Nguyên Sở Tinh nghe theo lời Nguyên Hải Sơn mà chọn một chiếc Jaguar màu trắng điệu thấp để đến thôn Đại Long.
Đúng là lái loại xe có nhãn hiệu không quá phổ biến nên dọc đường không thu hút nhiều ánh mắt.
“Cha kêu mình lái chiếc xe bình thường sang là để điệu thấp, thế nên mình không thể trực tiếp lái xe đến trước cửa nhà Triệu Đại Vĩ được.” Nguyên Sở Tinh nghĩ đến điều này bèn dừng xe bên đường cách nhà Triệu Đại Vĩ hai ba trăm mét.
Cô ta tự đi bộ đến.
Kể cả quần áo mà hôm nay cô ấy mặc cũng khác xa cảm giác thời thượng như khi trước, mà mặc một chiếc váy dài màu phấn nhạt đơn giản tuy trông xinh đẹp nhưng không đến mức như hạc giữa bầy gà.
Cô ta đến nhà Triệu Đại Vĩ.
Tiền Mỹ Lâm nhìn hồi lâu mới nhận ra người này là Nguyên Sở Tinh.
“Cô gái họ Nguyên, lần này cô đến là...” Tiền Mỹ Lâm hỏi một cách thận trọng.
“Lần này đến là có việc muốn nhờ.” Nguyên Sở Tinh đáp thẳng.
“À, vậy tôi gọi Đại Vĩ quay về.”
Tiền Mỹ Lâm gọi điện cho Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ thì đang ở bên vườn dâu ngắm những đoá hoa tràn ngập trong vườn.
“Hoá ra hoa lớn lên không khác khi còn trong chậu là mấy.” Triệu Đại Vĩ chỉ ăn dâu nhưng chưa từng nhìn thấy hoa dâu lớn lên trông thế nào, hôm nay xem như là được mở mang một phen.
Dư Hà nói: “Từ nụ hoa đến lúc nở hoa cần thời gian ba ngày, tôi nghĩ nhiều lắm là mười ngày.
Dâu của chúng ta có thể lớn lên và còn có thể là trực tiếp bán ra!”
“Ừ, chúng ta có thể đặt mua trước những rổ để đựng dâu, tiện cho du khách đến vườn dâu chúng ta rồi tự họ hái.”
“Được, ta có thể giải quyết việc này!” Dư Hà ôm việc này vào mình.
Đinh linh linh.
Là điện thoại Tiền Mỹ Lâm gọi đến.
Triệu Đại Vĩ nghe Tiền Mỹ Lâm nói, Nguyên Sở Tinh lại đến nữa thì lập tức cảm thấy kì lạ.
Theo lý mà nói, Nguyên Sở Tinh hẳn sẽ không đến nữa.
Nhưng nếu đến rồi thì anh bèn đi gặp mặt Nguyên Sở Tinh xem thử rốt cuộc cô ta muốn nói gì.
“Chị Hà, tôi có chuyện, nơi đây làm phiền chị chăm sóc.”
“Cậu đi đi.” Hiện tại Dư Hà đang vui vẻ!
Chăm sóc những cây dâu này khiến lòng cô ấy tràn ngập cảm giác thoả mãn.
Mà nguồn gốc của cảm giác thoả mãn này chính là những cây dâu này lớn rất nhanh, thười gian chờ đợi được giảm rất nhiều!
“Nếu dâu nở đã nở hoa thì bây giờ tôi sẽ tiến hành thụ phấn nhân tạo cho chúng, nếu không thì dù hoa có nở cả vườn sợ là cũng khó có sản lượng tốt.”
Dư Hà là chuyên gia nông nghiệp, về mặt này thì cô ấy quen thuộc nhất.
Triệu Đại Vĩ về đến nhà.
Lần này không có nhìn thấy nhiều hàng ngũ xe hơi sang trọng, trong lòng anh thoải mái hơn nhiều.
Lần trước nhìn thấy đội xe sang trọng kia, hơn nữa còn là đến thẳng trước của nhà nên không nhiều thì ít Triệu Đại Vĩ cũng cảm thấy Nguyên Sở Tinh như đang khoe khoang địa vị và thân phận của mình vậy.
Hơn nữa Nguyên Sở Tinh rêu rao đến thôn Đại Long làm anh cũng không vui.
Hôm nay cô ta đến mà cả xe cũng không dừng trước của nhà anh, điều này khiến cảm nhận của Triệu Đại Vĩ về cô ta tốt hơn nhiều.
Ít nhất thì chút chuyện khiêm tốn cẩn thận như vậy, lần này Nguyên Sở Tinh đã làm được.
Ánh mắt của Triệu Đại Vĩ lại nhìn quanh người cô ta, phát hiện quần áo cũng đã đổi sang kiểu dáng vô cùng đơn giản, đầu óc bõng chốc bắt đầu suy nghĩ.
Sự thay đổi này sợ là có người chỉ bảo!
Triệu Đại Vĩ nói: “Đại tiểu thư Nguyên, cô tìm tôi có việc gì?”
“Đúng rồi, thật ra lần này đến là tôi có việc muốn nhờ!” Nguyên Sở Tinh cố gắng làm cho điệu bộ của mình ở thấp hơn rồi trả lời: “Sức khoẻ của cha tôi dạo này ngày càng sa sút, đã khám qua nhiều bác sĩ mà họ đều nói không có cách.”
“Triệu tổng, anh là thần y nên tôi muốn mời anh đến khám cho cha tôi.”
“Bên cạnh đó, để bày tỏ thành ý thì cha tôi có nói rằng cuộc họp hằng năm mở ở đâu, lúc nào cũng có thể đổi...”
Nguyên Sở Tinh nói.
Triệu Đại Vĩ nghe thấy câu nói cuối cùng, mặt bỗng nhiều thêm chút ý cười.
Ai mà ngờ được, cư nhiên lại thay đổi như vậy.
Anh còn tưởng rằng Nguyên Hải Sơn sẽ kiên định hợp tác với Ngô Thanh Sơn.
Nhưng cũng là một loại thay đổi của Nguyên Hải Sơn khiến Triệu Đại Vĩ ý thức được tình trạng sức khoẻ của ông ta sợ là vô cùng không lạc quan nổi!
Triệu Đại Vĩ gật đầu: “Đại tiểu thư Nguyên...”
“Vậy thì có thể gọi tôi là Sở Tinh hoặc là chị Sở Tinh không? Tuổi của tôi hẳn lớn hơn Triệu tổng một chút.
Tôi cảm thấy Triệu tổng anh kêu tôi là đại tiểu thư Nguyên thật là xa lạ.”
Nguyên Sở Tinh khẽ đỏ bừng mặt.
Triệu Đại Vĩ sững sờ!
Sau đó anh cười: “Chị Sở Tinh, vậy tôi nói thẳng luôn, chỉ khi chắc chắn rằng có thể thay đổi còn không thì tôi sẽ không ra tay trị bệnh!”
“Hơn nữa, tôi ea tay chắc chắn có thể trị khỏi, về điều này thì cô có thể yên tâm!”
Về y thuật, Triệu Đại Vĩ có lòng tin tuyệt đối!
Nguyên Sở Tinh mừng thầm!
Vậy cúng đủ rồi!
Chỉ cần sức khoẻ có thể khoẻ mạnh thì Ngô Thanh Sơn gì đó, vòng tròn nhà giàu đỉnh cấp gì đó đều là hư vô.
Chỉ có sức khoẻ của bản thân mới là lợi ích thật sự!
Nguyên Sở Tinh hưng phấn đáp: “Vô cùng cảm ơn Triệu tổng!”
“Bây giờ tôi gọi điện cho cha tôi ngay để ông ấy sửa địa điểm tổ chức họp hàng năm thành khách sạn Trường Ca Thái Vi!”
Nguyên Sở Tinh biết, không để Triệu Đại Vĩ nhìn thấy thành ý thật sự thì sợ là anh sẽ không nhả ra.
Nguyên Hải Sơn nghe vậy bèn đồng ý ngay.
Trong chốc lát, Nguyên Hải Sơn truyền lệnh đổi nơi tổ chức họp hàng năm của tập đoàn Vĩnh Từ thành khách sạn Trường Ca Thái Vi!
Bên trong tập đoàn Vĩnh Từ!
“Gì cơ? Đổi thành khách sạn Trường Ca Thái Vi à?”
“Quá tốt rồi! Tôi nói mà, khách sạn Thiên Duyệt có gì tốt mà đi chứ!”
“Vờ lờ, khách sạn năm sao tôi còn chưa từng đi qua, hơn nữa nghe nói danh tiếng khách sạn này vô cùng tốt, đồ ăn cũng rất ngon!”
Các nhân viên tập đoàn Vĩnh Từ của Nguyên Hải Sơn đều hoan hô nhẩy cẫng lên.
Còn trong Thế ngoại sơn trang!
Ngô Thanh Sơn đang bóp vai cho mẹ anh ta là Nguỵ Phương Ninh.
Vào lúc này, người của khách sạn Thiên Duyệt gọi điện đến tìm Ngô Thanh Sơn: “Ngô tổng, không hay rồi, họp hàng năm của tập đoàn Vĩnh Từ đã đổi thành khách sạn Trường Ca Thái Vi!”
“Hả? Không thể nào, có phải lầm hay không!” Trực giác đầu tiên của Ngô Thanh Sơn chính là không thể nào.
Hôm qua anh ta vẫn còn nói chuyện vui vẻ với Nguyên Hải Sơn, kết quả là hôm nay Nguyên Hải Sơn đã thay đổi.
Sự thay đổi thái độ này cũng khó tránh quá mức kịch liệt rồi.
“Không có sai, tập đoàn Vĩnh Từ đã truyền bá ra rồi, hơn nữa còn tỏ ra trực tiếp từ bỏ tiền đặt cọc hai trăm vạn!”
Ban đầu vì họp hàng năm, tập đoàn Vĩnh Từ đã giao ra tiền đặt cọc hai trăm vạn!
Nhưng mà Nguyên Hải Sơn lúc này thà không cần hai trăm vạn cũng phải mở họp hàng năm ở khách sạn của Triệu Đại Vĩ!
“Tôi hỏi một chút!”
Sắc mặt Ngô Thanh Sơn thay đổi lớn.
Nguỵ Phương Ninh hỏi: “Sao thế?”
“Không có chuyện gì, mẹ, con đi ra ngoài một chuyến.” Ngô Thanh Sơn ra khỏi nhà, sau đó gọi điện cho Nguyên Hải Sơn chất vấn ông ta rằng đổi khách sạn là ý gì.
Nguyên Hải Sơn đáp: “Tôi bỗng phát hiện quyền thế và tiền bạc đem so với sức khoẻ thì sức khoẻ vẫn quan trọng hơn.
Sức khoẻ này của tôi thật ra không ổn lắm.”
“Tôi có thể mời bác sĩ nổi tiếng từ thủ đô đến ngay lập tức!” Ngô Thanh Sơn trả lời.
Nguyên Hải Sơn: “...”
Ông ta không nhịn được mà lắc đầu.
Với thân phận mấy chục trăm triệu (mấy tỷ) của ông ta thì bác sĩ nổi tiếng nào mà không mời được, thế nên điều này vốn không phải là chuyện bác sĩ có tiếng.
Trên thực tế, bác sĩ nổi tiếng ở thủ đô ông ta đã tìm từ lâu rồi nhưng không thể trị được tận gốc mà chỉ có thể giảm bớt trong nhất thời, hoàn toàn không có tác dụng vĩnh viễn.
“Ngô thiếu, không cần phiền đâu, cứ vậy đi.”
Tút tút tút tút!
Nguyên Hải Sơn cúp điện thoại.
Ngô Thanh Sơ tức giận đến mức cắn chặt răng.
Bên phía Nguyên Sở Tinh thì khi nhìn thấy tin tức tuyên bố của Nguyên Hải Sơn đã báo ngay cho Triệu Đại Vĩ: “Triệu tổng, anh xem, bây giờ có thể đi về nhà cùng tôi một chuyến được rồi chứ?”
Triệu Đại Vĩ gật đầu: “Trước tiên nói một chút về tình trạng sức khoẻ hiện giờ của cha cô, cụ thể là thế nào?”.