Loáng thoáng cảm nhận được thái độ thù địch đến từ Ngô Thanh Sơn, Triệu Đại Vĩ không nhịn được mà toét miệng cười: "Tôi tên Triệu Đại Vĩ!"
"Hóa ra cậu chính là Triệu Đại Vĩ!"
Ngô Thanh Sơn xoắn xuýt đến mức vội vàng bò dậy khỏi giường bệnh, sau đó đối mặt trực tiếp với Triệu Đại Vĩ: "Nói đi, cậu muốn bao nhiêu tiền.
Ngô Thanh Sơn tôi có thể nợ ân tình của người khác nhưng không muốn mắc nợ Triệu Đại Vĩ cậu!"
Cho đến hiện tại, anh ta vẫn cảm thấy Triệu Đại Vĩ không xứng với Ngụy Tử Phù.
Theo như anh ta nghĩ, Triệu Đại Vĩ chỉ có y thuật khá cao siêu mà thôi, cũng không được tính là tài ba gì.
Một bác sĩ thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Một năm mấy triệu?
Một năm mấy chục triệu?
Cho dù một năm Triệu Đại Vĩ có thể kiếm được mấy trăm triệu thì ở trong mắt Ngô Thanh Sơn, anh cũng không thể nào sánh được với Ngụy Tử Phù có thân phận tôn quý.
Mà ở trong mắt anh ta, người xứng đôi với Ngụy Tử Phù nên là Trần Cao Viễn nhà họ Trần.
Trong giới kinh doanh, mặc dù danh tiếng nhà họ Trần không bằng nhà họ Ngụy nhưng bàn về nguồn gốc dòng họ thật sự thì nhà bọn họ vẫn mạnh hơn nhà họ Ngụy một chút.
Nhà họ Ngụy có rất nhiều tiền mà nhà họ Trần lại vừa có tiền vừa có quyền!
Triệu Đại Vĩ lắc đầu: "Xin lỗi, tôi có quy tắc riêng của mình, sẽ không kiếm tiền dựa vào y thuật."
Triệu Đại Vĩ nói: "Mặc dù không biết tại sao tôi luôn cảm thấy anh có ác cảm với tôi nhưng tôi sẽ không vì ý kiến của anh đối với bản thân mà sửa đổi quy tắc này!"
"Hả?"
Cho dù là người có nhiều thành kiến với Triệu Đại Vĩ như Ngô Thanh Sơn cũng phải nhìn anh bằng cặp mắt khác.
"Gia cảnh bình thường nhưng nhân phẩm lại khá được, chẳng trách Tử Phù sẽ thích cậu." Ngô Thanh Sơn cũng không vòng vo với Triệu Đại Vĩ: "Nói như này đi, tôi hy vọng cậu rời xa Tử Phù, còn về điều kiện thì tùy cậu, miễn là tôi làm được!"
"Còn nữa, tôi muốn thu mua cổ phần ở khách sạn kia của cậu, tôi có thể cho cậu gấp đôi!"
Triệu Đại Vĩ có một nửa cổ phần ở khách sạn Trường Ca Thái Vi.
Hiện tại, giá trị tối thiểu của khách sạn Trường Ca Thái Vi đã vượt qua ba trăm triệu.
Mà Ngô Thanh Sơn thu mua một nửa cổ phần trên tay Triệu Đại Vĩ với giá gấp đôi, tức là ít nhất anh ta cũng phải đưa Triệu Đại Vĩ ba trăm triệu!
Mà ba trăm triệu này đã đủ để Triệu Đại Vĩ trở thành một trong những người giàu có bậc nhất ở Phong Lâm!
Triệu Đại Vĩ không lên tiếng nhưng những người khác đã mở miệng:
"Người trẻ tuổi, cậu thật sự quá vô đạo đức rồi! Đại Vĩ cứu cậu, vậy mà cậu lại ra oai trước mặt cậu ấy như vậy, đúng là đồ ăn cháo đá bát!"
"Người trẻ tuổi, cậu biết khách sạn của Đại Vĩ nổi tiếng như thế nào không? Cậu thu mua nổi sao?"
Ngay cả bác sĩ Lý ở bên cạnh cũng không nhịn được mà nói: "Cậu đúng là đồ khốn kiếp, Đại Vĩ không nên cứu cậu!"
May là bị nhiều người làm nhục như vậy, tâm trạng Ngô Thanh Sơn cũng có chút nổ tung.
"Cậu cứ nói đi, cậu có đồng ý với tôi không?"
Ngô Thanh Sơn gây áp lực cho Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ nhún vai: "Thứ nhất, cho dù anh bỏ ra bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ không bán cổ phần trong tay đi.
Thứ hai, giữa tôi và chị Tử Phù không hề có loại quan hệ như anh nghĩ, anh nghĩ nhiều rồi."
"Dĩ nhiên cho dù chúng tôi có quan hệ thì đó cũng không phải là việc của anh!"
Triệu Đại Vĩ đang giữ lại cho mình một đường lui.
Thật ra dựa vào dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của Ngụy Tử Phù thì tất cả đàn ông đều sẽ thích cô ấy.
Triệu Đại Vĩ cũng có một chút cảm giác với Ngụy Tử Phù.
Tuy nhiên Ngụy Tử Phù đã tỏ rõ chí hướng của bản thân, đó là muốn mở rộng địa bàn kinh doanh, đợi sau khi kinh doanh thành công, cô ấy mới bàn đến chuyện tình cảm.
Vì vậy, trước mắt Triệu Đại Vĩ vẫn coi Ngụy Tử Phù là bạn và là đối tác!
Ngô Thanh Sơn cũng không để ý những thứ này.
Anh ta híp mắt: "Vốn dĩ cậu cứu tôi, tôi không nên tiếp tục nhắm vào cậu nhưng chính cậu lại muốn tìm chết, vậy tôi sẽ để cậu xem xem rốt cuộc bản thân nông cạn như thế nào!"
Ngô Thanh Sơn thở dài: "Đừng tưởng bản thân đạt được nhiều thành công ở Phong Lâm là ngon.
Tôi nói cho cậu biết, ở thủ đô, nhà giàu mới nổi như cậu chả là cái thá gì cả!"
"Ở trước mặt các dòng họ lớn thực sự, cậu còn chả có tư cách xách giày cho bọn họ!"
Nói xong, Ngô Thanh Sơn vung tay rời đi: "Tôi sẽ chuyển cho cậu một triệu.
Căn bệnh này nhỏ như vậy, cho một triệu phí khám bệnh, cậu cũng không lỗ!"
Triệu Đại Vĩ nói với vẻ cạn lời và nhạo báng: "Anh biết hiện tại tôi muốn làm gì không?"
"Cậu muốn làm gì?" Ngô Thanh Sơn hỏi.
"Tôi muốn ném anh vào núi Đảng Khấu để anh biết tiền chữa trị căn bệnh này có thật sự chỉ đáng một triệu hay không."
Nói xong, Triệu Đại Vĩ lập tức đi về phía Ngô Thanh Sơn.
"Cậu muốn làm gì?" Ngô Thanh Sơn nhanh chóng lùi về phía sau.
"Tôi..."
Triệu Đại Vĩ đưa tay nắm bả vai Ngô Thanh Sơn, trong nháy mắt đã khiến anh ta không thể cử động nổi.
Ngô Thanh Sơn ra sức giãy giụa trong tay Triệu Đại Vĩ nhưng hoàn toàn vô ích!
"Thật mạnh!"
"Triệu Đại Vĩ, tôi xem thường cậu rồi!" Ngô Thanh Sơn nghĩ thầm, trong lòng lập tức trở nên luống cuống!
Tới Phong Lâm, anh ta không hề dẫn theo vệ sĩ gì đó.
Bây giờ nghĩ lại, một mình đi tới thôn Đại Long, tới địa bàn của Triệu Đại Vĩ thì đúng là quá mạo hiểm!
Trong lòng anh ta vô cùng căng thẳng nhưng ngoài miệng lại không chịu cầu xin tha thứ.
Ngay lúc phòng tuyến trong lòng Ngô Thanh Sơn bị Triệu Đại Vĩ từng bước đánh tan, đột nhiên Triệu Đại Vĩ buông tay, đưa lưng về phía Ngô Thanh Sơn, sau đó đi ra khỏi cửa: "Nể tình chị Tử Phù, tôi sẽ tha cho anh một lần, lần sau nếu anh còn dám nói lời ngông cuồng như thế nữa, tôi chắc chắn sẽ ném anh vào núi Đảng Khấu để anh cảm nhận xem bản thân nông cạn ra sao."
Ngô Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó anh ta lập tức cảm nhận được sau lưng đang toát ra từng tầng mồ hôi lạnh vì sợ hãi.
Qủa thực khí thế vừa rồi của Triệu Đại Vĩ có hơi đáng sợ!
Thấy Triệu Đại Vĩ sắp rời khỏi, Ngô Thanh Sơn không cam lòng nói: "Ngô Thanh Sơn tôi không nợ ân huệ của cậu, nếu cậu cảm thấy một triệu quá ít, vậy tôi sẽ đưa cậu mười triệu!"
"Dù sao mười triệu cũng không ít!" Ngô Thanh Sơn kêu lên.
Triệu Đại Vĩ đưa lưng về phía Ngô Thanh Sơn, vẫy tay nói: "Cút!"
...!
Ở nhà, Tiền Mỹ Lâm và Lương Thu Tĩnh đang bán đậu hũ thối.
Ngoại trừ lúc tấp nập ban đầu, việc làm ăn hiện tại của gian hàng cũng đã được ổn định.
Mặc dù vẫn có người chạy cả quãng đường dài tới thôn Đại Long để gặp Tiền Mỹ Lâm, xem xem cô ấy có thật sự đẹp như vậy hay không nhưng những người như thế đã không còn nhiều như lúc vừa mới bắt đầu rồi.
Hiện tại không có khách cần mua đậu hũ thối, lại thấy Triệu Đại Vĩ đã quay lại, Tiền Mỹ Lâm lập tức nói: "Đại Vĩ, buổi trưa có người tới tìm chú."
"Tôi biết là ai rồi, đã gặp được."
"Gặp được rồi? Không có vấn đề gì chứ? Chị thấy thái độ của người kia đối với chú có vẻ không được thân thiện cho lắm."
Triệu Đại Vĩ nói: "Chỉ là một cậu ấm được người nhà cưng chiều, là loại ếch ngồi đáy giếng mà thôi, chị dâu, chị không cần để ý đến anh ta."
Tiền Mỹ Lâm thở phào nhẹ nhõm: "Không có vấn đề thì tốt, chị thấy lai lịch của người nọ không nhỏ, còn lái xe BMW đó."
Lương Thu Tĩnh bổ sung: "BMW 760!"
Mặc dù BMW 760 chỉ có giá hai ba triệu, không được coi là xe sang cao cấp gì nhưng ở trong mắt Tiền Mỹ Lâm và Lương Thu Tĩnh, nó vẫn là một sự tồn tại cao không thể với tới.
Huống chi đường núi khó đi, nói không chừng người ta cảm thấy mấy xe thể thao như Ferrari không chạy nổi nên mới lựa chọn BMW.
Tóm lại, nó đủ để chứng minh thân phận của đối phương không thấp.
Triệu Đại Vĩ cười nói: "Thật sự không sao."
"Chị dâu, chị nói xem BMW có đẹp không? Chị xem còn khoảng nửa tháng nữa là tôi nhận được bằng lái rồi, đến lúc đó tôi sẽ mua xe, đưa chị dâu đi hóng gió!".