Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 187: Sanh đôi




Ngoài phòng chờ sanh, thỉnh thoảng mọi người nghe được trong phòng sanh truyền tới tiếng kinh hô, những tiếng này đã dọa sợ mọi người làm sắc mặt ai cũng thay đổi, ai cũng cho rằng Nhược Vi đã xảy ra chuyện gì.

Hốc mắt của Thụy ca cùng Đào Đào cũng ửng hồng rồi, hai huynh đệ chỉ có Nhược Vi là người thân, mấy năm này ba tỷ đệ vẫn sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm sâu đậm, dĩ nhiên đối với tình huống hiện tại là vô cùng lo lắng cho Nhược Vi.

Lão thái thái thì cứ lẩm bẩm cầu xin ông trời phù hộ cháu dâu bình an sinh hạ chắt, sắc mặt của những người khác cũng không tốt gì hơn, dù sao ở ngoài phòng đợi nhiều canh giờ như vậy, cơm ăn không ngon, không còn khí lực lại lo lắng, nên ai cũng mệt lả.

Chờ đến lúc cửa phòng sanh mở ra là điều không dễ dàng. Một lát sau, một tiểu nha đầu từ phòng sanh đi ra, bưng chậu nước rửa mặt đã nhiễm đỏ, sắc mặt vui mừng.

Nhìn thấy sắc mặt lo lắng của mọi người thì vội nói: "Thiếu phu nhân đã sinh, sinh hai tiểu tử mập mạp, chúc mừng mấy vị chủ tử." Tiểu nha đầu sắc mặt vui mừng nói.

"Sinh hai, đó không phải là sanh đôi sao?" Lão thái thái nghe xong thì vui mừng đến nỗi lời nói có chút không mạch lạc.

"Thiếu phu nhân như thế nào?" Hiên Viên Hạo nghe Nhược Vi đã sinh, mấy cái khác cũng không quản, trực tiếp hỏi Nhược Vi thế nào, thật sự là yêu Nhược Vi đến tận xương.

"Thiếu phu nhân rất tốt, chỉ là có chút mệt mỏi, lúc này đoán chừng đã ngủ rồi." Tiểu nha đầu cung kính hồi đáp.

Hiên Viên Hạo nghe xong liền phất phất tay, ý bảo tiểu nha đầu lui ra. Nha đầu bên người lão thái thái cũng rất tinh ý, liền đưa hà bao cho tiểu nha đầu kia, nha đầu kia vui rạo rực cầm hà bao lui xuống.

"Ta có chắt rồi, còn có hai đứa, về sau mấy xú lão đầu kia khẳng định hâm mộ ta chết luôn." Lão thái gia vui mừng nói, câu nói đầu tiên chính là muốn chọc giận mấy lão nhân thích cãi vả cùng lão.

Thụy ca cùng Đào Đào nghe xong cũng cực kỳ cao hứng, sau này họ sẽ có cháu, đứa bé của tỷ tỷ cũng là người thân của hai huynh đệ bọn họ, dĩ nhiên trong lòng hai huynh đệ cũng vui không thể tả.

Phu thê Hiên Viên Kiệt cũng vui mừng vô cùng, hai vợ chồng trông mong cháu đã nhiều năm rồi, hiện tại rốt cuộc được như nguyện, hơn nữa một lần còn là hai đứa, mỗi người ôm một đứa, chỉ tưởng tượng thôi hai vợ chồng cũng đã cảm thấy sung sướng.

Hiên Viên Hạo cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn Nhược Vi an ổn sanh con ra được là tốt rồi, bây giờ nghe đứa bé đã sanh ra được rồi, cả người cũng buông lỏng hơn, không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên trong lòng rất vui mừng, muốn vào phòng sanh nhìn Nhược Vi một cái, lại cảm thấy mình không cất bước nổi, giống như bị cái gì định trụ lại.

Thật vất vả mới bước đi tới phòng sanh, mở cửa phòng sanh ra, một mùi máu tươi xông vào mũi, làm trong lòng Hiên Viên Hạo nhất thời luống cuống, mùi máu tươi nồng như vậy nghĩa là đã mất rất nhiều máu, làm trong lòng hắn lo lắng không thôi.

Đám người Xuân Phân trong tay đang cầm đồ, thấy Hiên Viên Hạo vào phòng thì nhất thời cũng không biết nên làm sao. Hiên Viên Hạo cũng không quản những người này như thế nào, vội bước nhanh đi tới trước giường Nhược Vi, nhìn khuôn mặt Nhược Vi mệt mỏi thì trong lòng vạn phần thương tiếc.

Sau khi Nhược Vi kêu bà đỡ đưa đứa bé tới cho nàng nhìn xong thì chịu không được mà ngủ ta đi, lúc Hiên Viên Hạo vào thì nàng đang ngủ say!

"Thiếu gia, có muốn nhìn hai vị tiểu thiếu gia một chút hay không?" Xuân Phân thấy Hiên Viên Hạo ngồi ở bên giường coi chừng Nhược Vi nên hỏi.

"Trước không cần, ôm đứa bé đi cho lão thái thái xem một chút đi!" Hiên Viên Hạo phân phó nói, hiện tại hắn chỉ muốn nhìn Nhược Vi. Mặc dù có đứa bé trong lòng hắn cũng rất vui mừng, nhưng mà ở trong lòng hắn Nhược Vi mới là quan trọng nhất.

Xuân Phân cùng Hạ Chí ôm hai đứa bé ra ngoài, lão thái thái cùng lão thái gia đã ở đó chờ nhìn chắt rồi.

Thấy trong tay Xuân Phân cùng Hạ Chí ôm hai đứa bé từ trong phòng sanh ra ngoài, nhất thời hai mắt của lão thái thái cùng lão thái gia tỏa sáng, nhìn chằm chằm hai đứa bé trong tay hai người.

Phu thê Hiên Viên Kiệt kích động nhìn Xuân Phân cùng Hạ Chí ôm hai đứa bé đi tới. Xuân Phân cùng Hạ Chí ôm hai đứa bé đi tới trước mặt lão thái thái cùng lão thái gia, nói: "Lão thái thái, lão thái gia, thiếu gia kêu nô tỳ ôm tiểu thiếu gia tới đây cho ngài nhìn."

Đôi tay của lão thái thái cùng lão thái gia run rẩy nhận lấy, nhìn hai tiểu tử quấn tã lót đang ngủ say, trong lòng lão thái thái cùng lão thái gia xúc động thật lâu.

Phu thê Hiên Viên Kiệt cũng đứng lên đi tới chỗ lão thái thái cùng lão thái gia, mong chờ nhìn cháu trai nhỏ.

Cố Thanh Liên hỏi: "Bé nào là ca ca bé nào là đệ đệ, dáng dấp hai đứa giống nhau như đúc, về sau làm sao có thể phân biệt." Cố Thanh Liên nghĩ, về sau dáng dấp của đại tôn tử cùng tiểu tôn tử giống nhau như đúc, ngộ nhỡ nhận không ra thì làm sao.

"Phu nhân, đại thiếu gia là bé đang được lão thái thái ôm trong tay, tiểu thiếu gia do lão thái gia ôm. Bàn chân đại thiếu gia có một nốt ruồi lớn, còn bên hông tiểu thiếu gia thì có một cái bớt, cũng rất dễ phân biệt." Xuân Phân quỳ gối thi lễ đáp.

"Vậy sao, vậy thì tốt." Cố Thanh Liên vui vẻ nhìn đại tôn tử trong ngực lão thái thái, cảm thấy bộ dạng của cháu trai này thật giống con trai của mình, trong lòng đắc ý không thôi.

Lão thái gia cũng rất vui vẻ ôm chắt trai, nhìn đứa bé ngoan ngoãn nằm ở ngực mình, trong lòng lão thái gia rất vui, lại suy nghĩ ngày sau có tiểu oa nhi ôm bắp đùi của mình gọi mình là tằng tổ phụ.

Hiên Viên Kiệt nhìn đứa bé trong ngực lão thái gia, làn da mềm mại, khóe miệng còn thỉnh thoảng phun bong bóng, làm Hiên Viên Kiệt nhìn đến vô cùng vui vẻ.

Đứa bé nhà bình thường vào thời điểm vừa sinh ra thì da nhăn nhíu, khó coi, phải nuôi một đoạn thời gian mới có thể đẹp mắt, nhưng khi Nhược Vi sinh thì khác, da hai đứa bé đều vô cùng mịn màng, giống như quả trứng luộc vừa lột vỏ, trắng trẻo nõn nà, làm cho người ta vừa nhìn liền muốn cắn một cái.

Lão thái thái cùng lão thái gia yêu thích không thôi, phu thê Hiên Viên Kiệt đứng ở một bên, dù rất muốn ôm lấy hai tôn tử mập mạp nhưng lại không dám tranh giành cùng lão thái thái và lão thái gia, trong lòng bực tức không thôi, chỉ có thể ở một bên nhìn cho đỡ nghiện.

Bên trong phòng sanh, Hiên Viên Hạo nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của Nhược Vi, thương tiếc hôn vào trán Nhược Vi một cái, tỉ mỉ thay Nhược Vi đắp chăn lại, ngồi ở đầu giường nhìn Nhược Vi, ánh mắt thâm tình này có thể làm người chết đuối.

Lão thái thái cùng lão thái gia ôm đứa bé nhìn qua nhìn lại, nhìn thế nào cũng thấy thích, nếu không phải là hai đứa bé đói bụng, lão thái thái cùng lão thái gia cũng không muốn buông tay để Xuân Phân cùng Hạ Chí ôm hai bé đi, phu thê Hiên Viên Kiệt u oán nhìn Xuân Phân cùng Hạ Chí ôm hai tôn tử mập mạp đi tìm bà vú.

Xuân Phân cùng Hạ Chí ôm đứa bé cho bà vú để bà vú cho bé bú sữa, thế nhưng hai tiểu tổ tông trực tiếp kháng cự, không muốn bú sữa của bà vú.

Làm Xuân Phân cùng Hạ Chí gấp không thôi, một bà vú trong đó nói có một số đứa bé chỉ ăn sữa mẹ. Xuân Phân cùng Hạ Chí cũng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ôm hai tiểu tổ tông đi đến phòng sanh tìm Nhược Vi.

Khi Xuân Phân cùng Hạ Chí ôm hai tiểu tổ tông ôm đến phòng sanh thì Nhược Vi còn đang ngủ, vẫn chưa tỉnh lại, Hiên Viên Hạo vẫn đang canh giữ ở trước giường Nhược Vi, thấy Xuân Phân cùng Hạ Chí tiến vào thì có chút không vui, nhưng khi thấy Xuân Phân cùng Hạ Chí ôm hai đứa bé đi vào thì mới thu hồi thần sắc đó.

Xuân Phân cùng Hạ Chí dĩ nhiên cũng nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của Hiên Viên Hạo, nhưng hai người cũng không còn cách nào khác, bọn họ cũng biết Hiên Viên Hạo mất hứng là vì sợ hai người bọn họ quấy rầy Nhược Vi nghỉ ngơi.

Trong lòng hai người không những không có mất hứng, mà trong lòng còn thay Nhược Vi cảm thấy vui mừng! Có một phu quân toàn tâm toàn ý đối với mình như vậy là chuyện đáng cao hứng.

"Thiếu gia, hai vị tiểu thiếu gia đói bụng, nhưng lại không chịu ăn sữa của hai bà vú, nô tỳ ôm tiểu thiếu gia tới để cho thiếu phu nhân cho ăn." Xuân Phân quỳ gối nói với Hiên Viên Hạo, giải thích lý do tại sao mình và Hạ Chí ôm đứa bé vào phòng.

Hiên Viên Hạo nghe Xuân Phân nói xong thì đành phải đánh thức Nhược Vi, hết cách rồi, nhi tử đói bụng, mình cũng không thể mặc kệ! Hơn nữa, Hiên Viên Hạo nhớ Nhược Vi đã từng nói về sau muốn chính mình nuôi nấng đứa bé, nói là đứa bé ăn sữa của mình thì sẽ tốt hơn. Hiên Viên Hạo còn nhớ rõ Nhược Vi từng nói chuyện này.

Nhược Vi mơ mơ màng màng bị Hiên Viên Hạo kêu tỉnh, nghe Hiên Viên Hạo nói nhi tử đói bụng, Nhược Vi lập tức phản ứng lại, bây giờ mình đã là mẹ, hơn nữa còn là mẹ của hai đứa bé.

Xuân Phân cùng Hạ Chí đem hai đứa bé ôm đến trước mặt Nhược Vi. Nhược Vi cẩn thận đánh giá hai đứa bé, da trắng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, trông đặc biệt đáng yêu. Trong nháy mắt lòng của nàng cảm thấy mềm mại.

Hiên Viên Hạo cũng mới nhìn thấy hai đứa con trai của mình, mới vừa rồi vẫn luôn coi chừng Nhược Vi, cũng không nhớ đến việc nhìn hai đứa bé một chút, bây giờ nhìn thấy hai đứa con trai thì trong lòng cũng rối tinh rối mù.

Nhìn nhi tử trắng trẻo mập mạp, thỉnh thoảng còn phun bong bóng, trong lòng đắc ý không thôi. Hiên Viên Hạo dịu dàng nhìn Nhược Vi nằm ở trên giường, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, hai cái đứa bé này là kết tinh tình yêu của mình cùng Nhược Vi, nghĩ tới những thứ này, Hiên Viên Hạo liền cảm thấy trong lòng ấm áp.

"Oa!" Hiên Viên Hạo còn đang suy nghĩ chuyện đứa nhỏ, thì đột nhiên hai đứa bé khóc lên. Bây giờ hắn mới phản ứng kịp, vừa rồi Xuân Phân đã nói qua hai đứa bé đói bụng, ôm tới để Nhược Vi cho bú sữa.

Nhược Vi vội kêu Xuân Phân đặt hai đứa bé lên trên giường, vén áo lên trước ngực mình, một đôi tiểu bạch thỏ đầy mê người trong nháy mắt liền xuất hiện.

Nhược Vi ôm đứa bé đến trước ngực, để cho đứa bé có thể mút sữa. Đứa trẻ ngửi được mùi quen thuộc thì dùng sức hướng về trước ngực Nhược Vi, cực kỳ tinh chuẩn tìm được đầu mút.

Vừa mới bắt đầu thì chưa có sữa, đứa bé hút một lát, phát hiện không ăn được, lại khóc nữa. Sau đó bà vú nói cho biện pháp, dùng khăn lông nóng ở trước ngực xoa nắn, được một lát thì Nhược Vi cảm giác trước ngực căng căng, lúc đó mới uy tiếp cho hai tiểu tử kia bú sữa mẹ.

Sau khi hai đứa nhỏ ăn uống no đủ thì cũng ngủ, Nhược Vi đặt bé nằm ở phía bên trong giường của mình. Nhìn hai đứa bé giống nhau như đúc, Nhược Vi hoảng hồn, nghĩ thầm mình là mẹ của hai đứa, nhưng nếu về sau mà không phân biệt được đứa nào là đại nhi tử, đứa nào là tiểu nhi tử thì thật mất mặt rồi.

Sau khi Nhược Vi ăn một chút xong thì nghỉ ngơi tiếp. Hôm nay Nhược Vi mất quá nhiều sức lực, giờ cần phải hảo hảo nuôi dưỡng thì mới có thể khôi phục như cũ, chứ nhất thời thì không thể khôi phục lại như trước được.