Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 117: 117: Vui Như Điên





"Du thuyền?" Vương Đại Trụ trừng hai mắt, không hiểu du thuyền đến từ đâu.

"Du thuyền tôi mua, chờ chút nữa đến nơi anh sẽ biết."
Chặn lại một chiếc taxi, Triệu Đại Vĩ và Vương Đại Trụ cùng nhau đi tới tỉnh lộ bên kia.

Sau khi đến nơi, hai người Triệu Đại Vĩ tụ hợp với đám Lương Thu Võ.

Lúc này, chỉ thấy Lương Thu Võ đang đứng trước lan can du thuyền, trên tay cầm một lon coca, vừa chậm rãi uống như đang thưởng thức rượu vang đỏ, vừa giả vờ ngắm nhìn cảnh đẹp non nước của tổ quốc.

Triệu Đại Vĩ suýt thì phì cười: "Anh Lương, anh đừng có làm màu nữa! Giả bộ! Anh nói xem nếu như anh cầm một tách trà thì tôi còn thấy khá giống chứ anh cầm một lon coca thế kia, còn muốn giả vờ làm nghệ sĩ?"
Lương Thu Võ thấy Triệu Đại Vĩ và Vương Đại Trụ đi tới, trên mặt lập tức không nhịn được mà xấu hổ, anh ta lúng túng nói: "Chẳng phải do ở đây không có trà chỉ có coca thôi sao? Tôi gom góp chắp vá một chút, có ý nghĩ kia là được rồi."
Vương Đại Trụ đứng bên cạnh mở to mắt thán phục: "Anh Vĩ, chẳng lẽ đây là du thuyền mà anh vừa nói?"
"Tất nhiên."
Trong tiếng cười của Triệu Đại Vĩ còn mang theo chút hả hê và đắc ý: "Anh cho rằng ai sẽ bằng lòng đặt một chiếc du thuyền tại đây."
"Anh Vĩ, thuyền của anh phải tốn bao nhiêu tiền vậy?" Vương Đại Trụ lại hỏi.

"Mười hai vạn."
"Mười hai vạn!" Vương Đại Trụ ngây ngẩn cả người.

Mua du thuyền đắt như vậy về thì làm được gì chứ? Có điều nó thật sự rất xa hoa và khí thế!
Đương nhiên nó cũng chỉ xa hoa và khí thế đối với Vương Đại Trụ mà thôi, trong mắt người thành phố thì chẳng là gì cả.


"Lên thuyền đi."
Triệu Đại Vĩ đưa Vương Đại Trụ lên thuyền, sau đó hỏi Lương Thu Võ: "Thu Võ, anh lái thuyền này qua đây à?"
"Ừ, người bên xưởng đóng tàu dạy tôi lái, khá ổn, không khó lái lắm!" Lương Thu Võ nói: "Hơn nữa hoàn cảnh ở đây tốt hơn nhiều so với hồ cá bên kia, còn có điều hòa mát mẻ."
"Thật sự...!thật sự có điều hòa!" Nhìn điều hòa kiểu đứng đặt trên thuyền, Vương Đại Trụ lại há hốc mồm, đoán chừng bên trong có thể nhét vừa một quả quýt lớn.

Vương Đại Trụ hưng phấn đi tới đi lui trên thuyền, sau đó lại ngồi xuống ghế sô pha, cảm nhận sự sạch sẽ và mềm mại của chiếc sô pha mới tinh.

Triệu Đại Vĩ đứng bên cạnh ra hiệu cho Lương Thu Võ có thể lái thuyền đi.

Lương Thu Võ nở nụ cười: "Được!"
Người học võ chính là kiểu người phóng khoáng, thoải mái và không hề dài dòng như vậy.

Ngay sau đó, du thuyền to lớn di chuyển trên mặt sông, tạo thành một bức tranh đẹp đẽ giữa cảnh non nước.

Sau khi phấn khích, cuối cùng Vương Đại Trụ cũng khôi phục lại sự bình tĩnh: "Anh Vĩ, anh mua du thuyền làm gì vậy? Nếu đường trong thôn sửa xong thì không phải chiếc thuyền này sẽ vô dụng sao?"
"Không!"
Triệu Đại Vĩ phủ nhận lại suy nghĩ của Vương Đại Trụ: "Thực ra bên này gần nội thành hơn và cũng thuận tiện hơn.

Thêm vào đó, đường trong thôn quanh co phức tạp, người thành phố muốn đến thôn một chuyến vô cùng phiền phức nhưng nếu có đường thủy này, người thành phố muốn vào đây sẽ thuận tiện hơn rất nhiều!"
"Quan trọng nhất là đến đây sẽ rất thoải mái, còn có thể ngắm nhìn phong cảnh dọc đường!"
Triệu Đại Vĩ giải thích.

"Hóa ra là như vậy, vẫn là anh Vĩ suy nghĩ chu đáo!"
Vương Đại Trụ thực sự khâm phục Triệu Đại Vĩ, anh rất biết nhìn xa trông rộng, nào giống như anh ta, chỉ có thể nhìn được thứ trước mắt.

"Đây chính là sự chênh lệch giữa tôi và anh Vĩ, cũng khó trách người ta kiếm được tiền!" Vương Đại Trụ nói.

Du thuyền di chuyển một mạch về phía trước.

Triệu Đại Vĩ và Vương Đại Trụ nằm nghỉ trên ghế sô pha, gió mát lạnh thổi tới từ điều hòa, bọn họ cùng thưởng thức phong cảnh hai bên bờ sông, nhận tiện uống chút đồ uống, cực kỳ thoải mái.

Đột nhiên Triệu Đại Vĩ nói: "Trên thuyền nên trang bị thêm tủ lạnh, bên trong để đồ uống, đến lúc có khách lên thuyền, bọn họ cũng có thể tự lấy ra để giải khát."
Hai mắt Lương Thu Võ sáng lên: "Ý kiến hay! Như vậy tôi cũng không cần tự mình đến mấy sạp hàng nhỏ mua coca nữa."
Sau gần nửa giờ đi thuyền, Lương Thu Võ đã lái thuyền đến trước một sơn động.

Cách sơn động không xa còn có mấy chiếc thuyền khác đang neo đậu, trong đó, nổi bật nhất là một chiếc thuyền chở hàng, nó rất lớn và mới, trông có vẻ vô cùng khí thế.


Lương Thu Võ nói: "Đại Vĩ, mấy chiếc thuyền này..."
Anh ta cảm thấy dường như mấy chiếc thuyền nhỏ này đã không cần thiết phải tồn tại ở đây nữa.

Triệu Đại Vĩ suy tính một lát rồi lắc đầu: "Cứ giữ mấy chiếc thuyền này lại để phòng lúc khẩn cấp."
"Cũng được."
Lương Thu Võ không hề nhiều lời về chuyện này, dù sao đối với Triệu Đại Vĩ thì mấy chiếc thuyền nhựa kia hoàn toàn không là gì cả.

Triệu Đại Vĩ đi vào trong động, phát hiện bên trong sạch sẽ hơn trước rất nhiều.

Thấy Triệu Đại Vĩ tò mò, Lương Thu Võ lập tức nói: "Chị dâu Mỹ Lâm triệu tập thôn dân đến quét dọn sơn động."
"Chị dâu..."
Triệu Đại Vĩ cũng có ý định bảo người quét dọn sơn động nhưng vì đường trong thôn bị nổ cộng thêm chuyện giao hàng nữa nên anh mới trì hoãn việc này.

Không ngờ Tiền Mỹ Lâm lại hiểu ý anh giống như con giun trong bụng.

"Vậy chẳng phải mấy thôn dân kia rất nguy hiểm sao?" Triệu Đại Vĩ nói: "Bọn họ không thể ở trong sơn động này quá lâu."
"Chẳng phải anh để lại một ít thuốc nước à?" Lương Thu Võ giải thích: "Tôi đã bảo Thu Tĩnh nhắc chị dâu Mỹ Lâm về mấy thứ này rồi, cậu cứ yên tâm đi."
Triệu Đại Vĩ thở phào nhẹ nhõm.

Quả thực vì phòng ngừa có chuyện xảy ra, lúc ra ngoài, anh đã để lại cho Tiền Mỹ Lâm rất nhiều nước linh mưa, nếu cô ấy phải ra ngoài hay làm gì đó thì cũng có thể dùng linh mưa cấp cứu.

"Hơn nữa có người ngoài đến thôn, kết quả lúc tiến vào sơn động, người này lại giống như tái phát bệnh ẩn, bây giờ đang nằm ở trạm y tế trong thôn." Lương Thu Võ nói tiếp.

"Người ngoài?"
Triệu Đại Vĩ đăm chiêu.

Theo lý mà nói, sau khi đường núi bị nổ, người ngoài sẽ không vào thôn được nhưng tại sao lại có người tới thôn chứ?

Suy nghĩ cẩn thận một chút, đột nhiên Triệu Đại Vĩ nghĩ ra một đáp án.

Anh hừ nhẹ nói: "Vậy thì đi gặp anh ta một chút."
...!
Tại Trạm y tế trong thôn, hiện tại bác sĩ Lý đang rất sốt ruột.

"Chẳng phải nói là một lát nữa Đại Vĩ sẽ trở về sao? Nếu không trở lại, người này sẽ thật sự sắp chết ở trạm y tế của tôi!"
"Làm thế nào bây giờ..."
Bác sĩ Lý đi tới đi lui ở cửa của trạm y tế, gấp đến độ xoay vòng.

Mà người làm nổ đường đang nằm trong trạm y tế cũng cực kỳ sốt ruột!
Nếu Triệu Đại Vĩ không trở lại thì bác sĩ Lý nhiều nhất chỉ tổn thất danh tiếng của trạm y tế nhưng thứ anh ta đánh mất chính là mạng của mình!
Trước kia anh ta còn không muốn gặp Triệu Đại Vĩ nhưng hiện tại lại chỉ cầu mong anh có thể nhanh chóng trở về, đừng để anh ta phải chết ở cái thôn này.

"Sao mình lại đen đủi như vậy chứ!" Trong lòng anh ta lại nghĩ: "Sớm biết như vậy thì đã không vì tiền mà làm chuyện như thế rồi!"
Mắt thấy người kia sắp hấp hối, bác sĩ Lý chỉ có thể gọi điện cho Triệu Đại Vĩ, thúc giúc anh nhanh chóng quay lại.

Ông ta đang muốn tìm số điện thoại của Triệu Đại Vĩ thì đúng lúc này!
Triệu Đại Vĩ nói: "Bác sĩ Lý, chú đang đợi tôi sao?"
Bác sĩ Lý ngẩng đầu nhìn anh, rốt cuộc ông ta cũng cảm nhận được loại cảm xúc vui như điên kia!.