Sau khi nghiêm túc suy nghĩ về lời nói của Triệu Đại Vĩ, Tưởng Tử Phi gật đầu: “Cảm ơn anh Triệu đã chỉ dẫn, bằng không có thể tôi sẽ thật sự đi vào con đường chết.”
Anh ta còn từng ảo tưởng thống nhất được thế lực ngầm của Khâu Dã, nhưng giờ đây nghĩ lại, bản thân chẳng có thế lực chống lưng hùng mạnh không ai sánh bằng, làm như vậy thật sự sẽ đi vào chỗ chết.
Chẳng bằng những gì Triệu Đại Vĩ vừa nói, sau khi lui về ở ẩn, anh ta vừa đảm bảo an toàn, vừa có thể tiếp tục trở thành nhân vật quan trọng ở Khâu Dã, phát huy sức ảnh hưởng của bản thân.
Tưởng Tử Phi cảm ơn Triệu Đại Vĩ rồi rời đi.
Lúc này, trong lòng Hứa Thục Quân cũng có vài câu hỏi, nếu Tưởng Tử Phi thật sự lui về ở ẩn, sự an toàn của khách sạn Long Hồ trong tương lai sẽ được đảm bảo như thế nào.
Với tình hình này của Khâu Dã, cô ta lo lắng nếu Tưởng Tử Phi lui về ở ẩn, tình thế ở Khâu Dã không thể trấn áp được sẽ lại xuất hiện tình trạng xã hội đen hống hách lộng hành.
Điều này thật sự gay go.
Hơn nữa, không phải Hứa Thục Quân lo bò trắng răng.
Mà Khâu Dã thật sự có nguy cơ đó.
Triệu Đại Vĩ cười nói: “Đây chính là điều quan trọng để Tưởng Tử Phi có thể sống tiếp! Nếu có thể dễ dàng trấn áp tình thế ở Khâu Dã như vậy, chị nghĩ anh ấy còn có giá trị để được ở lại đây hay không?”
“Khâu Dã cần một người có thể đàn áp được thế lực ngầm, mà Tưởng Tử Phi chính là một nhân vật điển hình.”
“Nhưng Khâu Dã không cần một nhân vật quá dũng mãnh nên Tưởng Tử Phi bắt buộc phải lui về ở ẩn, làm giảm đi cảm giác tồn tại của bản thân.”
“Chị nên hiểu những điều này mới phải chứ.”
“Còn về tương lai của khách sạn Long Hồ, đầu tiên, Tưởng Tử Phi lui về ở ẩn không đồng nghĩa với việc mất đi sức ảnh hưởng; thứ hai, khách sạn chúng ta tuyển thêm bảo vệ là không phải lo nghĩ gì nữa.”
“Tôi tin Khâu Dã sau này sẽ không còn những thế lực lớn mạnh như Tô Chấn Nghiệp, cùng lắm chỉ là vài nhóm xã hội đen nhỏ bé, dễ đối phó thôi.”
Hứa Thục Quân nghe xong, cảm thấy như vỡ vạc được nhiều điều.
Cô ta nở nụ cười xinh đẹp: “Chẳng trách Triệu tổng trẻ tuổi mà đã làm được đến mức này, xem ra không chỉ vì có kỹ thuật và may mắn, mà còn có bản lĩnh!”
Hứa Thục Quân càng cảm mến Triệu Đại Vĩ, nhưng nếu Triệu Đại Vĩ đã nói rõ hai người không có khả năng, cô ta chỉ có thể chôn vùi sự mến mộ nơi đáy lòng.
…
Hai ngày trôi qua.
Triệu Đại Vĩ nhận được điện thoại của Nương Giai Di.
Cô ta nói xưởng may đã may xong vài bộ Hán phục mẫu dựa theo bản thiết kế của Trịnh Mỹ Sơ, muốn mời anh qua xem thử.
Triệu Đại Vĩ cười nói: “Tôi đến ngay.”
Triệu Đại Vĩ chuẩn bị quảng bá Hán phục ở các khách sạn.
Anh không chỉ quảng bá ở khách sạn Long Hồ mà có thể sẽ quảng bá ở khách sạn Trường Ca Thái Vi của Phong Lâm.
Vì thế, anh rất chú trọng việc này.
Trong xưởng may Giai Di.
Trịnh Mỹ Sơ chăm chú nhìn Nương Giai Di, dáng vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói.
“Nhà thiết kế Trịnh, cô nhìn gì thế?”
Nương Giai Di không nhịn được, cất tiếng hỏi.
Trịnh Mỹ Sơ nghe vậy liền nói thẳng: “Nương tổng, tôi thấy cơ thể chị đẹp hơn rất nhiều.”
Nghe xong, Nương Giai Di hiểu ý Trịnh Mỹ Sơ, gương mặt khẽ nóng lên.
Trịnh Mỹ Sơ nói: “Nương tổng, lúc trước khi phỏng vấn tôi, chị không mặc áo độn ngực, sao bây giờ ngày nào cũng độn vậy? Có phải chị yêu rồi nên muốn trang điểm cho mình đẹp hơn không?”
Hóa ra, Trịnh Mỹ Sơ tưởng Nương Giai Di mặc áo độn ngực nên mới có đường cong duyên dáng của người phụ nữ, không còn bằng phẳng như trước.
Nương Giai Di cười nói: “Cô nhìn ra à?”
Thấy Trịnh Mỹ Sơ đã làm chứng cho hiệu quả của việc mát xa giúp to ngực, Nương Giai Di thầm vui sướng và tự hào.
Như này sẽ không có ai trong xưởng may nói cô tiết kiệm vải cho đất nước nữa.
“Nhưng cô đoán sai rồi, tôi không độn đâu, là thật đấy.” Nương Giai Di nói.
Trịnh Mỹ Sơ thấy hơi kỳ lạ.
Nương Giai Di nói thêm: “Tôi cũng không làm phẫu thuật, tôi chỉ hỏi xin Triệu tổng ít canh thuốc, những canh thuốc này có tác dụng rất tốt.”
“Thật hay giả vậy?” Trịnh Mỹ Sơ kinh ngạc: “Triệu tổng còn có cái đó ư?”
“Triệu tổng là thần y đấy, không đơn giản là một người giàu nứt đố đổ vách đâu.”
“Lợi hại vậy sao!”
Trịnh Mỹ Sơ kinh ngạc không thôi, thầm nghĩ Triệu Đại Vĩ này cũng tài giỏi quá, tuổi còn trẻ mà đã là thần y, lại còn giàu có như vậy.
“Đợi Triệu tổng đến, nếu cô cũng có nhu cầu về chuyện này, cô có thể hỏi đơn thuốc của Triệu tổng.”
Nghe Nương Giai Di nói vậy, Trịnh Mỹ Sơ dao động.
Trịnh Mỹ Sơ thích Hán phục, nhưng lại không thể toát ra nét hấp dẫn khi mặc nó, chủ yếu là vì cơ thể hơi thiếu đường cong.
Vì thế cô ấy cũng muốn trở thành một cô gái có thân hình nóng bỏng.
Không lâu sau.
Triệu Đại Vĩ đến xưởng may.
Nương Giai Di kéo Triệu Đại Vĩ đi xem những bộ Hán phục mẫu, hỏi: “Triệu tổng, cậu thấy những bộ Hán phục này thế nào? Những bộ này đều được tiến hành may theo kiểu dáng đã thiết kế sẵn của nhà thiết kế Trịnh.”
Triệu Đại Vĩ nhìn, những bộ Hán phục này đều là kiểu dáng thu đông, hơn nữa cũng sắp đến mùa thu đông rồi.
Còn có kiểu dáng cho mùa hè.
Bây giờ, thời tiết tháng mười vẫn chưa lạnh hẳn, nên cũng có thể thiết kế một hàng mẫu cho kiểu dáng mùa hè.
Triệu Đại Vĩ ngắm nhìn một lúc.
Bộ Hán phục kiểu dáng thu đông là một bộ váy dài ngang ngực, gồm một chiếc chân váy rất dài, cạp váy cao, bó ngang ngực.
Bộ Hán phục kiểu dáng mùa hè là bộ áo váy ngắn, cổ áo đắp chéo đơn giản, hơi giống với trang phục của thời Ngũ Tứ, bên trên là một chiếc áo ngắn và nhỏ, bên dưới là chân váy dài.
Nhưng bộ Hán phục của Trịnh Mỹ Sơ vẫn có điểm khác biệt so với trang phục Ngũ Tứ.
Chiếc áo ngắn nhỏ bên trên được đan bằng những sợi dây nhỏ, khiến cả chiếc váy trở nên mềm mại và rực rỡ sắc màu hơn.
Triệu Đại Vĩ nhìn, cảm thấy kiểu dáng rất đẹp, nhưng không biết mặc lên sẽ thế nào.
Vì thế, anh nói: “Đã mặc thử chưa?”
“Vẫn chưa.” Nương Giai Di nói: “Đợi cậu đến xem nên chưa mặc thử.”
“Chi bằng mặc cho tôi xem đi, quần áo không mặc lên người sẽ không biết đẹp hay không, đúng chứ?”
Nương Giai Di và Trịnh Mỹ Sơ nghe vậy, cười nói: “Mỗi người chúng tôi mặc thử một bộ cho Triệu tổng xem.”
Sau đó, hai người bắt đầu thay quần áo.
Triệu Đại Vĩ chờ ở ngoài.
Không lâu sau, Nương Giai Di nói: “Có thể vào được rồi.”
Triệu Đại Vĩ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Nương Giai Di trong bộ váy dài ngang ngực, kiểu dáng rất nhẹ nhàng, trong trẻo, cộng thêm cơ thể cô ta đã đẹp hơn nên càng toát lên vẻ lộng lẫy.
Hơn nữa, phần cạp váy ngang ngực có màu xanh lá nhạt, phối cùng hoa văn lá trúc, kết hợp với màu xanh lam nhạt của chân váy tạo nên một vẻ đẹp rất cổ xưa, tao nhã và độc đáo.
Trịnh Mỹ Sơ mặc bộ áo váy ngắn, cổ áo đắp chéo kiểu dáng mùa hè.
Nửa thân trên là áo màu vàng nhạt, nửa th@n dưới là chân váy màu hồng nhạt, tạo cảm giác rất đáng yêu và thanh thuần.
Triệu Đại Vĩ đi một vòng nhìn ngắm.
Gương mặt xinh đẹp của Trịnh Mỹ Sơ ửng đỏ, cô ấy nói: “Sao tôi lại cảm thấy tình huống hiện tại hơi giống hoàng đế tuyển phi nhỉ?”
Triệu Đại Vĩ cười nói: “Tôi chỉ nhìn thấy người đẹp thôi, không nhìn thấy hoàng đế.”
“Nói chung, hai bộ váy đều rất đẹp, có thể sản xuất hàng loạt, sau đó đặt may cho nhân viên lễ tân ở Long Hồ.”
“Ngoài ra, hãy thiết kế vài mẫu Hán phục nữa, chúng ta có thể tổ chức hoạt động để tuyên truyền cho xưởng may.” Triệu Đại Vĩ nói.
“Được!”
Hai người gật đầu.
Sau đó, ba người nói chuyện một lúc.
Cuối cùng, Trịnh Mỹ Sơ không kìm được, lên tiếng hỏi: “Triệu tổng, tôi nghe nói y thuật của anh rất cao siêu, còn có phương thuốc giúp cơ thể phụ nữ trở nên đẹp hơn.
Không biết anh có thể tiết lộ cho tôi một chút được không?”
Triệu Đại Vĩ: “…”
Anh liếc nhìn Nương Giai Di, phát hiện vòng ngực hiện tại của cô ta ít nhất cũng phải là cup C.
Lúc này, anh chợt hiểu ra vì sao Trịnh Mỹ Sơ lại hỏi vậy.
“Được.” Triệu Đại Vĩ cười nói: “Tôi kê thuốc cho cô, nếu kiên trì uống sẽ có hiệu quả rất tốt đấy.”.