Triệu Đại Vĩ đi đến khách sạn Trường Ca Thái Vi vì muốn hỏi tình hình kinh doanh mấy ngày này của khách sạn, tiện thể hỏi xem bên khách sạn Thiên Duyệt có hành động gì khác hay không.
Nhưng nếu muốn hỏi thì người thứ nhất mà Triệu Đại Vĩ muốn tìm khẳng định là Lâm Tuyết Nhã.
Triệu Đại Vĩ đi đến trước văn phòng của Lâm Tuyết Nhã.
Cốc cốc cốc!
Triệu Đại Vĩ gõ cửa.
Không nghe thấy ai trả lời, Triệu Đại Vĩ bèn trực tiếp mở ra đi vào.
Không đi vào thì không biết, vừa vào cửa liền bị dọa cho nhảy dựng lên.
Sau khi Triệu Đại Vĩ vào cửa thì thấy Lâm Tuyết Nhã đang mặc đồ công sở nghiêm chỉnh ở trong văn phòng xem phim AV, hơn nữa còn rất hăng say!
Triệu Đại Vĩ nhìn dáng vẻ Lâm Tuyết Nhã quần áo nghiêm chỉnh rồi lại nhìn hành vi lén lút ngồi xem AV của cô liền cảm thấy hơi buồn cười.
Anh đi đến phía sau Lâm Tuyết Nhã.
Lúc này Lâm Tuyết Nhã mới phát giác có người đi vào, cô nhíu mày lại,
Đang định nói chuyện thì thấy người vào là Triệu Đại Vĩ, mặt cô liền đỏ lên vội vàng giải thích: "Triệu tổng, tôi mới làm việc xong nên xem video thư giãn một chút, cậu sẽ không quản việc này chứ?"
"Hay không?" Triệu Đại Vĩ vừa hỏi vừa thuận tiện nhìn nội dung video, phát hiện là một nhóm cô gái đang nhảy.
Hẳn là chương trình thi tài năng.
Có điều xấu hổ chính là những cô gái bên trong video quả thực nhảy rất lẳng lơ khiến Lâm Tuyết Nhã rất xấu hổ.
"Ha, hay là chúng ta cùng nhau ngồi xuống xem?" Lâm Tuyết Nhã cười ha ha.
"Không có hứng thú."
"Tại sao?"
Lâm Tuyết Nhã không hiểu: "Những cô gái trong này rất xinh đẹp mà? Đàn ông mấy cậu không phải rất thích xem những cô gái như này nhảy à?"
Lâm Tuyết Nhã cảm thấy không hợp lý chút nào.
Những cô gái trong chương trình mắc váy da ngắn lộ ra đôi chân dài trắng nõn, chắc hẳn đàn ông thích xem những video như vậy nhất mới đúng.
"Hơi giả tạo, không thích xem rất kỳ lạ à?" Triệu Đại Vĩ cười nói: "Nếu nói nhìn người đẹp thì người đó ngay trước mắt tôi rồi còn gì, cần gì phải xem video chứ."
Xì!
Lâm Tuyết Nhã nghe vậy thì mặt khẽ ửng đỏ lên, trong lòng cũng hơi vui vẻ.
Cô nhẹ nhàng vén tóc lên rồi ngẩng đầu ưỡn ngực, cười khanh khách: "Đại Vĩ, cậu cảm thấy chị rất đẹp à? Xinh đẹp cỡ nào?"
Vấn đề này...!
Triệu Đại Vĩ nghĩ một chút rồi mới trả lời: "Dù sao cũng xinh đẹp hơn nhiều so với những cô gái nhảy trong này."
"Ha ha ha!"
Lâm Tuyết Nhã cười rất là vui vẻ: "Triệu tổng, hôm nay miệng cậu ngọt như vậy có phải có ý đồ gì với chị không? Nếu thật sự cậu ý đồ gì chị sẽ thuận theo cậu luôn."
Lâm Tuyết Nhã cười quyến rũ tựa như xuân về hoa nở, kiều diễm ướt át.
Trong lòng Triệu Đại Vĩ khẽ run rẩy.
Cách ăn mặc hôm nay của Lâm Tuyết Nhã vẫn rất hợp gu thẩm mỹ của anh.
Thân trên là áo sơ mi trắng, cúc áo hơi căng ra, bên dưới là một cái quần ống rộng màu đen trông lịch lãm mà sáng sủa, trên cổ đeo một chuỗi vòng cổ pha lê càng tô thêm vẻ cao quý mà diễm lệ.
Mái tóc dài của cô buông xõa trên đầu vai, hương vị của một người phục nữ trưởng thành tỏa ra từ bên trong.
Nhưng mà vẫn là câu nói kia, tình cảm giữa cấp trên và cấp dưới trong công ty thì không được!
Triệu Đại Vĩ chịu đựng cơn ngứa ngáy trong lòng, bề ngoài nghiêm trang nói: "Chị Tuyết Nhã, chị cứ hay nói đùa.
Chúng ta vẫn nên nói chuyện công việc đi."
"Công việc?"
"Ừm, tôi muốn hỏi một chút, công việc kinh doanh gần đây của khách sạn như thế nào, còn có đối thủ của chúng ta là khách sạn Thiên Duyệt có động tĩnh gì không?"
Nghe thấy Triệu Đại Vĩ hỏi, Lâm Tuyết Nhã liền thu vẻ đùa cợt lại, cô tắt video rồi đứng dậy đi đến sô pha ngồi xuống, nói: "Vậy Triệu tổng để tôi báo cáo một vài việc."
Lâm Tuyết Nhã đứng dậy tất nhiên là để Triệu Đại Vĩ ngồi lên ghế làm việc của cô.
Triệu Đại Vĩ cười cười, cũng không khách khí ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Triệu Đại Vĩ còn có thể cảm nhận được hơi ấm trên ghế và mùi thơm trên người Lâm Tuyết Nhã.
"Nói đi." Triệu Đại Vĩ bảo.
Lâm Tuyết Nhã lập tức cười nói: "Tình hình kinh doanh của khách sạn chúng ta có thể nói là đạt đến đỉnh điểm từ lúc khách sạn mở ra đến giờ!"
"Ý của tôi là từ lúc khách sạn Trường Ca Thái Vi mở cửa kinh doanh đến giờ cũng không có ngày nào kinh doanh tốt như hiện tại!"
Lâm Tuyết Nhã hơi đắc ý và tự hào: "Bây giờ doanh thu mỗi ngày của khách sạn chúng ta rơi vào khoảng một trăm vạn tệ, doanh thu một năm có thể đạt đến ba, bốn triệu tệ!"
"Với doanh thu như vậy, không chỉ ở Phong Lâm mà ngay cả ở trong tỉnh chúng ta cũng rất ít có khách sạn đạt được như vậy."
"Ba, bốn triệu tệ!"
Triệu Đại Vĩ cũng giật mình.
Tuy rằng Triệu Đại Vĩ cũng không phải rất hiểu biết tình trạng kinh doanh của ngành khách sạn trên cả nước nhưng lấy người bên cạnh làm ví dụ thì theo anh quan sát được, một vài khách sạn có doanh thu mỗi ngày còn không đến một vạn tệ nữa!
Mà khách sạn của Triệu Đại Vĩ lại đạt được doanh thu mỗi ngày vượt qua một trăm vạn!
Lâm Tuyết Nhã lại nói tiếp: "Triệu tổng, tôi không biết cậu có hiểu khái niệm doanh thu mỗi ngày thu vào một trăm vạn là gì không.
Tôi sẽ nói một ví dụ đơn giản cho anh."
"Chị nói đi." Triệu Đại Vĩ cũng muốn biết sao có thể trâu bò như vậy.
Lâm Tuyết Nhã nói: "Lấy khách sạn Thiên Duyệt làm ví dụ, khách sạn này cũng là thương hiệu lâu đời và còn là khách sạn đứng đầu Phong Lâm nhưng doanh thu trung bình một ngày trong thời kỳ đỉnh cao của bọn họ thu được năm mươi vạn đã là phóng đại khoe khoang rồi."
"Vậy à?"
Triệu Đại Vĩ nghe Lâm Tuyết Nhã lấy ví dụ thì cũng đã hiểu ra, doanh thu mỗi ngày một trăm vạn là cái gì.
Bình thường Triệu Đại Vĩ cũng xem một vài bộ phim nói về việc một người ở khách sạn tiêu phí bao nhiêu vạn, thậm chí còn có người ở khách sạn tiêu phí cả trăm vạn.
Nhưng trong hiện thực, kỳ thật rất ít có loại ví dụ này hoặc có thì cũng chỉ xảy ra ở những thành phố lớn, thậm chí là thành phố siêu cấp.
Hơn nữa, cho dù là vượt qua thành phố lớn nhưng loại tình huống này cũng không xảy ra mỗi ngày cho nên nghe Lâm Tuyết Nhã nói xong, Triệu Đại Vĩ cũng hiểu được những thứ trong phim chỉ là khoa trương lên thôi.
Sự thật thì trong kinh doanh, một ngày có thể thu vào một trăm vạn chắc chắn là chuyện có thể biến thành tin giật gân!
Thậm chí, một ngày đạt doanh thu mười vạn đã có thể khiến rất nhiều chủ khách sạn cảm thấy vui vẻ rồi!
Mà quan trọng nhất là, thành phố Phong Lâm ở trong nước còn chưa phải là thành phố loại ba, mới chỉ xem như là thành phố loại bốn mà thôi.
Trong thành phố như vậy mà lại có thể đạt được mức tiêu thụ đáng kiêu ngạo như này đã đủ để thành tin hot trên mạng rồi.
"Thế khách sạn Thiên Duyệt kinh doanh như thế nào rồi?" Triệu Đại Vĩ lại hỏi.
"Bây giờ e là mỗi ngày Khách sạn Thiên Duyệt đạt được doanh số tiêu thụ mười vạn đã là không tồi rồi."
Triệu Đại Vĩ cũng đoán trước được tình huống như vậy.
Cơ sở vật chất của khách sạn Thiên Duyệt khá là kém, nghe nói thái độ phục vụ cũng bình thường và đồ ăn cũng hoàn toàn không thể so sánh với khách sạn Trường Ca Thái Vi được.
Với những điều kiện như vậy, vào lúc mà khách sạn Trường Ca Thái Vi đang vươn lên mạnh mẽ thì khách sạn Thiên Duyệt hiển nhiên là vắng vẻ hiu quạnh.
Nhưng Triệu Đại Vĩ lại nói: "Không đủ! Khách sạn Thiên Duyệt còn chưa đủ thảm! Chúng ta phải tiếp tục khiến nó trở nên càng thảm hại hơn!".