Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 326: 326: Trịnh Mỹ Sơ Và Hứa Thục Quân Đều Hâm Mộ





“Cảm ơn Triệu tổng.” Trịnh Mỹ Sơ hết sức vui mừng, lại vội hỏi: “Phương thuốc này có hiệu quả nhanh chóng không? Tôi cũng muốn dáng người của mình nhanh đẹp giống như Nương tổng.”
Khuôn mặt tươi cười của Nương Giai Di cứng đờ.
Cô ta thầm nghĩ e là không thể.
Sao mà dược liệu có hiệu quả tốt như thế được, nhưng cô ta lại không thể nói như vậy.
Triệu Đại Vĩ nói: “Khoảng hai ba tháng là sẽ có hiệu quả rất tốt.”
“Hai ba tháng sao? Nhưng Nương tổng chỉ cần hai ngày thôi…” Trịnh Mỹ Sơ cảm thấy Triệu Đại Vĩ bất công.
Triệu Đại Vĩ đáp: “Phương pháp đó không thích hợp với cô.

Cô phải hiểu rằng mỗi người có thể chất khác nhau nên cũng cần có những phương pháp không giống nhau.

Thể chất của cô không phù hợp với phương pháp điều trị của Nương tổng.”
Xì!
Trong lòng Nương Giai Di cười hô hố nhưng ngoài mặt lại giả bộ nghiêm trang.
“Thì ra là vậy.” Trịnh Mỹ Sơ cũng thấy có đạo lý, thể chất của mỗi người không giống nhau, có người có được dáng người tốt như vậy vô cùng dễ dàng.
Huống chi, còn có người từ khi sinh ra dáng vẻ đã rất đẹp khiến người khác không thể nói lý lẽ.
Đang nói chuyện, Hứa Thục Quân gọi đến hỏi han tình hình bên xưởng quần áo.
Cô ta rất muốn biết hiện tại xưởng quần áo phát triển như thế nào.


Một mặt là quan tâ m đến tình huống của Nương Giai Di, mặt khác là biện pháp lần trước của Triệu Đại Vĩ không tệ, cô ta cũng cảm thấy để cho nhân viên phục vụ trong xưởng mặc Hán phục có thể thu hút khách hàng hơn.

Bây giờ ai cũng thích độc đáo, khách sạn không đặc biệt không dễ giữ chân khách hàng.
Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi đã xem qua hàng mẫu được mang đến đây, hàng mẫu rất tốt, tiếp theo chính là sản xuất hàng loạt.”
“Vậy là tốt rồi.”
Hứa Thục Quân yên lòng, như vậy tâm trạng của Nương Giai Di chắc chắn sẽ rất vui vẻ, mà xem như khách sạn cũng thêm được vẻ độc đáo.
Cô ta nói: “Đại Vĩ, xưởng quần áo buôn bán thuận lợi như vậy, chi bằng đêm nay ăn một bữa ở khách sạn Long Hồ để chúc mừng, cũng khiến cho Giai Di vui nữa.”
“Cũng đúng.”
Thật ra Triệu Đại Vĩ cảm thấy không cần phải làm cho Nương Giai Di vui vẻ, bởi vì hiện tại cô ta đã vô cùng vui vẻ rồi.
Nhưng Hứa Thục Quân đã đề nghị như vậy, anh cũng sẽ không từ chối.
Triệu Đại Vĩ cúp máy, rồi nói rằng Hứa Thục Quân mời mọi người ăn cơm.
“Thục Quân mời ăn cơm sao?” Quả nhiên Nương Giai Di rất vui mừng, cô ta muốn đi đi lại lại trước mặt Hứa Thục Quân để khoe rằng những khuyết điểm của bản thân đã được bù đắp.
“Tôi và Thục Quân cùng mời ăn cơm.” Triệu Đại Vĩ cảm thấy lời nói vừa nãy không đúng cho nên bổ sung một chút.
“Đi, ở khách sạn Long Hồ đúng không? Bây giờ chúng ta đi ngay thôi.” Nương Giai Di gấp không chờ nổi, muốn cho Hứa Thục Quân xem hiệu quả của thuốc mà mình tìm bác sĩ để hỏi.
“Phương thuốc kia…” Trịnh Mỹ Sơ nhỏ giọng hỏi.
“Bây giờ tôi đưa cho cô.” Triệu Đại Vĩ kết bạn với Trịnh Mỹ Sơ, sau đó đưa phương thuốc cho cô ta.
Trịnh Mỹ Sơ vô cùng vui vẻ: “Cảm ơn Triệu tổng.”
Triệu Đại Vĩ nói: “Không cần khách sáo, cùng đi ăn cơm đi, nếu sau này xưởng quần áo nổi tiếng, vậy chắc chắn cô có công lao rất lớn.”
“Được!” Trịnh Mỹ Sơ nghe lọt tai, rất vui mừng.

Tại khách sạn Long Hồ!
“Triệu tổng!”
Người phục vụ ở khách sạn nhìn thấy Triệu Đại Vĩ đều lễ độ cung kính.

Sau một thời gian dài, những người phục vụ cảm thấy thực lực của Triệu Đại Vĩ đúng là rất mạnh! Chỉ trong nháy mắt, anh đã khiến khách sạn Long Hồ trở thành khách sạn hạng nhất ở thành phố Khâu Dã.
“Thì ra đây là khách sạn Long Hồ, lớn thật.” Trịnh Mỹ Sơ hỏi: “Tại sao khách sạn mới chỉ có bốn sao, tôi cảm thấy có thể so sánh được với khách sạn năm sao rồi.”
Nương Giai Di nghe nói vậy thì giải thích: “Bởi vì thế lực đằng sau của Long Hồ không đủ cho nên chỉ là bốn sao.

Nhưng bây giờ có Triệu tổng ở đây nên chắc cuộc đánh giá cấp bậc kế tiếp có thể được bầu thành năm sao!”
Thời hạn đánh giá cấp bậc của khách sạn có hiệu lực là năm năm, sau năm năm phải đánh giá lại, cho nên cấp độ sao không phải là luôn không thay đổi.
Triệu Đại Vĩ nói: “Có lẽ vậy, nhưng không quan trọng.”
Bốn sao hay năm sao chỉ để nói cho dễ nghe.
Có khách sạn tuy là năm sao nhưng tiền kiếm được không bằng Long Hồ, khách hàng cũng không đánh giá cao như vậy.


Cho nên cấp độ sao không thể thể hiện cho tất cả.
Suy nghĩ của Triệu Đại Vĩ là “chỉ cần kiếm nhiều tiền, cấp độ sao cũng không quan trọng”.
Giống như việc nếu doanh thu hàng ngày của khách sạn Long Hồ hơn một trăm vạn thì khách sạn Vân Nam năm sao kia ở trước mặt khách sạn Long Hồ cũng phải thấp hơn một cái đầu!
Đến khách sạn, Hứa Thục Quân đi ra chào đón.
Khi ánh mắt của Hứa Thục Quân rơi xuống trên người Nương Giai Di, cô ta cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, bất thường.
Không lâu sau, cô ta biết chỗ nào bất thường rồi.
Cô ta cười nói: “Giai Di, trông cô vui thế, nói tôi nghe xem tại sao lại vui vẻ như vậy?”
“Cô không nhìn ra sao?” Nương Giai Di cười đáp.
Hứa Thục Quân nói: “Tôi nhìn ra dáng người của cô trở nên đầy đặn hơn, rất đẹp!”
Cô ta cảm thấy có thể là vì Nương Giai Di muốn mặc đẹp nên đã độn trong áo một chút.
Nhưng Nương Giai Di nói: “Đúng vậy, có vẻ cô có nhận ra.”
Hứa Thục Quân: “…”
Cô ta mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Nếu chỉ đơn giản là đệm lót, Nương Giai Di sẽ không vui vẻ như vậy mới phải.
Cho nên…
“Dáng người của cô thật sự trở nên tốt sao?” Hứa Thục Quân ngạc nhiên hỏi.
“Chính xác!” Nương Giai Di cười khanh khách.
Trước kia cô ta đứng ở trước mặt Hứa Thục Quân có hơi tự ti, nhưng hiện giờ không cần phải như vậy.
Bởi vì vốn liếng của cô ta đã phong phú như Hứa Thục Quân.
“Ghê thật, cô làm cách nào thế?”
“Không ngờ tới Triệu tổng đây cũng nghiên cứu đến phương diện này.”
Khi nói chuyện, không chỉ riêng Hứa Thục Quân đỏ mặt mà ngay cả Triệu Đại Vĩ cũng vậy.
May là mọi người chỉ nói vài câu về đề tài này.

Hiện tại Nương Giai Di có thể vui sướng như vậy, trong lòng Hứa Thục Quân cũng vui mừng.
Mọi người đi vào một phòng bao để ăn mừng.
“Giai Di, nhà thiết kế Trịnh, hai người là khách, gọi món ăn đi.” Hứa Thục Quân đưa thực đơn cho Nương Giai Di.
Nương Giai Di nói: “Có vẻ như ở đây đã đổi mới thực đơn, thay đổi nhiều món ăn, có thể nói là thay đổi toàn bộ món chính!”
“Cho tôi gọi mấy món chính đi.” Nương Giai Di gọi vài món chính.
Trịnh Mỹ Sơ cầm thực đơn, thấy có bún thịt nên đã gọi một phần, tiện thể gọi một phần mì hấp thịt thông thường.
Hứa Thục Quân nói: “Mì hấp thịt của khách sạn chúng tôi có thể ăn không ngon, đây cũng không phải là món chính.”
“Thì ra là vậy…” Trịnh Mỹ Sơn nói: “Thế thì đổi món khác đi.

Thật ra tôi rất thích món mì hấp thịt này, bởi vì bà ngoại tôi nấu ngon lắm.”
“Thật hả? Vậy cô biết làm không?” Triệu Đại Vĩ thuận miệng hỏi.
“Biết chứ, tôi còn đặc biệt hỏi bà ngoại tôi mà.” Trịnh Mỹ Sơ cười nói.
Triệu Đại Vĩ cũng kinh ngạc.
Anh nói: “Vậy mang lên một phần mì hấp thịt đi.

Nhà thiết kế Trịnh, cô nếm thử một chút món này của khách sạn chúng tôi, sau đó nói có gì khác so với mì hấp thịt mà bà ngoại cô làm nhé.”
“Dù sao gần đây vì để nấu món này thật ngon, tôi đã suy nghĩ rất nhiều cách nhưng đều không vừa ý.” Triệu Đại Vĩ nói thật.
“Còn có chuyện như vậy sao, được rồi, để tôi nếm thử xem.” Trịnh Mỹ Sơ được hỏi nhiều như vậy mà vừa mừng vừa lo, cảm thấy bản thân ở đây còn khá hữu ích..