Nhược Vi thấy phản ứng của Hiên Viên Hạo thì trong lòng cười trộm không dứt. Lần đầu tiên gặp mặt, thoạt nhìn thì thấy hắn không phải là người dễ thân cận, nhưng không nghĩ tới người ở trước mặt mình bây giờ đáng yêu như vậy.
“Mới vừa rồi, tỷ tỷ thoạt nhìn thật là đẹp - Thụy ca luyến tiếc gọi tỷ tỷ” Nhưng trên mặt lại mang nét vinh dự.
Nhược Vi nghe Thụy ca trả lời như vậy, không biết phải phản ứng thế nào, không thể làm gì khác hơn là vội vàng nói sang chuyện khác.
Nàng quay đầu hỏi Hiên Viên Hạo vẫn còn đang đứng xấu hổ: “Hạo ca ca, muội muốn hỏi huynh một chút chuyện.”
Hiên Viên Hạo nghe Nhược Vi muốn hỏi mình một vài vấn đề, lại suy nghĩ một chút tới phản ứng mới vừa rồi của mình, hận không thể tát mình một cái. Bộ dạng mất thể diện như vậy lại bị Nhược Vi thấy được, không biết Nhược Vi có ghét bỏ hay không.
Nhược Vi nhìn thấy được dáng vẻ không yên lòng của Hiên Viên Hạo, nhưng Hạo ca ca vẫn chưa trả lời vấn đề của mình.
“Hạo ca ca” - Nhược Vi không thể làm gì khác hơn là lên tiếng nhắc nhở Hiên Viên Hạo.
Hiên Viên Hạo mới phản ứng được là mình vẫn chưa trả lời vấn đề của Nhược Vi. Hiện tại càng ảo não hơn.
“Ừ, Nhược Vi muốn hỏi điều gì”
Thấy Hiên Viên Hạo trả lời mình, Nhược Vi mới đem vấn đề mà mình muốn hỏi nói ra.
“Hạo ca ca, huynh có biết gần đây trấn trên có cửa hàng nào muốn bán hoặc là cho thuê không?”
Hiên Viên Hạo nghe Nhược Vi muốn mua cửa hàng liền suy nghĩ một chút. Vừa đúng hai ngày trước, nghe được trấn trên có một cửa hàng vải bố đang muốn bán đi, đây không phải là vừa đúng lúc sao.
“Nhược Vi, sao muội lại muốn mua cửa hàng, như bây giờ không tốt sao?”
“Hạo ca ca, hiện tại trong nhà cũng không có tiền thu, hơn nữa cứ ở không trong nhà sẽ rất nhàm chán”
Thật ra thì trong lòng Nhược Vi đã loáng thoáng có cảm giác về sau mình nhất định sẽ cần một hậu thuẫn cường đại. Gia tộc sau lưng Hiên Viên Hạo sẽ không dễ dàng đồng ý cho Hiên Viên Hạo cưới một cô gái không có bất kỳ gia thế gì. Trong lúc mơ hồ Nhược Vi cảm thấy tình cảm của mình đối với Hiên Viên Hạo không hề giống lúc trước.
Nghe Nhược Vi nói cảm thấy nhàm chán, Hiên Viên Hạo lập tức đem tin tức mà mình biết nhất nhất nói ra. Cứ như vậy mà bồi dưỡng, có lẽ sau này hắn sẽ thành thê nô mất thôi.
Từ trong lời nói của Hiên Viên Hạo, Nhược Vi biết được một vài thông tin. Thứ nhất, trấn trên có cửa hàng đang muốn bán, đối với Nhược Vi, đây là điểm quan trọng nhất. Chỉ cần có cửa hàng, việc mua những thứ khác tất cả cũng không có quan trọng lắm.
Thứ hai, cửa hàng không nằm ở đường phố chính, nhưng cách đường phố chính không xa, điểm này cũng rất phù hợp với tâm ý của Nhược Vi. Nếu như cửa hàng ở đường phố chính, như vậy nhất định sẽ đắt. Mặc dù Nhược Vi có khả năng mua cửa hàng ở đường phố chính, nhưng Nhược Vi cùng người khác không giống nhau, không nhất định phải là cửa hàng ở đường phố chính. Huống chi Nhược Vi tin tưởng, mùi rượu không sợ ngõ hẻm sâu.
Nhược Vi tin tưởng lấy đầu mình cùng những kiến thức kia, thủ pháp kinh doanh ở hiện đại nhất định có thể làm tốt chuyện này.
Hơn nữa, những thứ mình biết, không phải người ở cái thời đại này cũng biết. Ở rất nhiều phương diện, nàng đã chiếm tiên cơ. Nếu như vậy còn làm không được, Nhược Vi cũng chỉ có thể thừa nhận ý nghĩ của mình thất bại. Thế nhưng khả năng này không lớn, gần như có thể bỏ qua.
Thứ ba, cửa hàng này trước kia là bán vải bố, như vậy thì khi muốn mua lại cửa hàng này, việc thu thập sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, dù sao bây giờ cũng đã gần đến tết Trung Thu.
Một điểm cuối cùng, Hạo ca ca nói cửa hàng này diện tích không nhỏ. Tóm lại cửa hàng này chính là loại Nhược Vi muốn. Nhược Vi nghe Hiên Viên Hạo nói xong những thứ này thì kích động muốn đi ngay lên trấn trên để bàn bạc việc mua cửa hàng này.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn thì thấy khóe mắt Hiên Viên Hạo có chút mệt mỏi, lúc này nàng mới phản ứng được, Hạo ca ca đi ra ngoài một ngày đã rất mệt mỏi, hiện tại lại phải đứng lâu như vậy, trong lòng nàng thấy vô cùng xấu hổ. Suy nghĩ một chút lại thấy linh hồn của mình là một người trưởng thành, nhưng sao mỗi lần ở trước mặt Hiên Viên Hạo liền thay đổi như đứa trẻ.
Trên thực tế, tâm tình bây giờ của Nhược Vi càng ngày càng trẻ. Mặc dù xử sự vẫn như trước kia, nhưng thỉnh thoảng lại lộ ra một mặt không đồng dạng, so với trước kia thì có sức sống hơn nhiều.
Bất quá ở trước mặt Đào Đào và Thụy ca, không biết sao Nhược Vi vĩnh viễn không thể lộ ra một mặt kia.
“Hạo ca ca mệt không, vào nhà ngồi một chút, muội đi làm một chút gì đó cho huynh ăn”
Để cho Hiên Viên Hạo cùng Thụy ca vào phòng khách nghỉ ngơi một chút, còn Nhược Vi thì đi phòng bếp làm cho bọn họ chút gì đó ăn để lót dạ. Gần đây mỗi lần Hiên Viên Hạo từ trên trấn trở lại đều muốn Nhược Vi làm chút gì cho hắn ăn.