai Di cạn lời.
Trịnh Mỹ Sơ nói: “Hóa ra bây giờ chúng ta đang ăn yến tiệc quốc gia!”
Vừa nói xong, tất cả mọi người đều cười.

truyen bac chien
Đương nhiên câu nói này cũng không tính là nói quá, bởi vì ít nhất vẫn có thể ăn một chút tinh hoa của yến tiệc quốc gia.
Nếu Triệu Đại Vĩ ra tay, đó mới thực sự là của yến tiệc quốc gia tiêu chuẩn!
Lúc này, mì hấp thịt được mang lên.
Đây là mì hấp thịt do chính đầu bếp của khách sạn Long Hồ làm, cho nên có ăn được hay không đều tùy theo đánh giá của mỗi người, tuy nhiên Triệu Đại Vĩ và Hứa Thục Quân đều cảm thấy món này khá bình thường.

Trịnh Mỹ Sơ ăn một miếng, cảm thấy hương vị cũng được, có thể ăn, nhưng cũng chỉ là có thể ăn mà thôi.
Nếu nói nó ngon đến thế nào thì đúng là vớ vẩn.
“Đây là mì hấp thịt của khách sạn các anh sao?” Trịnh Mỹ Sơ lắc đầu nói: “Xin lỗi vì đã nói thẳng, nếu anh có thể mời bà ngoại tôi đến đây làm món này, đảm bảo sẽ làm ngon hơn các anh.”
Ánh mắt của Triệu Đại Vĩ xoay chuyển, anh cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Nhà thiết kế Trịnh, nếu có thể cô hãy tìm thời gian rảnh để dạy tôi làm mì hấp thịt đi.

Nếu không muốn dạy, tôi có thể trả học phí!”
Xì!
Trịnh Mỹ Sơ vừa thẹn thùng vừa hồi hộp nói: “Đây cũng chẳng phải chuyện to tát gì, tôi sẽ không lấy học phí của Triệu tổng.

Nếu anh muốn học, tôi sẽ dạy anh.”
“Cảm ơn cô.”
“Không cần khách sáo, anh cho tôi phương thuốc cũng đâu có lấy tiền.

Nếu tôi dạy anh nấu ăn mà lấy tiền, vậy chẳng phải là chỉ để tiền vào trong mắt sao?” Trịnh Mỹ Sơ cảm thấy mình nên biết ơn và báo đáp.
Hứa Thục Quân híp mắt: “Phương thuốc…”
“À, là phương thuốc giúp dáng người trở nên đẹp hơn đó.” Trịnh Mỹ Sơ chỉ cổ áo của mình, ở nơi da thịt trắng nõn có hơi bằng phẳng.
Hứa Thục Quân cười lắc đầu nói: “Được rồi, xem ra tác dụng của Đại Vĩ cậu được thể hiện ở đây rồi.”

Triệu Đại Vĩ xấu hổ muốn chết, chỉ có thể giả bộ câm điếc mà ăn Hoàng Liên, không thể giải thích chuyện này.

Sau khi chúc mừng xưởng quần áo dần trở nên ổn định, Triệu Đại Vĩ hẹn riêng với Trịnh Mỹ Sơ để học nấu ăn.
Trịnh Mỹ Sơ nói rằng có thể dạy anh vào buổi tối, anh cũng đã đồng ý.
Nhưng vào buổi tối, Trương Thu Hương hẹn gặp mặt Triệu Đại Vĩ tại khách sạn Vân Nam.
Có lẽ là do thua Triệu Đại Vĩ nhiều lần, thế lực của Tưởng Tử Phi cũng bành trướng mạnh mẽ cho nên Tô Chấn Nghiệp khống chế khách sạn Vân Nam nhiều hơn trước kia.
Cuộc điện thoại này là Triệu Đại Vĩ vừa nhận được, nên anh cũng chỉ có thể tạm thời báo với Trịnh Mỹ Sơ rằng buổi tối hôm nay chắc là không thể học nấu ăn.
“Vậy được rồi.” Trịnh Mỹ Sơ hơi thấy mất mát, dù sao Triệu Đại Vĩ là ông chủ lớn, cô ta là nhân viên, bị Triệu Đại Vĩ tạm thời gạt sang một bên, trong lòng chắc chắn sẽ cảm thấy mất mát.
Hứa Thục Quân nghe nói Triệu Đại Vĩ muốn đến khách sạn Vân Nam thì lập tức ngăn lại: “Triệu tổng, hiện tại thế lực của anh họ tôi càng ngày càng mạnh, chúng ta không cần phải… mạo hiểm đi khách sạn Vân Nam mà?”
Triệu Đại Vĩ đặt tay lên vai của Hứa Thục Quân.
Bả vai của Hứa Thục Quân có chút mềm mại, điều này khiến trong lòng Triệu Đại Vĩ khẽ động.
Nhưng anh vẫn đứng đắn nói: “Không cần lo, bây giờ quan hệ giữa tôi và nhà họ Bùi rất chặt chẽ, Tô Chấn Nghiệp không dám tùy tiện đụng vào tôi.”
“Hơn nữa, Tô Chấn Nghiệp và Hà Long Cường kẻ tám lạng người nửa cân, ngay cả Hà Long Cường tôi còn không sợ thì lại càng không sợ Tô Chấn Nghiệp.”
Nghe Triệu Đại Vĩ giải thích, Hứa Thục Quân vẫn lo lắng.
Nhưng nghe ngữ khí kiên định của Triệu Đại Vĩ, cô ta biết mình không ngăn cản được.
Cô ta chỉ có thể nói: “Đại Vĩ, tôi chờ cậu về.


Tiện thể, cậu chỉ đưa phương thuốc cho Trịnh Mỹ Sơ và Giai Di mà không đưa cho tôi.

Đợi cậu quay về, tôi sẽ đến đòi đấy.”
Triệu Đại Vĩ liếc nhìn cổ áo của Hứa Thục Quân, nhìn thấy hai mảnh mênh mông của Hứa Thục Quân giống như con trai giữa dòng sông lớn, lập tức nói: “Không cần đâu, dáng người của chị đã đẹp lắm rồi.”
Nói xong, Triệu Đại Vĩ nhanh chóng bỏ chạy.
Sao anh có thể không biết câu nói kia của Hứa Thục Quân chính là muốn nói rằng anh hãy trở về an toàn.

Tại khách sạn Vân Nam.
Sau khi Triệu Đại Vĩ đi vào thì Trương Thu Hương tự mình tiếp đón.
Trương Thu Hương nói: “Tô Chấn Nghiệp vô cùng độc ác, bây giờ chúng tôi chỉ có thể dựa vào Triệu tổng.

Thế nhưng Tô Chấn Nghiệp cũng có cổ phần của khách sạn Vân Nam, nên ông ta có quyền lên tiếng, mà Triệu tổng cậu không có quyền phát ngôn nào ở phương diện này.”
Trương Thu Hương muốn Triệu Đại Vĩ trở thành cổ đông, như vậy anh sẽ có lý do để đối mặt chính diện với Tô Chấn Nghiệp.
Đồng thời, sau này khi Tô Chấn Nghiệp rời khỏi khách sạn Vân Nam, anh còn có thể trở thành ô dù của khách sạn này.
Nhưng cô ta biết rõ anh muốn cả khách sạn Vân Nam chứ không phải là cổ đông.
Huống chi, bây giờ anh đã có được toàn bộ khách sạn Long Hồ.
Trương Thu Hương cầu xin Triệu Đại Vĩ, đồng thời cô ta hơi gảy cổ áo, không biết là cố ý hay là vô tình.
Triệu Đại Vĩ đoán được ý nghĩ của Trương Thu Hương, nhưng mà bây giờ anh không có tiền!
Trước kia để mua khách sạn Long Hồ, anh phải đi vay năm nghìn vạn.
Bây giờ phải trở thành cổ đông của khách sạn Vân Nam…

Anh lấy đâu ra tiền đây!
Nhưng chuyện này không thể nói ra, sẽ khiến người ta xem thường.
Triệu Đại Vĩ đành phải nói: “Chưa chắc.”
“Trước kia có thể tôi không có quyền lên tiếng đối với vấn đề của khách sạn Vân Nam, nhưng bây giờ tôi là bạn của Trương tổng, tôi nghĩ lý do ra mặt vì bạn bè cũng đủ rồi.”
Trương Thu Hương: “…”
Khuôn mặt tươi cười của cô ta hơi đỏ lên, đôi mắt đẹp đảo qua trên người Triệu Đại Vĩ, sau đó nói: “Lý do bạn bè bình thường e là không đủ, nhưng nếu là người yêu thì có lẽ được.”
Cô ta hít sâu một hơi: “Vậy thì giả làm bạn trai tôi đi, Triệu tổng cũng sẽ trở nên nổi tiếng.”
“Không… không cần như vậy.” Triệu Đại Vĩ chơi chiêu “Đến Khâu Dã là vì theo đuổi Hứa Thục Quân”, tuy là lời đồn nhưng dù sao nó đã được tung ra.
Bây giờ nếu đột nhiên anh biến thành bạn trai của Trương Thu Hương, vậy chẳng phải sẽ lập tức biến thành gã đàn ông đểu cáng sao?
Triệu Đại Vĩ hơi lo lắng, nói: “Nếu không thì trực tiếp nói với Tô Chấn Nghiệp rằng tôi quan tâ m đến khách sạn Vân Nam của các người, xem ông ta phản ứng như thế nào.”
“Hơn nữa, ở khách sạn Vân Nam ngoại trừ thế lực của Tô Chấn Nghiệp, các người cũng có thế lực của chính mình mới đúng.

Theo giao hẹn lúc trước, mấy người đưa ra biện pháp rồi tôi phối hợp, sao bây giờ lại biến thành tôi đưa ra biện pháp vậy?”
Triệu Đại Vĩ hỏi lại Trương Thu Hương.
Trương Thu Hương cười khổ: “Người của chúng tôi làm phản, bây giờ chúng tôi đã hoàn toàn bị Tô Chấn Nghiệp khống chế.

Nếu Triệu tổng đã muốn giải quyết Tô Chấn Nghiệp từ lâu rồi, chi bằng bây giờ bắt đầu luôn?”
“Có lợi ích gì?” Triệu Đại Vĩ cảm thấy mình làm như vậy cũng không có lợi.
Trương Thu Hương hơi cúi đầu, ngón tay gảy cúc áo sơ mi: “Khách sạn Vân Nam của tôi cũng không có lợi gì, cho nên lợi ích là bản thân tôi, được không?”.