Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Lý Vũ Mai, Triệu Đại Vĩ nghĩ chắc là có hiểu lầm gì đó.
Nhưng Lý Vũ Mai đã đi tắm, chỉ để một mình anh ở hiện trường nên anh không có cách nào giải thích.
Sau khi tắm rửa xong, Lý Vũ Mai quấn một chiếc khăn tắm, đôi chân trắng nõn và bờ vai mềm mại hoàn toàn lọt vào tầm mắt của Triệu Đại Vĩ.
Tim Triệu Đại Vĩ đập thình thịch.
"Cô Vũ Mai…"
"Em cũng đi tắm đi." Lý Vũ Mai nói.
Nhìn thấy dáng người xinh đẹp, làn da mềm mịn không tì vết của cô Vũ Mai, nghe được giọng nói êm tai như chuông bạc của cô, Triệu Đại Vĩ thật sự muốn làm chút gì đó.
Nhưng anh hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.
"Cô Vũ Mai, em thật sự chỉ đến đây chữa bệnh cho cô, không có ý gì khác."
Có lẽ trước đây anh rất thích Lý Vũ Mai, nhưng bây giờ anh thật sự không cần phải bù đắp những hối hận đó.
Thật ra thì hiện tại, trong lòng anh vẫn nghĩ đến Tiền Mỹ Lâm nhiều hơn.
Tất nhiên, cũng không phải nói trong lòng Triệu Đại Vĩ không có Lý Vũ Mai, nhưng anh vẫn kiên định với chị dâu Tiền Mỹ Lâm hơn.
Lý Vũ Mai sững sờ, đối với kết quả này cô cũng rất mờ mịt, chân tay luống cuống.
"Đại Vĩ, em thật sự không muốn?"
Lý Vũ Mai rất ngạc nhiên: "Không phải trước đây em nói thích cô sao? Hiện tại cô đã ly hôn, mà em lại chữa khỏi bệnh cho cô, cũng xem như ân nhân cứu mạng rồi!"
Bỗng nhiên, cô lại xấu hổ mà phì cười: "Đại Vĩ, không lẽ em sợ cô bắt em phụ trách? Cô không phải là người như thế đâu."
Trong lời nói cười của cô còn mang theo chút tức giận.
"Không phải." Triệu Đại Vĩ lắc đầu.
"Cô Vũ Mai xinh đẹp như vậy, cho dù muốn em chịu trách nhiệm đi chăng nữa, em cũng nguyện ý.
Nhưng em cảm thấy không có được mới là tốt nhất.
Nếu đã có được cô Vũ Mai, hình tượng hoàn mỹ của cô trong lòng em sẽ bị phá hủy thì sao?"
Lý Vũ Mai lại ngẩn người.
Cẩn thận suy nghĩ kỹ lời nói của Triệu Đại Vĩ, Lý Vũ Mai nhất thời trầm mặc.
Thật lâu sau, cô mới nói:
"Cũng đúng, một khi rút ngắn khoảng cách, mộng tưởng tốt đẹp trong lòng sẽ vỡ vụn đi từng chút."
Lời nói của Triệu Đại Vĩ đã chạm tới Lý Vũ Mai, cô không khỏi thở dài: "Cô và chồng cũ ly hôn cũng bởi vì sau khi thân thiết mới phát hiện tất cả mộng tưởng trước đây về anh ta đều là giả dối!"
Lý Vũ Mai quay đầu lại, nhìn Triệu Đại Vĩ cười nói: "Đại Vĩ, tuổi của em còn trẻ mà đã có thể nhìn thấu điểm này.
Cô thật sự có chút bội phục em."
Thấy ánh mắt giống như phát sáng của Lý Vũ Mai nhìn mình, trái tim của Triệu Đại Vĩ khẽ run lên.
Anh lại động tâm!
Lý Vũ Mai vô cùng xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng, nếu bỏ lỡ một người phụ nữ như vậy thì sẽ hối tiếc cả đời!
Triệu Đại Vĩ từng thích Lý Vũ Mai, hiện tại cơ hội tốt như vậy đang ở ngay trước mắt, trong lòng của anh lại trở nên giằng co.
Đè xuống những suy nghĩ lung tung trong đầu, Triệu Đại Vĩ nói: "Cô nói quá rồi, bây giờ để em chữa trị cho cô."
Lý Vũ Mai lập tức cởi bỏ khăn tắm.
Triệu Đại Vĩ hít sâu một hơi.
Khoảng mười phút sau, anh đã chữa khỏi hoàn toàn bệnh trên người Lý Vũ Mai.
"Cô Vũ Mai, mặc quần áo vào đi."
"Đại Vĩ…" Lý Vũ Mai đứng dậy, hai tay ôm lấy cổ Triệu Đại Vĩ rồi hôn xuống: "Không thể để cho em giúp cô không công được, coi như đây là cô thưởng cho em đi."
Thịch thịch thịch!
Triệu Đại Vĩ sắp điên rồi.
Thật sự là không nhịn được!
Thấy Triệu Đại Vĩ sắp ôm Lý Vũ Mai thì chuông điện thoại trong túi cô bỗng nhiên vang lên.
"Đại Vĩ, xin lỗi, cô đi nghe điện thoại."
Lý Vũ Mai tiếp nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia điện thoại nói: "Mẹ, khi nào mẹ mới về? Con ở một mình rất sợ…"
"Con trai, đừng sợ, mẹ sẽ nhanh chóng trở về…"
Sau khi cúp điện thoại, Lý Tuyết Mai bất đắc dĩ nói: "Đại Vĩ, xem ra cô phải đi rồi.
Cảm ơn em đã giúp cô chữa bệnh, cô cũng sẽ nhớ kĩ đêm nay."
"Đại Vĩ, em yên tâm đi, cô sẽ mãi mãi giữ hình tượng hoàn mỹ trong lòng của em, không để cho em thất vọng!"
Ban đầu Triệu Đại Vĩ không hiểu rõ ý tứ của Lý Vũ Mai, nhưng sau khi nghĩ lại, anh đã hiểu ra.
Ý của Lý Vũ Mai là cô sẽ không tái giá.
Bởi vì cô muốn mãi mãi lưu giữ một đêm tốt đẹp này.
Thấy Lý Vũ Mai mặc quần áo xong rồi quay người rời đi, Triệu Đại Vĩ đưa tay ra muốn nói cái gì đó...!
Nhưng Lý Vũ Mai đã mở cửa rời đi.
Trước khi đi, Lý Vũ Mai còn quay lại nhìn Triệu Đại Vĩ lần nữa.
Haiz!
Triệu Đại Vĩ bỗng cảm thấy đêm nay thật đáng tiếc.
"Đúng là cậu nhóc xui xẻo mà, nếu nó không gọi đến thì đêm nay cô Vũ Mai đã là người của mình rồi."
Trước kia Triệu Đại Vĩ còn đánh đổi tu vi đối phó với Phan Diễm Hồng cũng không cảm thấy tiếc nuối như vậy.
Vậy mà đêm nay, bỗng nhiên anh cảm thấy nuối tiếc, trong lòng như mất đi một thứ gì đó.
Chẳng qua, Triệu Đại Vĩ không phải là người đưa ra quyết định xong lại hối hận.
Mỗi người nên chịu trách nhiệm về hành động của mình.
Triệu Đại Vĩ lại thở ra một hơi thật sâu.
Tắm rửa rồi đi ngủ!
…
Qua một đêm, Triệu Đại Vĩ đi tới trường dạy lái xe.
Đợi đến khi tất cả mọi người đã tới đông đủ, Phan Thanh Thanh dẫn mọi người đi trải nghiệm phòng thi như bình thường, đồng thời còn ở lại khách sạn để chuẩn bị cho cuộc thi ngày hôm sau.
Rất nhanh, ngày hôm sau cuộc thi chính thức bắt đầu.
Phan Thanh Thanh nói: "Cố lên, mọi người không cần đặt gánh nặng trong lòng.
Hơn nữa, nếu đậu môn này, mọi người vốn đã nắm chắc bằng lái xe trăm phần trăm, rất nhanh sẽ tới tay."
"Vâng! Huấn luyện viên, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!" Khương Tử Nhiếp liếc nhìn Triệu Đại Vĩ rồi nói.
Lần này, Khương Tử Nhiếp định thi một lần qua luôn.
Bởi vì cô ấy chắc chắn, Triệu Đại Vĩ nhất định có thể vượt qua trong một lần!
Vương Đại Trụ cười hì hì, khẽ đẩy Triệu Đại Vĩ một cái.
"Làm gì vậy?" Triệu Đại Vĩ hỏi.
"Anh Vĩ, nếu đậu bằng lái, cơ hội anh gặp Khương Tử Nhiếp sẽ rất ít.
Chẳng lẽ anh không tiếc sao?"
"Tiếc?" Triệu Đại Vĩ cười nói: “Tưởng gì? Ông nội Tử Nhiếp là thầy của tôi, tôi sẽ thường xuyên đi gặp thầy."
“Tôi quên mất chuyện này.” Vương Đại Trụ nói: “Anh Vĩ, cố gắng lên...!tôi còn muốn uống rượu mừng nữa."
Triệu Đại Vĩ trợn tròn mắt, ý bảo vừa rồi anh đang nói nhảm.
Không lâu sau, cuộc thi bắt đầu.
Các nhóm học viên lo lắng chờ đợi tại địa điểm thi.
Có người hồi hộp, có người mất mát.
Cũng có người đã thi xong đến chia sẻ một ít kinh nghiệm: "Triệu Đại Vĩ!"
Tên của Triệu Đại Vĩ vang lên từ loa phát thanh, biểu thị anh có thể tiến vào địa điểm thi.
Tiếp đó, sau khi Triệu Đại Vĩ xuất phát, Khương Tử Nhiếp cũng được gọi tên.
Khi Triệu Đại Vĩ vào thi, anh làm liền một mạch đã trực tiếp thông qua!
"Anh Vĩ, thế nào rồi?" Vương Đại Trụ hỏi.
"Tôi nghĩ không cần thiết phải hỏi câu này chứ nhỉ? Chắc chắn có thể thông qua!" Những người khác nhao nhao đáp.
Trên mặt Triệu Đại Vĩ lộ ra vẻ tươi cười: "Một lần là qua, cũng rất đơn giản."
"Hy vọng chúng ta cũng có thể qua.
Anh Triệu, chúng tôi không thể so với anh, anh thật sự là một thiên tài."
Ngay sau khi khen ngợi Triệu Đại Vĩ xong, Khương Tử Nhiếp cũng đi tới, mà Vương Đại Trụ lại bắt đầu thi.
"Có qua không?" Triệu Đại Vĩ hỏi.
"Đoán xem."
"Vậy chắc chắn là qua!"
"Đúng, nhưng có chút khó khăn, suýt chút nữa tôi đã không qua được." Khương Tử Nhiếp bắt đầu điên cuồng than thở.
Khoảng một tiếng trôi qua.
Tất cả học viên của Phan Thanh Thanh đều đã hoàn thành phần thi lái xe.
Trong đó có hai người không qua được do một vài lỗi nhỏ, nhưng những người còn lại đều đậu.
Phan Thanh Thanh nói: "Quay lại trường dạy lái xe liên hoan thôi.
Không biết mọi người đã từng nếm qua đồ ăn trong trường chưa nhỉ? Tôi nghĩ mọi người nên đến nhà hàng trong trường nếm thử."
"Được!"
Bất kể có đậu hay không thì lần này cũng có thể là lần cuối các học viên ăn cơm với nhau, vậy nên mọi người đều trân trọng..