Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 194: Hai năm sau




Hai năm sau, ở Nhược Thủy Sơn Trang, hai tiểu tử đi chưa vững đã chạy loạn khắp nơi. Bà vú đi theo sau lưng hai tiểu tổ tông này sợ đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài, chỉ sợ hai tiểu tổ tông không cẩn thận mà có mệnh hệ gì thì cả nhà bọn họ coi như xong.

Hai tiểu tử nghịch ngợm này đương nhiên là Đậu Đậu cùng Cầu Cầu rồi. Hai năm trước, lúc Đậu Đậu cùng Cầu Cầu vừa sinh ra còn cực kỳ nhu thuận, hai năm sau, Đậu Đậu cùng Cầu Cầu cũng đã biết tự đi nên không tránh khỏi có chút nghịch ngợm, nhưng bình thường thì Đậu Đậu cùng Cầu Cầu vẫn rất nhu thuận.

Hai huynh đệ Đậu Đậu và Cầu Cầu thích nhất là chơi trốn tìm. Mặc dù chỉ là đứa bé hai tuổi, rất nhiều chuyện cũng không hiểu, nhưng không biết vì sao Đậu Đậu cùng Cầu Cầu lại thích chơi cái trò chơi này…

Người mẹ như Nhược Vi thường vì điều này mà bị hành hạ không thôi, hai tiểu tử này không hiểu gì cứ chạy tới chạy lui,Nhược Vi phải tiêu hao rất nhiều tinh lực mới có thể kiểm soát được bọn chúng.

Đậu Đậu cùng Cầu Cầu chạy một hồi thì cảm thấy mệt mỏi, kêu bà vú ôm đi tìm Nhược Vi. Vừa đến viện của Nhược Vi, Đậu Đậu cùng Cầu Cầu non nớt kêu lên: "Mẫu thân, Đậu Đậu (Cầu Cầu) tới thăm người."

Nhược Vi đang ngồi ở trong phòng xem sổ sách, nghe được âm thanh Đậu Đậu cùng Cầu Cầu thì mím môi cười một tiếng, hai tiểu gia hỏa này lại tới, xem ra hôm nay cái gì cũng không làm được rồi.

Lúc tới cửa, Đậu Đậu cùng Cầu Cầu kêu bà vú đặt mình xuống, dùng đôi chân nhỏ nhỏ của mình chạy vào phòng, thấy Nhược Vi dịu dàng nhìn bọn họ, Đậu Đậu cùng Cầu Cầu vui mừng nhào vào trong ngực Nhược Vi, ôn nhu kêu, "Mẫu thân, người ở đây làm gì, sao không chơi cùng Đậu Đậu và Cầu Cầu?" Nói chuyện chính là ca ca Đậu Đậu.

"Đúng, đúng, Đậu Đậu nói rất đúng." Cầu Cầu ở một bên phụ họa nói.

Nhược Vi nghe lời nói của Đậu Đậu cùng Cầu Cầu thì dở khóc dở cười. Hai tên gia hỏa này khi không có việc gì thì cứ thích quấn mình, bình thường hai huynh đệ đều tự mình chơi, một lát sau lại kêu bà vú ôm tìm đến nàng.

"Được, đều là lỗi của mẫu thân, vậy mẫu thân phải bồi tội cùng Đậu Đậu và Cầu Cầu rồi, Đậu Đậu cùng Cầu Cầu cũng không thể không để ý tới mẫu thân nha!" Nhược Vi phối hợp với Đậu Đậu cùng Cầu Cầu mà nhận tội.

"Vậy thì được. Lần sau mẫu thân cũng phải chơi cùng Đậu Đậu và Cầu Cầu nha, bằng không Đậu Đậu cùng Cầu Cầu sẽ rất buồn, có phải hay không, Cầu Cầu." Đậu Đậu kiêu ngạo ưỡn ngực nói, nói xong còn còn hỏi ý kiến Cầu Cầu.

"Đúng đó, Đậu Đậu nói rất đúng, mẫu thân không thể như vậy nữa, bằng không Cầu Cầu cùng Đậu Đậu về sau sẽ không để ý mẫu thân." Cầu Cầu kiêu ngạo nói.

"Ha ha, được, về sau mẫu thân sẽ bồi Đậu Đậu cùng Cầu Cầu chơi, bất quá lúc mẫu thân có chuyện cần làm thì Đậu Đậu cùng Cầu Cầu nhất định phải ngoan ngoãn mà nghe lời, không được làm khó, có được hay không, Đậu Đậu cùng Cầu Cầu của mẫu thân là những đứa bé ngoan nhất." Nhược Vi vui vẻ nói. Đậu Đậu cùng Cầu Cầu thích nhất là nghe Nhược Vi khen bọn họ là đứa bé ngoan, mỗi lần Nhược Vi nói Đậu Đậu cùng Cầu Cầu ngoan nhất thì cả hai liền vui vẻ quên trời đất, Nhược Vi nói gì, Đậu Đậu cùng Cầu Cầu đều vui tươi hớn hở đồng ý, chỉ là sau đó lại quên.

"Dạ, Đậu Đậu (Cầu Cầu) là đứa bé ngoan nhất của mẫu thân, nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân." Đậu Đậu cùng Cầu Cầu quả nhiên vẫn trả lời giống nhau. Nhược Vi thấy Đậu Đậu cùng Cầu Cầu vẫn đáng yêu như thế thì trong lòng cũng vụng trộm vui mừng.

"Ừ, mẫu thân cũng biết Đậu Đậu cùng Cầu Cầu là ngoan nhất, Đậu Đậu cùng Cầu Cầu ngoan như vậy, mẫu thân nên thưởng cái gì cho Đậu Đậu cùng Cầu Cầu mới phải." Nhược Vi cười cười nhìn Đậu Đậu cùng Cầu Cầu.

"Mẫu thân, Đậu Đậu muốn ăn sữa hai lớp do mẫu thân làm." Đậu Đậu hôn Nhược Vi một cái rồi nói, "Mẫu thân, Cầu Cầu muốn ăn khoai tây chiên do mẫu thân làm." Cầu Cầu cũng ngoan ngoãn hôn Nhược Vi một cái, làm lòng của Nhược Vi trong nháy mắt trở nên mềm mại, trong lòng như ăn mật, vô cùng ngọt ngào.

"Uh, Đậu Đậu cùng Cầu Cầu ngoan như vậy, mẫu thân liền chịu cực đi làm món ăn ngon cho Đậu Đậu cùng Cầu Cầu." Nhược Vi ôm Đậu Đậu cùng Cầu Cầu, hôn mỗi người một cái.

"Uh, mẫu thân là tốt nhất, Đậu Đậu (Cầu Cầu) thích mẫu thân nhất." Đậu Đậu cùng Cầu Cầu đạt được ước muốn, liền nói ra những lời ngọt không cần suy nghĩ.

"Uh, được rồi, đừng vuốt mông ngựa nữa." Nhược Vi nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của Đậu Đậu cùng Cầu Cầu.

"Mẫu thân, vuốt mông ngựa, nơi này không có ngựa a, chẳng lẽ trong phòng mẫu thân cất giấu ngựa." Đậu Đậu nghi hoặc nhìn Nhược Vi hỏi.

Nhược Vi nhìn Đậu Đậu dở khóc dở cười, Đậu Đậu lại bắt đầu rồi, Nhược Vi ảo não vỗ vỗ trán của mình, biết rõ ràng hai tên tiểu gia hỏa này thích nhất là hỏi vấn đề, thế mà mình còn ngây ngốc đưa đi lên cửa.

"Không phải ngựa thật, Đậu Đậu bây giờ còn nhỏ, không hiểu lời nói của mẫu thân có ý gì đâu, chờ Đậu Đậu trưởng thành thì biết." Nhược Vi bất đắc dĩ hồi đáp.

"Vậy mẫu thân nói cho Đậu Đậu, Đậu Đậu liền biết." Đậu Đậu chớp chớp mắt nhìn Nhược Vi, khiến trong lòng Nhược Vi mềm nhũn, nhưng nghĩ đến điệu bộ thường này khi Đậu Đậu hỏi vấn đề, Nhược Vi đã cảm thấy có chút chống đỡ không được.

"Khụ, Đậu Đậu muốn ăn bao nhiêu sữa hai lớp? Muốn ăn vị gì? Đậu Đậu ngoan như vậy, có nguyện ý chia cho mẫu thân ăn hay không?" Nhược Vi không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác.

"Uh, Đậu Đậu cần phải cẩn thận suy nghĩ mới được, sao mẫu thân không ăn khoai tây chiên của Cầu Cầu, lại muốn ăn Đậu Đậu, mẫu thân thiên vị." Đậu Đậu bĩu môi tố cáo nói.

"Mẫu thân mới không có thiên vị, chỉ là còn chưa kịp hỏi Cầu Cầu. Cầu Cầu ngoan nhất, khẳng định nguyện ý chia khoai tây chiên cho mẫu thân ăn, có đúng hay không, Cầu Cầu ngoan." Nhược Vi hôn vào trán của Cầu Cầu.

"Uh, Cầu Cầu ngoan nhất, cho mẫu thân ăn khoai tây chiên đó." Cầu Cầu nghe Nhược Vi khích lệ thì vui mừng nói, âm thanh ngọt ngào này như đi vào trong tâm khảm của Nhược Vi.

"Đậu Đậu cũng ngoan, mẫu thân, Đậu Đậu cũng cho mẫu thân ăn sữa hai lớp của Đậu Đậu." Đậu Đậu thấy Nhược Vi hôn Cầu Cầu thì nũng nịu nói, đôi mắt nhỏ vụt sáng, đặc biệt đáng yêu.

"Uh, Đậu Đậu cùng Cầu Cầu đều là con trai ngoan nhất của mẫu thân." Nhược Vi lại hôn Đậu Đậu một cái nói.

Mấy mẹ con nói chuyện một hồi, Nhược Vi mới để cho bà vú trông Đậu Đậu cùng Cầu Cầu, còn chính mình thì đi phòng bếp để làm đồ ăn ngon cho Đậu Đậu cùng Cầu Cầu.

Đến phòng bếp, Nhược Vi quen thuộc chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, kêu ma ma phòng bếp đem khoai tây mà mình đã chọn đi rửa sạch, lại lựa ra một chút trái cây tươi, vì Đậu Đậu làm sữa hai lớp.

Khử đi mùi tanh của sữa tươi, rồi bỏ trứng gà vào đánh lên, cho mấy muỗng đường trắng vào rồi khuấy đều đặn, chờ bề mặt sữa tươi đông lại kết xuất váng sữa thì dùng chiếc đũa đâm thủng lớp váng sữa đó, chậm rãi đem sữa trong bát đổ ra, lưu lại chút ít sữa để phòng ngừa váng sữa dính đáy.

Lại đem trứng đổ vào sữa, khuấy đều đặn, dùng loại lưới lọc tự chế để loại bỏ bọt bên ngoài cùng bọt khí, dọc theo mép bát từ từ đổ vào trong bát lúc đầu.

Váng sữa sẽ từ từ hiện lên, sau đó bỏ vào nồi hấp, dùng lửa chưng khoảng một khắc, tắt lửa, để nguội một lát, rồi bỏ vào hầm băng khoảng hai khắc, lấy ra, dựa theo vi muốn ăn mà thêm trái cây vào là có thể ăn rồi.

Dĩ nhiên, không để vào hầm băng thì cũng vẫn có thể ăn, chỉ là mùi vị không được ngon lắm, nhưng cũng không kém.

Tại nhà Nhược Vi đã làm sữa hai lớp rất nhiều lần rồi, người ở phòng bếp cũng biết nên làm sao để phối hợp với Nhược Vi, nên không bao lâu thì sữa hai lớp cũng đã gần xong, chỉ cần bỏ vào trong hầm băng lần nữa là được rồi.

Trái cây cũng đã rửa xong, chờ sữa hai lớp từ trong hầm băng lấy ra là có thể ăn. Ma ma cũng đã rửa khoai tây xong, đặt ở trên thớt gỗ, chờ Nhược Vi làm.

Nhược Vi đem khoai tây cắt thành hình dạng cây que rồi dùng thanh thủy lọc qua, bỏ vào trong nồi nước đun sôi, luộc khoảng nửa khắc đồng hồ thì đem khoai tây vớt lên để cho ráo nước, chờ khoai tây hoàn toàn ráo thì bỏ vào hầm băng.

Khi khoai tây đã đạt đến độ chuẩn thì bắt đầu đổ dầu vào trong chảo nóng, chuẩn bị chiên khoai tây, chờ khoai tây chín vàng thì có thể vớt ra.

Nhược Vi chiên khoai tây rất ngon, từ trong chảo vớt ra ngoài rồi đặt ở trong mâm lạnh. Bây giờ sữa hai lớp để trong hầm băng đã có thể lấy ra để ăn, Nhược Vi kêu tiểu nha đầu bưng sữa hai lớp ra.

Nhược Vi cắt nhỏ loại trái cây mà Đậu Đậu thích ăn rồi bỏ vào bên trong sữa hai lớp. Nhược Vi làm sữa hai lớp với số lượng nhiều, đủ cho rất nhiều người ăn.

Lão thái thái cùng lão thái gia đã lớn tuổi, không thích hợp ăn quá nhiều đồ lạnh, nhưng mà bây giờ là mùa nóng, lão thái thái cùng lão thái gia chỉ ăn ít thì cũng không sao.

Sau khi Nhược Vi đem trái cây cắt nhỏ bỏ vào trong sữa hai lớp thì khoai tây chiên cũng nguội rồi. Nhược Vi đem sữa hai lớp chia làm vài phần, lão thái thái cùng lão thái gia đã lớn tuổi, nên sau khi lấy sữa hai lớp từ hầm băng ra, Nhược Vi lại chờ sữa hai lớp khôi phục lại nhiệt độ bình thường thì mới bỏ thêm trái cây mà lão thái thái cùng lão thái gia thích ăn vào, rồi kêu người đem đưa cho lão thái thái cùng lão thái gia.

Cha mẹ chồng của Nhược Vi ở kinh thành cũng chưa có trở về Liễu gia thôn, bởi vì Cố lão thái thái bị bệnh, mẹ chồng của Nhược Vi ở lại kinh thành chăm sóc, cha chồng cũng cùng với thê tử ở lại kinh thành.

Hai năm qua, phần lớn thời gian của mấy vị chủ tử Hiên Viên gia đều trải qua ở Liễu gia thôn, bình thường, chỉ cần không phải trở lại kinh thành xử lý chuyện, thì mấy vị chủ tử Hiên Viên gia cũng không nguyện ý trở lại kinh thành.

Nhược Vi kêu người làm vẫn đặt phần sữa hai lớp mà nàng để lại cho Hiên Viên Hạo ở trong hầm băng, đợi Hiên Viên Hạo từ bên ngoài trở lại thì từ mới lấy ra, thời tiết như vậy, ăn thứ này vào cũng có thể giải nhiệt được phần nào.

Sau khi an bài xong mọi chuyện, Nhược Vi mới trở về phòng của mình, trên tay còn bưng đồ vừa mới làm cho Đậu Đậu cùng Cầu Cầu. Những thứ này Nhược Vi đều làm trong phòng bếp nhỏ, cho nên chỉ cần đi một chút là tới.

Khi Nhược Vi bưng sữa hai lớp cùng khoai tây chiên đi tới ngoài phòng, thì nghe được tiếng cười đùa của Đậu Đậu cùng Cầu Cầu bên trong nhà, Nhược Vi nghe thì cười thư thái.

Tiểu nha đầu đang canh giữ ngoài phòng, thấy Nhược Vi thì vội vàng tiến lên thỉnh an. Nhược Vi phất tay một cái ý bảo tiểu nha đầu này lui ra, cỏn mình thì lặng lẽ vào phòng, thấy Đậu Đậu cùng Cầu Cầu hoàn toàn không có phát hiện, Nhược Vi cười tựa như hồ ly.

Nhược Vi cẩn thận nghe, nghe lời nói của Đậu Đậu cùng Cầu Cầu xong thì dở khóc dở cười. Rồi lại chỉ nghe Đậu Đậu nói: "Cầu Cầu, ta là ca ca, đợi lát nữa mẫu thân làm khoai tây chiên xong, đệ cũng phải chia ca ca một chút, biết không?" Nói xong còn vỗ vỗ vào tiểu bả vai của Cầu Cầu.