Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 153: 153: Chữ Viết Tuyệt Đẹp Đinh Nhu Được Tuyển





“Anh muốn tuyển tôi?” Đinh Nhu lấy tay che miệng, vẻ mặt hào hứng: “Nhưng có yêu cầu cao lắm đó!”
“Không hề gì, chỉ cần cô có năng lực thì không thành vấn đề.”
“Thế anh cần năng lực gì của tôi?” Đinh Nhu hỏi.

“Thư pháp!” Yêu cầu của Triệu Đại Vĩ rất đơn giản, đó chính là phải viết chữ thật đẹp: “Đinh Nhu, nếu chữ của cô đẹp, tôi có thể trả cho cô mức lương hàng tháng từ hai vạn tệ trở lên, cuối năm còn có lương thưởng nữa, đảm bảo thu nhập một năm của cô không dưới ba mươi vạn!”
“Hả?”
Cho dù là sinh viên tốt nghiệp của đại học Sơn Thành thì thu nhập khi mới tốt nghiệp cũng rất khó đạt đến mức ba mươi vạn.

Hơn nữa, Phong Lâm không thể so với thành phố lớn, chi phí sinh hoạt rất thấp.

Ở Phong Lâm, thu nhập ba mươi vạn tệ cũng có được cuộc sống không thua kém gì với thu nhập năm trăm nghìn ở thành phố tuyến một.

Nghĩ đến đây, quả thực Đinh Nhu có chút dao động.

Nói thật, một cô gái như cô ta, sinh viên tốt nghiệp khóa chính quy hơn nữa lại còn là ngành văn học, không dễ gì có thể tìm được công việc như vậy.

Nhưng Đinh Nhu có suy nghĩ của riêng mình.

“Lương một năm ba mươi vạn mà muốn sai bảo tôi ư?” Đinh Nhu cười hỏi.

Triệu Đại Vĩ nhíu mày.


Tâm trạng chuyển đổi từ nghi hoặc đến tò mò, rồi lại như trong lòng có dự tính từ trước, anh nói: “Để tôi xem chữ của cô trước đã rồi nói sau.”
“Không vấn đề gì!” Đinh Nhu hơi kiêu ngạo: “Triệu tổng, tôi quên mất không nói với anh, lúc học tiểu học, đến trung học tôi đã đứng đầu trong cuộc thi viết chữ đẹp cấp tỉnh.”
“Bây giờ, chữ của tôi có thể nhận được sự công nhận của các nhà thư pháp đấy.” Đinh Nhu cười một cách tự hào và xinh đẹp: “Nhất định tôi sẽ khiến anh bất ngờ!”
Đinh Nhu nhìn xung quanh.

Trên núi này có thể không có giấy cho cô ta viết chữ nên cô ta hành động một cách linh hoạt, nhặt bừa một que gỗ dưới đất, sau đó viết năm chữ lên trên mặt đất:
Triệu Đại Vĩ! Đinh Nhu!
Trong đó, ba chữ Triệu Đại Vĩ được viết bằng thể chữ Khải đúng quy cách, nét chữ tinh tế nho nhã, trong phong cách, hành văn cũng thể hiện được cốt cách mạnh mẽ.

Còn hai chữ Đinh Nhu lại dùng chữ hành thư, nét chữ mượt mà sinh động, chặt chẽ tự nhiên, hơn nữa nét bút vừa mềm mại vừa cứng rắn đúng là khiến cho hai chữ Đinh Nhu thêm phần mạnh mẽ.

Triệu Đại Vĩ nhìn năm chữ này, thưởng thức một cách lặng lẽ, ý đồ hiện rõ sau lưng, anh nói: “Cô đúng là có lý do để kiêu ngạo.”
“Còn về chuyện tiền lương một năm, như này đi, tôi có thể đưa cô hai vạn tệ lương cơ bản, còn lại cô có thể sử dụng số tiền này làm một số việc riêng, có lẽ thu nhập sẽ tăng gấp đôi đấy!”
“Hả?”
Đinh Nhu hoàn toàn dao động rồi.

Lương một năm ba mươi vạn đã là nhiều lắm rồi, mà lương mỗi năm sáu mươi vạn thì cũng đủ để xếp vào nhóm người có thu nhập cao ở bất cứ thành phố lớn nào.

Nghĩ đến đây, cô ta hỏi: “Anh cần gì ở tôi?”
Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi sẽ kinh doanh thẻ bài bằng trúc ở đây, du khách có thể mua thẻ bài, viết những lời thầm kín của mình lên trên đó, sau đó đặt thẻ bài bằng trúc đấy ở trong sơn động vĩnh viễn.”
“Công việc của cô chính là viết chữ miễn phí hộ những du khách đó.”

“Còn về nghề tay trái, tôi cảm thấy cô có thể làm rút thăm thẻ bài.

Không phải cô học chuyên ngành Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc sao? Có lẽ với cô phương diện này không khó đâu nhỉ?”
Ánh mắt Đinh Nhu sáng lên!
Trong lòng cô ta nghĩ, ý tưởng này thật thần kỳ!
Theo như suy nghĩ của cô ta, thời gian đầu có thể sẽ có ít người đến tìm cô ta viết chữ, nhưng sau này du khách đên ngày một nhiều hơn, nói không chừng tiền kiếm được từ nghề tay trái này có thể lên tới con số mà từ trước đến nay cô ta không dám nghĩ đến!
Đinh Nhu gật đầu: “Tôi tình nguyện làm công việc chán ngắt này của anh!”
“Lúc nào tôi có thể đến làm?” Cô ta hỏi.

“Trong vòng một hai ngày, đợi tôi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ là cô có thể bắt đầu công việc rồi.”
Triệu Đại Vĩ muốn chuẩn bị ba thứ: đầu tiên là dây thép, thứ hai là mực dạ quang có thể phát sáng trong bóng tối, thứ ba chính là thẻ trúc!
Ba thứ này không khó để chuẩn bị, đều có thể mua trên mạng.

Nhưng vào tối qua, anh đã đặt gấp mực dạ quang và thẻ trúc trên mạng, còn về dây thép, anh bảo Vương Đại Trụ khi nào quay về thì mang theo cả dây thép về nữa.

Nếu khả thi thì đại khái ngày mai có thể cho Đinh Nhu chính thức kinh doanh rồi.

Mặt khác, Triệu Đại Vĩ nghĩ có thể dựng một trạm nghỉ chân trên núi, để Đinh Nhu làm việc ở đó, tránh được gió mưa nắng gắt, đồng thời cũng là một nơi nghỉ ngơi dành cho du khách.

Đương nhiên, cái này cần thời gian để thu xếp.


Đinh Nhu đồng ý một cách khá kỳ vọng, nói: “Được, nếu tôi có thể làm việc thì gọi điện tìm tôi nhé.”
Đinh Nhu nói số điện thoại của mình cho Triệu Đại Vĩ.

.


Bên này hai người đang trò chuyện thì phía Đinh Hán Văn đã khắc thành công chữ lên trên đỉnh của sơn động.

Bên trên là nét bút rồng bay phượng múa viết ba chữ: Động Kỳ Hợp!
Đinh Hán Văn hỏi: “Triệu tổng, cậu thấy thế nào?”
“Được rồi, cảm ơn chú Đinh!”
“Khách sao gì chứ, có thể khắc chữ ở đây là niềm vinh hạnh và tự hào của tôi!” Đinh Hán Văn đã viết chữ cả đời, khắc chữ cả đời, nhưng ba chữ “Động Kỳ Hợp” này lại mang trong mình ước nguyện cả đời của ông ta!
Đinh Hán Văn hiểu rõ, trong lớp chữ nghĩa cả đời này của ông ta chỉ có ba chữ “Động Kỳ Hợp” này mới có thể thật sự lưu truyền trăm năm trong nhân gian, thậm chí là hơn cả nghìn năm!
Mà bản thân là người làm công việc về chữ viết, đây chẳng phải là điều mà một người trong ngành theo đuổi cả đời hay sao?
Đinh Hán Văn bước xuống thang, sau đó đánh giá ba chữ mình viết một cách tỉ mỉ, một lúc lâu sau ông ta mới thể hiện ra tâm trạng hài lòng và vui mừng.

Sau đó, ông ta hỏi: “Đinh Nhu, vừa nãy con và Triệu tổng nói những gì thế?”
“Cha, Triệu tổng tuyển con làm việc ở đây, lương một năm ba mươi vạn tệ trở lên.”
“Cái gì?” Đinh Hán Văn không thể tưởng tượng nổi.

Trong cái thôn này lại có công việc có thể có mức lương ba mươi vạn trở lên?
Sau một hồi dò hỏi, Đinh Hán Văn hiểu được công việc của Đinh Nhu, ông ta vui vẻ cười nói: “Công việc này tốt đấy, không sợ gió, không sợ nắng.

Đinh Nhu, sau này con có thể yên tâm làm việc ở đây!”
“Dạ!” Đinh Nhu gật đầu.


...!
Cùng lúc đó, cùng với sự nổi tiếng của động Kỳ Hợp, lượt du khách đến thôn hôm nay cũng nhiều hơn hôm qua rất nhiều.

Buổi sáng Triệu Huệ Lan tìm bốn thôn dân đáng tin cậy, kỹ thuật nấu nướng cũng không tồi, còn có thể chịu được khổ cực đến làm đồ ăn cùng cô ta trong nhà hàng Giản Dịch.

Để bốn người này có thể nấu ăn ngon hơn, cô ta tận dụng mấy tiếng ngắn ngủi dạy họ làm vài món chính.

Thật ra trước đây mấy người này đều làm ở các nhà hàng lưu động, cũng học qua nấu ăn chuyên nghiệp, nên nếu không dạy thì tay nghề của họ cũng không gặp khó khăn gì.

Như vậy, khoảng thời gian mấy ngày đầu, Triệu Huệ Lan cũng có thể trải qua một cách miễn cưỡng.

Đợi qua mấy ngày nữa, mọi người đều học được cách làm những món ăn có trên tấm biển kia thì tin chắc rằng, việc kinh doanh của nhà hàng Giản Dịch này sẽ trở nên phát đạt hơn, danh tiếng cũng ngày một tốt hơn!
Một buổi sáng lăn lộn trôi qua!
Mười một giờ trưa!
Bắt đầu kinh doanh rồi!
Triệu Huệ Lan nói: “Mọi người học được kha khá rồi, bắt đầu làm việc thôi!”
Nói xong, cô ta nhìn vào nhà hàng Giản Dịch, tổng cộng hơn ba mươi người, trong lòng rất xúc động!
Hơn ba mươi người này, đó chính là nghề nghiệp cung cấp cho hơn ba mươi người, hơn nữa tiền lương mà Triệu Đại Vĩ đề ra ít nhất cũng là hai ba nghìn tệ một tháng.

Có thể tưởng tượng, Triệu Đại Vĩ nói như vậy đã cứu vớt được bao nhiêu gia đình không có tiền trang trải cuộc sống!
Mà trong lúc cô ta đang mải suy nghĩ đã lục đục có mười mấy người khách đến rồi.

Phần lớn trong số họ đều đến vì danh tiếng của món cá ở thôn Đại Long..