“Biết rồi thì cút!” Triệu Đại Vĩ lại nhớ tới một việc khác, bèn nói: “Chờ chút đã, nói xin lỗi xong rồi hẵng đi!”
Phan Vũ Hiên vừa định rời đi thì bị Triệu Đại Vĩ gọi giật lại, trên mặt tràn đầy sự sợ hãi và bất đắc dĩ.
Thế nhưng nghe thấy Triệu Đại Vĩ bảo anh ta nói xin lỗi, anh ta lại thở phào nhẹ nhõm, nói với Khương Tử Nhiếp: “Xin lỗi, tôi không nên ra tay với cô, không nên chửi cô.”
“Nói to lên, anh chưa ăn cơm à?” Triệu Đại Vĩ hoàn toàn không hài lòng với thái độ như vậy của Phan Vũ Hiên.
“Xin lỗi!”
Phan Vũ Hiên khom lưng chín mươi độ la to.
Triệu Đại Vĩ quay đầu hỏi Khương Tử Nhiếp: “Tử Nhiếp, tiếp theo muốn xử lý anh ta thế nào cô cứ quyết định đi.”
Khương Tử Nhiếp thấy Phan Vũ Hiên đã bị nghiêm phạt như thế rồi, trong lòng thoải mái hơn, bèn nói: “Coi như xong đi.
Chỉ là, Phan Vũ Hiên à, sau này nếu như anh còn dám động tay động chân với con gái nữa, thì tôi sẽ sử dụng hết các mối quan hệ của tôi để cho anh thấy được tôi lợi hại như thế nào!”
“Hiểu!” Bây giờ tâm trạng Phan Vũ Hiên đang cuộn trào như sóng biển, nhấp nhô lúc lên lúc xuống.
Dưới sự cho phép của Triệu Đại Vĩ và Khương Tử Nhiếp, Phan Vũ Hiên cuối cùng cũng rời đi được.
Triệu Đại Vĩ hỏi Khương Tử Nhiếp: “Cô không sao chứ?”
“Không sao đâu, đối phó với người như thế, tôi luôn rất quyết đoán, anh ta không làm gì được tôi đâu.”
Nghĩ đến hành động vừa rồi của Khương Tử Nhiếp vô cùng dứt khoát đá vào hạ bộ của Phan Vũ Hiên, Triệu Đại Vĩ bỗng dưng cảm thấy nửa thân dưới của mình hơi lạnh một chút.
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì quay lại ăn cơm đi thôi.”
Phan Vũ Hiên đi ra khỏi Phù Dung Cư xong thì rón rén đi về nhà.
Biết mình bây giờ mặt mũi bầm dập, không thể lừa được người nhà, hơn nữa Triệu Đại Vĩ còn quen chị gái Phan Diễm Hồng của anh ta, cho nên anh ta chủ động gọi điện thoại cho chị gái mình.
“Chị, hôm nay em bị người khác đánh.”
“Đáng đời, có phải em lại đi gây sự lung tung nữa không hả?” Phan Diễm Hồng căn bản không quản lý được Phan Vũ Hiên, thế nhưng đối với thái độ hôm nay của Phan Vũ Hiên, cô ấy lại cảm thấy vô cùng kì lạ.
Phan Vũ Hiên nói: “Em đang đùa giỡn một cô gái, nhưng mà không ngờ cô ta lại biết cha nuôi, hơn nữa người đàn ông bên cạnh cô ta cũng biết cả chị nữa.”
“Ừ?” Phan Diễm Hồng có thể đọc được hai lớp ý nghĩa trong câu nói này của Phan Vũ Hiên.
Lớp nghĩa thứ nhất chính là, đối phương quen biết cô ấy.
Lớp nghĩa thứ hai là, dù đối phương đã quen biết cô ấy rồi, nhưng vẫn cố tình đánh cho em trai cô một trận!
Sau khi hiểu được hai lớp ý nghĩa này xong, trong đầu Phan Diễm Hồng cũng có vài suy nghĩ sâu xa.
“Đáng đời, đã nói với em từ lâu rồi, một ngày nào đó, em sẽ chọc phải người mà em không thể chọc vào được!” Phan Diễm Hồng nói: “Nói đi, người kia là ai?”
“Tên của anh ta là Triệu Đại Vĩ, về phần tên của cô gái kia thì em không biết.”
“Triệu Đại Vĩ?”
Phan Diễm Hồng giật mình biến sắc.
Cô ấy đã nghĩ tới rất nhiều cái tên, thế nhưng trong giây lát Phan Vũ Hiên nói ra cái tên đó, Phan Diễm Hồng thật sự rất bất ngờ.
Không ngờ người ấy lại là Triệu Đại Vĩ!
Cơ thể của cô ấy khẽ run lên.
“Triệu Đại Vĩ còn nói gì khác nữa không? Đặc biệt là có liên quan đến chị.” Phan Diễm Hồng nói.
“Anh ta nói anh ta và chị là bạn bè, là kẻ địch, thời gian tới rất có thể anh ta sẽ là cấp trên của chị.
Anh ta còn nói, chuyện gì mà chị không để mắt đến được, thì anh ta sẽ chú ý!”
Phan Diễm Hồng: “…”
May mà Phan Diễm Hồng hiểu biết rộng, đầu óc thông minh nên cho dù nghe mấy lời nói đó xong cũng không hề nổi giận.
“Tên Triệu Đại Vĩ này ấy à!” Phan Diễm Hồng cảm thán: “Anh ta đúng là một kẻ rất lợi hại.
Phan Vũ Hiên, hôm nay em cũng đã bị người ta dạy dỗ rồi, sau này đừng có làm xằng làm bậy nữa biết chưa?”
Dứt lời, Phan Diễm Hồng lại lắc đầu nói tiếp: “Biết suy nghĩ một chút đi, chứ nói chuyện với em chẳng khác gì đàn gảy tai trâu cả.”
Nhưng lần này Phan Vũ Hiên lại đồng ý, khác hoàn toàn so với anh ta của trước kia.
Anh ta nói: “Em biết rồi chị, sau này em sẽ không làm loạn nữa đâu.”
Điều này dọa cho Phan Diễm Hồng sợ ngây cả người.
Đây là em trai cô à?
Đây là Phan Vũ Hiên ư?
Nếu như đây không phải là số điện thoại của Phan Vũ Hiên thật, cũng như thật sự là giọng nói của em trai mình, thì có lẽ Phan Diễm Hồng cũng không dám tin rằng người thanh niên vừa ngoan ngoãn nói biết rồi ấy chính là em trai của mình!
“Em…” Phan Diễm Hồng cảm thán cười nói: “Có lẽ cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn nhỉ, em hiểu được như thế là tốt rồi.”
Phan Diễm Hồng khô nhiều lời thêm, nói xong thì cúp máy.
Sau đó, trong lúc nhất thời cô lại cảm thấy vô cùng do dự.
Cô ấy đã cho người hành động nhằm vào Triệu Đại Vĩ rồi, nhưng hành động như thế có thật sự tốt không?
Nếu là trước kia thì chắc chắn cô sẽ chẳng chần chừ chút nào, nhưng mà bây giờ cô lại dao động.
“Triệu Đại Vĩ, anh thay tôi dạy dỗ em trai của tôi, theo lý mà nói tôi không nên ghim anh như thế, nhưng mà bây giờ…” Ánh mắt Phan Diễm Hồng đột nhiên trở nên tàn nhẫn: “Thế nhưng bây giờ chúng ta là kẻ địch, không đội trời chung!”
Ánh mắt Phan Diễm Hồng lạnh lùng và kiên quyết.
Tại Phù Dung Cư.
Vương Đại Trụ xoa xoa cái bụng đang căng tròn của mình: “Đồ ăn ngon quá! Thức ăn nơi này quả thực là rất ngon!”
“Vậy là cậu chưa từng ăn cơm ở khách sạn Trường Ca Thái Vi rồi.” Khương Tử Nhiếp nói: “Đại Vĩ là ông chủ ở đó, sau này bảo anh Đại Vĩ của cậu dẫn cậu đi thử xem.”
“Đương nhiên rồi.” Triệu Đại Vĩ cười nói.
“Đại Vĩ, không còn sớm nữa, tôi về trước đây.
Hôm nay cảm ơn anh nhiều, nếu như không có anh, dưới tình huống như thế, tôi đã gặp phải rất nhiều phiền phức rồi.” Khương Tử Nhiếp nói.
“Đừng khách sáo với tôi chứ, coi như là lời cảm ơn của tôi vì món bánh mì hồi trưa của cô đi.”
“Ôi, hai người thật là, quan hệ như thế nào rồi mà còn lịch sự kiểu như thế.” Người bên cạnh cười cười nói.
Điệu cười ấy bỗng dưng khiến cho Khương Tử Nhiếp cảm thấy ngượng ngùng.
“Tôi đi về đây, tạm biệt nhé Đại Vĩ.”
“Để tôi đưa cô về, cô uống rượu mà.” Giáo viên Phan Thanh Thanh nói.
“Vâng, cảm ơn cô giáo.”
“Đại Vĩ, cậu có muốn đi chung luôn không?” Phan Thanh Thanh hỏi: “Thẻ của cậu vẫn còn đang để trên xe của tôi đấy.”
“Không cần đâu, tôi và Đại Trụ ở đây chờ.”
“Ừ.” Phan Thanh Thanh lái xe đưa Khương Tử Nhiếp về nhà.
Những người còn lại cũng chào tạm biệt nhau, tự lái xe hoặc đón xe về nhà.
Đại khái khoảng một tiếng sau, Phan Thanh Thanh quay lại.
Triệu Đại Vĩ lấy lại thẻ học lái xe của mình xong rồi mới cùng Vương Đại Trụ quay trở lại thôn.
Dọc đường đi, Vương Đại Trụ cứ nói luôn mồm, bảo con người Khương Tử Nhiếp cũng không đến nỗi tệ, để Triệu Đại Vĩ xem xét suy nghĩ lại một chút.
“Hay là anh cưới một cô vợ trước đi.” Triệu Đại Vĩ dùng những lời này để bịt miệng Vương Đại Trụ lại.
“Tôi không vội, tôi còn phải để dành sau này mới cưới vợ.” Vương Đại Trụ thật thà nói.
Trong lòng Triệu Đại Vĩ bỗng có cảm giác nếu như không gặp được kì ngộ như Long Vương điển thì hôm nay anh đã là cái thứ gì rồi? Vương Đại Trụ bây giờ có lẽ vẫn là một thanh niên đang rất buồn khổ nhỉ?
Những cuộc gặp trong cuộc sống này có thật sự thay đổi cái gì đó không…
Triệu Đại Vĩ chỉnh đốn lại tâm trạng của mình, cùng Vương Đại Trụ đi về thôn Đại Long.
Triệu Đại Vĩ nói: “Đại Trụ, chờ đến khi anh lấy được hộ chiếu rồi thì tôi phân cho anh một chiếc xe công vụ nhé.
Đến lúc đó không chỉ đi vận chuyển hàng thôi mà anh vẫn có thể đưa cả bạn gái của mình đi hóng gió được.”
“Thật à? Cảm ơn anh Vĩ!” Vương Đại Trụ vô cùng vui vẻ.
Đêm hôm đó, lúc Vương Đại Trụ đi ngủ đã mơ một giấc mơ rất đẹp.
Mà Triệu Đại Vĩ không hiểu sao lại cảm thấy hơi bất an.
Vào khoảng mười giờ tối hôm đó, một tiếng động ầm ĩ rất lơn vang lên, khiến toàn bộ người của thôn Đại Long bị đánh thức..