Vẻ mặt Lương Thu Võ cực kỳ nghiêm túc: "Thật ra em không cần nhúng tay vào vũng nước đục này, thù của anh, anh sẽ tự mình báo!"
Trước đó anh ta bị người khác đánh đến mức vào viện, thương nặng không trị.
Nếu như không có Triệu Đại Vĩ kéo anh ta ra khỏi bờ vực cái chết thì chắc là hiện giờ anh đã trở thành người chết rồi.
Bây giờ vết thương của Lương Thu Võ đã hoàn toàn khỏi hẳn, hoàn toàn có thể đi trả lại thù hận trước kia.
Có điều.
Màn báo thù này cũng không phải Lương Thu Võ chủ động khơi mào mà là sau khi đối phương thấy anh ta không chết, ngược lại còn thay đổi quá nhiều nên lấy tính mạng người nhà ra uy hiếp anh ta, bắt anh ta đến dự một bữa Hồng Môn Yến!
Lương Thu Võ cũng là một người đàn ông chính trực!
Anh ta không tìm bọn họ báo thù thế mà bọn họ lại tới cửa ức hiếp, sao anh ta có thể chịu được!
Lương Thu Võ quay đầu nhìn về phía nhà của Triệu Đại Vĩ, nghiêm túc nói: "Anh Triệu, nếu chuyến này tôi trở về không có chuyện gì, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn làm việc dưới tay anh!"
"Đi thôi, Thu Tĩnh!"
Trong màn đêm mênh mông, bóng dáng Lương Thu Võ và Lương Thu Tĩnh biến mất khỏi thôn Đại Long!
...!
Triệu Đại Vĩ không hề biết tình hình của hai anh em Lương Thu Võ là đang chuẩn bị báo thù.
Cho nên hiện tại tất cả mọi thứ mà anh có thể nghĩ được đều là chị dâu của anh, Tiền Mỹ Lâm.
"Chị dâu, tối nay tôi ngủ ở phòng chị? Nhân tiện tôi có vài lời muốn nói."
"Thằng nhóc này chỉ biết bắt nạt chị dâu." Tiền Mỹ Lâm ngượng ngùng mím môi, nói như vậy cũng là ngầm đồng ý với yêu cầu của Triệu Đại Vĩ.
Sau đó cô ấy lại nói: "Nhanh tắm rửa đi!"
"Được!"
Nhà của Triệu Đại Vĩ không có phòng tắm riêng, muốn tắm thì phải dùng đến bồn tắm.
Hoặc là một tên đàn ông như Triệu Đại Vĩ có thể đứng ở sân sau, cầm một thùng nước lớn xối lên người, như vậy cũng coi như là đã tắm rửa.
Tối nay Triệu Đại Vĩ xách một thùng nước lớn đứng ở sân sau tắm.
"Ai da, chị dâu, tôi quên lấy quần áo, hay là chị lấy hộ tôi?"
Thực ra Triệu Đại Vĩ vốn có thể miễn cưởng mặc lại quần bẩn lúc nãy, nhưng lúc nãy khi tắm rửa, quần áo bẩn đều ướt hết rồi, hoàn toàn không thể mặc lại được.
Vì thế Triệu Đại Vĩ chỉ có thể bất đắc dĩ đưa ra yêu cầu như vậy.
"Đại Vĩ, lần sau chú nhớ lấy, đừng có lúc nào cũng dùng mấy chuyện nhỏ thế này làm phiền chị dâu..."
"Chị dâu, đây mà là chuyện nhỏ sao? Nếu tôi không mặc quần áo đã đi ra vậy thì là chuyện lớn rồi!"
"Chú thật lắm lời."
Tiền Mỹ Lâm tìm thấy quần áo của Triệu Đại Vĩ lập tức vội vàng mở cửa đưa cho anh.
Sau khi mở của hai mắt Tiền Mỹ Lâm nhắm lại, hoàn toàn không dám nhìn Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ nhận lấy quần áo, nói: "Cảm ơn chị dâu."
"Lần sau đừng quên nữa biết chưa?" Tiền Mỹ Lâm quay người lại, bởi vì nhắm mắt, lúc đi qua bậc cửa lại suýt chút nữa bị ngã.
"Chị dâu, chị mở mắt ra cũng không sao, làm gì phải khổ như thế?"
"Khốn nạn, chị dâu sẽ không mở mắt đâu!"
Tiền Mỹ Lâm nói thầm trong lòng, nếu như mở to mắt vậy sau này cô ấy thật sự không thể nhìn thẳng Triệu Đại Vĩ nữa.
Dù sao hai người, một là chị dâu, một là em chồng, không thể xằng bậy.
Triệu Đại Vĩ tắm xong lập tức đến phòng ngủ của Tiền Mỹ Lâm.
Đã một thời gian anh không nằm điều hòa ngủ rồi, bây giờ mở điều hòa lên, thoải mái gấp bội!
Hai người đắp hai chăn khác nhau nhưng lại nằm rất gần.
Triệu Đại Vĩ đối diện với gương mặt xinh đẹp của Tiền Mỹ Lâm nói: "Chị dâu, ngày mai đi mua tủ lạnh đi.
Nhà chúng ta thiếu một cái tủ lạnh, sau đó chỗ chị dâu Lý Trân cũng thiếu tủ lạnh."
"Mua tủ lạnh?" Tiền Mỹ Lâm gật đầu nói: "Đúng là nên mua một cái.
Phía Vũ Chân, công nhân đều mong có thể uống được nước đá, nhưng thôn chúng ta ngoại trừ nhà trưởng thôn, rất ít nhà có tủ lạnh."
"Ừ, ngày mai cùng nhau đi, nhân tiện mua thêm cho chị dâu vài bộ quần áo."
"Không cần đâu, chị dâu có đủ quần áo mặc rồi, mua thêm sẽ lãng phí!"
"Lãng phí chỗ nào chứ, không lãng phí."
Triệu Đại Vĩ cười ha ha khẽ đẩy người Tiền Mỹ Lâm.
Tiền Mỹ Lâm xoay người, đưa lưng về phía Triệu Đại vĩ hơi ngại ngùng nói: "Chú nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao tiền là do chú kiếm, chú muốn tiêu chị dâu còn có thể ngăn sao."
"Vậy chị đồng ý rồi à?"
Triệu Đại Vĩ nói trong lòng: Phụ nữ mà, miệng thì nói không muốn như cơ thể lại rất thành thực.
...!
Sáng hôm sau.
Làm xong những việc nên làm, Triệu Đại Vĩ lập tức giống như ông chủ phất tay giao hết mọi chuyện cho Vương Đại Trụ.
Mà bản thân anh thì mang theo Tiền Mỹ Lâm vào trong thành phố.
Đến khu vực thiết bị điện, Triệu Đại Vĩ bày tỏ muốn mua một tủ lạnh hai cửa, và một tủ đông.
Hai thứ gộp lại đã tiêu tốn gần một vạn của Triệu Đại Vĩ.
Có điều chút tiền này đối với anh của hiện tại mà nói không hề nhiều, không đáng nhắc tới.
Mua tử lạnh xong Triệu Đại Vĩ đưa Tiền Mỹ Lâm đến trung tâm thương mại mua quần áo!
Mà mua quần áo tất nhiên phải đến đoạn đường phồn hoa nhất của thành phố Phong Lâm, trung tâm thương mại Vạn Thịnh!
Lần trước Triệu Đại Vĩ cũng đưa Tiền Mỹ Lâm đến đây mua đồ.
Chỉ là lúc này không giống ngày trước, Triệu Đại Vĩ đã trở nên càng giàu có hơn.
"Chị dâu, hiện tại chúng ta không thiếu tiền, chị có thể thỏa thích mua mua mua! Nhìn thấy quần áo đẹp gì nhất định không được khách khí, cứ mua đi!"
Nghĩ đến lần trước dè dặt mua quần áo, bây giờ Triệu Đại Vĩ có vẻ hào phóng hơn nhiều.
Tiền Mỹ Lâm nhìn trung tâm thương mại, quần áo rực rỡ muôn màu trong lòng cũng cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Làm gì có người phụ nữ nào không thích quần áo đẹp chứ?
Sở dĩ không mua chỉ vì không có tiền mà thôi!
Vì thế Tiền Mỹ Lâm đã có tiền cũng khá động lòng, muốn mua nhiều thêm hai bộ để mặc.
"Xin chào, hoan nghênh ghé thăm!" Nhân viên bán hàng nhiệt tình chào hỏi.
Tiền Mỹ Lâm có tiền nên sống lưng cũng thẳng hơn, không còn bộ dạng khiếp đảm như trước kia mà trực tiếp đi vào xem xem bên trong có quần áo mình thích không.
"Chiếc này rất đẹp, Đại Vĩ, chú cảm thấy chị mặc vào có đẹp không?" Tiền Mỹ Lâm vui vẻ cầm lên một chiếc váy dài màu đỏ.
Chiếc váy này có cổ hình chữ V, vải vóc nhẵn nhụi, cắt may và thiết kế rất xuất sắc, nhìn thôi cũng thấy thời thượng lộng lẫy!
Bộ đồ như vậy, nếu là trước kia Tiền Mỹ Lâm sẽ không dám động đến.
Hiện nay cô ấy dám nói bản thân thích chiếc váy đỏ này.
"Thử xem đi." Triệu Đại Vĩ nói.
Chỉ là lúc Triệu Đại Vĩ đang vô cùng vui vẻ chuẩn bị nhìn Tiền Mỹ Lâm thay sang bộ váy mới thì có một giọng nói không hài hòa xuất hiện!
"Chờ chút, đây chẳng phải là Tiền Mỹ Lâm sao?"
Có một người phụ nữ đeo hoa tai vàng, vòng tay bằng ngọc đi tới, có chút chanh chua nói: "Sao cô có tiền đến đây mua quần áo?"
Tiền Mỹ Lâm vừa quay đầu lại nhìn, phát hiện ra là đồng hương trước đây của mình.
Trước kia vị đồng hương này vẫn luôn coi thường cô ấy, hiện tại dường như vẫn như vậy.
Tuy nhiên, không đợi Tiền Mỹ Lâm trả lời đã có người vội vã chạy vào cửa hàng tìm Triệu Đại Vĩ nói:
"Anh Triệu, sao anh lại ở đây? Đúng lúc tôi có một tin tức đang nghĩ có cần nói cho anh không."
Nghe thấy giọng nói này dường như tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía người vừa đến.
Mà nhân viên phục vụ trong cửa hàng lập tức thi nhau khom lưng hướng về phía người trẻ tuổi đang đi tới nói: "Lưu tổng!"
"Lưu tổng!"
"Lưu tổng!"
Người đến vậy mà là Vương Hổ!
Triệu Đại Vĩ thấy là Vương Hổ, nhíu mày nói: "Chuyện gì?"
"Anh Triệu, là chuyện liên quan đến Lương Thu Võ và Lương Thu Tĩnh bạn của anh."
Lần trước Vương Hổ bị Lương Thu Tĩnh đánh thảm cho nên anh ta có ấn tượng sâu sắc với cô ấy.
"Sao vậy?" Triệu Đại Vĩ lập tức trở nên nghiêm túc.
"Căn cứ vào tin tức tôi lấy được, Lương Thu Võ đắc tội với con trai của chủ Kinh Võ đạo quán Diệp Anh Kiệt.
Chiều nay Diệp Anh Kiệt bày trí Hồng Môn Yến ở Kinh Võ đạo quán, hình như muốn quyết chiến với Lương Thu Võ!"
"Kinh Võ đạo quán?" Triệu Đại Vĩ trầm ngâm.
Vương Hổ nói tiếp: "Vì ông chủ của Kinh Võ đạo quán là người của hiệp hội võ thuật Giang Nam nên người của chúng ta không ta tay với họ được."
"Được, tin tức này, cảm ơn." Triệu Đại Vĩ vỗ vỗ vai Vương Hổ.
Anh nhìn thời gian, còn một tiếng nữa là đến chiều vì thế nói: "Chị dâu, xem ra chúng ta phải mua quần áo nhanh một chút rồi."
"Chị dâu muốn mua quần áo sao?" Vương Hổ lập tức nói: "Chị dâu, chị muốn quần áo gì cứ lấy, tôi thanh toán! Dù sao trung tâm thương mại Vạn Thịnh này cũng là do nhà tôi mở!"
Vị đồng hường đứng bên cạnh Tiền Mỹ Lâm lập tức lúng túng đến mức muốn chui vào khe hở nào đó..