“Ừ, tôi họ Nguyên.” Nguyên Sở Tinh nhận ra chắc là Triệu Đại Vĩ có biết thân phận của cha mình, cô ta thẳng thắn nói: “Cha tôi là Nguyên Hải Sơn, hẳn là Triệu tổng cũng đã nghe qua.”
“Đương nhiên.” Triệu Đại Vĩ bình tĩnh gật đầu.
Anh tiếp tục nói: “Chuyện cha cô mở cuộc họp thường niên, quản lý của tôi đã nói cho tôi biết rồi.
Quản lý nói muốn cố gắng một chút để các cô mở cuộc họp thường niên ở khách sạn của tôi.
Nhưng mà tôi nghĩ khó mà thay đổi được quyết định của các người, cho nên đã từ chối lời đề nghị này.”
“Này…” Nguyên Sở Tinh nở một nụ cười gượng đầy xấu hổ: “Đó là chuyện của cha tôi, tôi khó mà nhúng tay vào được, chỉ là, tôi có thể đưa ra kiến nghị cho ông ấy.”
“Không cần.” Triệu Đại Vĩ xua tay: “Tôi hiểu cha cô suy tính gì mà, cho nên tôi mới từ chối lời đề nghị của quản lý.
Cô cũng không cần nói chuyện này với cha mình đâu, để cha cô đỡ phải khó xử.”
Nguyên Sở Tinh cúi đầu, thấy hơi xấu hổ.
Triệu Đại Vĩ thuận mắt nhìn qua mấy món quà mà Nguyên Sở Tinh mang đến, lắc đầu: “Mấy thứ này thật sự không cần thiết, cá nhân tôi đề nghị cô vẫn nên đặt lòng tốt này của mình vào những người bị đụng phải kia kìa, bọn họ mới thật sự là người bị hại.”
“Tôi hiểu, tôi đã bồi thường rất tốt cho bọn họ rồi, hơn nữa cũng đã hòa giải xong.” Nguyên Sở Tinh nói: “Sau này lái xe tôi sẽ chú ý, không để xảy ra sự việc đó nữa.”
“Ừ, vậy cô về đi.” Triệu Đại Vĩ than nhẹ một tiếng, nhưng giọng điệu rất quyết đoán.
“Nhưng mà mấy thứ này…”
“Cầm về đi, tấm lòng của cô tôi cảm nhận được rồi.”
“Được rồi.” Nguyên Sở Tinh cảm thấy hơi mất mát.
Cô ta tới chỗ này, không chỉ để tỏ ý muốn cảm ơn, quan trọng hơn là còn muốn qua lại với Triệu Đại Vĩ.
Tài chữa trị của Triệu Đại Vĩ, cô ta nhìn thấy rõ, nếu có thể làm quen với Triệu Đại Vĩ, sau này lỡ như trong nhà có xảy ra chuyện gì, cô ta cũng có thể xin anh giúp đỡ.
Nhưng thái độ này của Triệu Đại Vĩ khiến cô ta cảm thấy anh rất lạnh nhạt.
Nguyên Sở Tinh gật đầu, để cô ta cất quà cáp mang tới đi.
Sau đó cô ta muốn mời Triệu Đại Vĩ ăn một bữa cơm, nhưng vẫn bị Triệu Đại Vĩ từ chối.
“Quấy rầy Triệu tổng rồi, nếu như sau này Triệu tổng có việc gì cần tôi giúp đỡ thì cứ liên lạc với tôi, đến lúc đó chỉ cần tôi có khả năng, tôi nhất định sẽ giải quyết giúp anh!”
Nguyên Sở Tinh để phương thức liên lạc của mình lại cho Triệu Đại Vĩ, sau đó mới rời đi.
Mọi người thấy không còn chuyện để hóng nữa thì cũng tản đi, chỉ còn mấy người bán hàng đứng đó mời chào du khách.
Tiền Mỹ Lâm hỏi: “Vừa nãy cô gái kia có ý tốt, sao chú lại từ chối cô ta?”
Triệu Đại Vĩ nhìn theo bóng dáng Nguyên Sở Tinh rời đi, nói: “Cô ta muốn kết thân với tôi, suy nghĩ cũng không đơn giản.
Hơn nữa, cha cô ta và tôi là đối thủ không cùng một chiến tuyến, tôi cần phải cho cô ta thấy thái độ của mình.”
Vừa nãy nếu anh nhận quà mà Nguyên Sở Tinh đưa tặng, có nghĩa là cho Nguyên Hải Sơn cơ hội hoàn thành mọi việc thật thuận lợi.
Triệu Đại Vĩ anh tuy rằng không phải nhân vật lớn gì, so ra thì không bằng gia tộc của Ngô Thanh Sơn.
Nhưng mà y thuật của anh, có thể nói là thiên tài số một số hai trong ngành y tế, đương nhiên là có khả năng được Nguyên Hải Sơn nịnh bợ!
Bởi vậy, Triệu Đại Vĩ cần ngăn chặn suy nghĩ muốn mọi việc đều được thuận lợi của Nguyên Hải Sơn.
Tiền Mỹ Lâm cũng có thể nghe hiểu được một chút ít, nhưng vẫn có một số chỗ chưa hiểu lắm.
Chỉ là cô ấy cũng không quá băn khoăn về việc này nữa.
Nguyên Sở Tinh quay lại xe, vội vàng gọi điện thoại cho cha cô ta là Nguyên Hải Sơn.
“Cha, Triệu tổng từ chối quà của con, nhưng lại nhắc tới chuyện buổi họp thường niên của cha hay tổ chức ở khách sạn Thiên Duyệt.”
“Ồ?”
Nguyên Hải Sơn gật đầu, có vẻ thoải mái cười nói với con gái: “Nếu là như thế thì con về nhà đi.
Xem ra, cuối cùng cha và Triệu Đại Vĩ vô duyên rồi.
Lúc này chuyện của nhà ta với Ngô Thanh Sơn quan trọng hơn.”
Nguyên Hải Sơn nói: “Sở Tinh, con cũng để ý đến cậu chủ Ngô một chút đi, nhân vật như thế sau này có muốn gặp được nữa cũng không dễ.”
Nguyên Sở Tinh cũng có suy nghĩ của chính mình.
“Mặc dù cậu chủ Ngô không tệ, nhưng hôm nay con thấy Triệu Đại Vĩ rồi, con nghĩ anh ta ưu tú hơn so với cậu chủ Ngô! Tương lai, anh ta sẽ đạt được không ít thành tựu, tuyệt đối không hề thua kém cậu chủ Ngô!”
Nguyên Sở Tinh từng gặp Ngô Thanh Sơn, nhưng cùng lắm cũng chỉ tỏ vẻ lễ phép mà thôi.
Nhưng khi nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, trong nội tâm cô ta không khỏi cảm thấy kính nể, đó chính là cảm giác mà Ngô Thanh Sơn khó có thể mang lại cho cô ta được.
Nguyên Hải Sơn nói: “Trước tiên cứ để ý đến cậu chủ Ngô nhiều hơn một chút đi.
Cậu chủ Ngô ở Phong Lâm có mấy tháng thôi.
Nếu như không thành công, đến lúc đó con hết lòng hết dạ với Triệu Đại Vĩ cũng chưa muộn.”
Nguyên Sở Tinh lắc đầu: “Sợ là khó.”
Khi nhìn thấy tnn, Nguyên Sở Tinh cũng cảm thấy đối phương có vẻ đẹp hơn mình, mà Lương Thu Tĩnh bên cạnh Triệu Đại Vĩ cũng là một mỹ nhân.
Trừ phi Triệu Đại Vĩ nhìn trúng gia thế của cô ta, bằng không thì Nguyên Sở Tinh cảm thấy mình chẳng có cơ hội, cũng không hợp với Triệu Đại Vĩ.
Cô ta nói: “Không nói đến chuyện này nữa.
Cha, chuyện cuộc họp thường niên cha cũng không cần vất vả quá.
Bây giờ thân thể cha cũng không được tốt lắm, phải chú ý nghỉ ngơi.”
“Cha biết rồi, con mau về nhà đi.”
Nguyên Hải Sơn cúp điện thoại, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ sầu khổ.
Hơn nữa cũng không phải là khổ não vì chuyện họp thường niên.
Thân thể ông ta dạo này thực sự là không được tốt lắm, tinh thần và sức lực đã dần suy yếu đi, không còn được khỏe như trước nữa.
Nghe Nguyên Sở Tinh nói gặp được thần y, ông ta lập tức điều tra, kết quả lại phát hiện ra người đó chính là Triệu Đại Vĩ, đối thủ của Ngô Thanh Sơn!
Ông ta để cho Nguyên Sở Tinh đi lấy lòng Triệu Đại Vĩ, kết quả là thái độ của Triệu Đại Vĩ cũng rất kiên quyết không đồng ý.
Hôm nay, trước mặt ông ta có hai con đường, một cái là xây dựng quan hệ thân thiết với Ngô Thanh Sơn, như vậy có thể gần hơn một bước với việc tiếp cận giới thượng lưu đẳng cấp trong nước, trở thành một nhân vật nổi tiếng quan trọng ở trong nước!
Con đường thứ hai là xây dựng quan hệ với Triệu Đại Vĩ, đồng thời rời xa Ngô Thanh Sơn, như vậy ông ta có thể có được thân thể khỏe mạnh.
Nghĩ đến việc chỉ cần ông ta chuyển địa điểm của buổi họp thường niên sang tổ chức ở bên khách sạn Trường Ca Thải Vi của Triệu Đại Vĩ, thì như vậy chuyện ông ta mời Triệu Đại Vĩ đến chữa bệnh cho mình sẽ vô cùng dễ dàng!
Đáng tiếc, lúc này Nguyên Hải Sơn lại chọn đứng về phía Ngô Thanh Sơn.
“Ngô Thanh Sơn rời đi rồi, có thể tính đến việc làm quen với Triệu Đại Vĩ sau, chuyện này từ từ rồi tính cũng được.
Nhưng nếu bây giờ chọn Triệu Đại Vĩ thì coi như mình đã hoàn toàn cách xa giới thượng lưu trong nước rồi.”
Nguyên Hải Sơn lắc đầu, ông ta đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi!
“Ôi, cái bệnh nhức đầu này của mình vẫn có thể kéo dài thêm một thời gian nữa, không cần điều trị vội.” Nguyên Hải Sơn lại bắt đầu nằm dài, thở hắt ra.
Vì kiếm tiền, ông ta đã làm việc một ngày một đêm liền khiến cơ thể kiệt quệ và suy sụp.
Cũng may ông ta đã kiếm được tiền, hơn nữa còn nhận được danh hiệu một trong một trăm người giàu nhất cả nước!
Chỉ là, vậy có đáng không?
Trong lòng ông ta chợt hơi cảm thấy vắng vẻ, thậm chí còn có chút hối hận.
Ba ngày sau, Nguyên Hải Sơn cuối cùng cũng cảm thấy cơ thể của mình thật sự quá vô dụng, thế là ông ta gọi Nguyên Sở Tinh vào, nói: “Sở Tinh, con gọi điện thoại cho Triệu tổng một cái đi.”
“Lần này, con dùng danh nghĩa tư nhân đi, không lái xe của công ty đi làm gì cả, chọn một chiếc xe đơn giản thôi, đi thử xem có thể hẹn Triệu tổng ra ngoài không.
Con cũng nói thân thể cha không được tốt lắm, muốn mời cậu ta chữa trị cho mình, chỉ cần có thể chữa khỏi cho cha thì cuộc họp thường niên của cha sẽ sửa địa điểm thành khách sạn Trường Ca Thải Vi của cậu ta!”
Ông ta cuối cùng cũng hiểu ra, sau ba ngày bị giày vò như vậy, ông ta hi vọng mình có một cơ thể khỏe mạnh hơn!.