Sau khi từ Cố Gia trở về, Nhược Vi lại lục tục đi theo mẹ chồng đến rất nhiều nhà xem cuộc vui thưởng mai, đây đều là thủ đoạn xã giao tạo sự gắn bó.
Nhược Vi cũng từ trong miệng Hiên Viên Hạo biết, cha chồng muốn đem vị trí gia chủ giao cho phu quân mình, nói cách khác về sau cái nhà này phải nhờ vào bọn họ chống lên rồi.
Nhược Vi đi theo mẹ chồng tham gia nhiều bữa tiệc như vậy, dĩ nhiên cũng có thu hoạch của mình, ít nhất hiện tại Kinh Thành không còn ai dám truyền ra lời đồn đãi Hiên Viên phủ thiếu phu nhân không biết chữ.
Phải biết Nhược Vi đi tham gia từng bữa tiệc kia, đều hứng chịu các loại khó khăn, nhưng đều bị Nhược Vi dễ dàng hóa giải, phải biết Nhược Vi cũng không phải là quả hồng mềm đưa tới cửa để cho người ta bóp.
Những thứ phu nhân tiểu thư kia thấy Nhược Vi không phải dễ dàng bị người khi dễ như vậy, lá gan cũng lớn hơn trước, có vài người thấy Nhược Vi mặc dù là người làng quê, nhưng lại nói năng không tầm thường, lại xinh đẹp, khiến rất nhiều cô gái ghen tỵ không dứt, cho nên mới lần lượt khiêu khích gây khó khăn cho Nhược Vi.
Cho nên nói lòng ghen tỵ của phụ nữ là rất đáng sợ, không nên khinh dịch đắc tội phụ nữ, chỉ là cái loại cố tình gây sự, cũng không thể phóng túng mặc kệ.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều là người xấu, ở trong bữa tiệc Nhược Vi cũng kết giao được mấy người bạn tốt, đều là nhưng cô gái không sợ thế tục, cùng tuổi với Nhược Vi, hơn nữa còn là nhưng cô gái năm nay sẽ phải xuất giá.
Nhược Vi còn tặng họ mỗi người một phần quà tặng, bởi vì khi các nàng thành thân Nhược Vi đã trở về Liễu gia thôn rồi, cho nên liền đưa trước quà tặng cho các nàng.
Mấy người biết Nhược Vi không lâu nữa phải trở về Liễu gia thôn, cũng chuẩn bị quà tặng đưa cho Nhược Vi, mấy người này cũng coi Nhược Vi là bằng hữu duy nhất ở thời đại này.
Cùng Nhược Vi quan hệ thân thiết tổng cộng có ba cô gái, một là nhà Hàn Lâm Học sĩ, thứ nữ dòng chính Tư Đồ Lan, là một cô gái tính tình rất hoạt bát lại ưa thích bênh vực kẻ yếu; một người khác là nhà Thượng Thư, trưởng nữ Mộ Tử Huyên, tính tình mặc dù ôn hòa nhưng cũng là người có chủ kiến; còn có một chính là Cố gia đại biểu muội Cố Nhã Lan, có tri thức hiểu lễ nghĩa, không thích nhất những người thích ở sau lưng nói xấu người khác.
Cố Nhã Lan cùng Mộ Tử Huyên vốn là bạn tốt, Cố Nhã Lan từ ca ca Cố Khải nghe qua rất nhiều chuyện của Nhược Vi, cho nên đối với Nhược Vi thật tò mò, cũng cùng bạn tốt trong khuê phòng Mộ Tử Huyên đề cập tới chuyện Nhược Vi, hai người đối với Nhược Vi là có chút bội phục, sau khi gặp qua Nhược Vi, hai người càng thêm kính nể Nhược Vi, nghe ai nói xấu Nhược Vi, hận không thể khâu miệng của những người nói xấu đó lại.
Mà Nhược Vi có một lần đã giúp Tư Đồ Lan ở trên đường, Nhược Vi lúc ấy là không để ở trong lòng, nhưng Tư Đồ Lan lại vì vậy đối với Nhược Vi có cảm tình rất tốt, sau này Tư Đồ Lan gặp Nhược Vi ở trong bữa tiệc, lúc biết Nhược Vi chính là Hiên Viên phủ thiếu phu nhân, vẫn lôi kéo Nhược Vi nói chuyện, Nhược Vi vừa mới bắt đầu cũng không để ý, sau lại thấy ý định của Tư Đồ Lan đối với mình rất đơn thuần, cũng liền từ từ coi nàng như bằng hữu của mình.
Nhược Vi bởi vì biết ba người bạn tốt này, ngày ngày trôi qua cũng không còn đơn điệu nữa, thỉnh thoảng cũng có thể như một cô gái bình thường ra đường mua đồ gì đó.
Hiên Viên Hạo thấy mấy người này sẽ chia sẻ hết thời gian của nương tử dành cho mình, trong lòng cũng có chút không vui, nhưng lại nghĩ đến Nhược Vi nhiều năm như vậy cũng không có bạn bè gì, lại có chút đau lòng, không thể làm gì khác hơn là một mình rối rắm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Nhược Vi ở Kinh Thành cũng đã được một năm, đã đến lúc Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo nên mang theo Thụy ca cùng Đào Đào trở về Liễu gia thôn rồi.
Lão thái thái cùng lão thái gia đương nhiên là vô cùng không muốn, kể từ sau khi Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo thành hôn, hai người sẽ không rời mà ở trong phủ, đột nhiên hai người muốn rời khỏi, hơn mấy tháng mới nhìn thấy, dĩ nhiên là rất không chịu, hơn nữa, trong khoảng thời gian Nhược Vi ở Hiên Viên phủ này, làm cho Hiên Viên phủ mang đến nhiều tiếng nói tiếng cười như vậy, lão thái thái cùng lão thái gia làm sao có thể chịu để hai người rời đi.
Nhược Vi mặc dù cũng suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn không bỏ được chuyện ở Liễu gia thôn, hơn nữa, Nhược Vi rất muốn trở về cái địa phương non xanh nước biếc đó.
Hiện tại, tân phòng ở Liễu gia thôn của Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo đã sớm xây dựng xong, Nhược Vi không kịp chờ đợi muốn trở về nhìn phòng ốc mình thiết kế, khi xây ra ngoài hiệu quả như thế nào, phải biết phòng này chỉ cần không xảy ra bất trắc, về sau sẽ ở lại cả đời.
Phòng này Nhược Vi tốn rất nhiều tâm huyết, mỗi chi tiết cũng suy tính đến, cho nên Nhược Vi rất muốn có thể nhanh chóng nhìn thấy thành quả.
Lão thái thái cùng lão thái gia không muốn cháu trai cháu dâu rời đi lâu như vậy, Nhược Vi liền muốn dứt khoát đem lão thái thái cùng lão thái gia lừa gạt đi đến Liễu gia thôn, đến Liễu gia thôn, Nhược Vi dám cam đoan thân thể lão thái thái cùng Lão thái gia nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều so hiện tại.
Trước khi đi, Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo ở trước mặt lão thái thái cùng lão thái gia nói qua Liễu gia thôn có cái gì chơi hay, có cái gì ăn ngon, mùa xuân có thể lên núi hái nấm, mùa hạ có thể đi bờ sông bắt cá, dĩ nhiên cá chỉ có trời sau khi mưa mới có bắt, mùa thu có thể làm gì, mùa đông có thể làm cái gì, làm lão thái thái cùng lão thái gia động lòng không dứt.
Cuối cùng, do Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo oanh tạc các loại viên đạn bọc đường, lão thái thái cùng lão thái gia rốt cuộc buông tha trận địa, đầu quân sang bên địch.
Lão thái thái cùng lão thái gia không chịu nổi mê hoặc của hai vợ chồng son này, không thể làm gì khác hơn là nộp khí giới đầu hàng, cùng theo trở về Liễu gia thôn, huống chi hai vị lão nhân gia này cũng rất hứng thú đối với Liễu gia thôn, càng muốn chính mắt đi xem phòng ốc do cháu dâu của mình tự tay thiết kế, kết quả cuối cùng hai người "có đi không về" rồi.
Sau khi Lão thái thái cùng lão thái gia đồng ý, Nhược Vi lập tức dùng bồ câu đưa tin trở về Liễu gia trang, để Liễu Vượng chuẩn bị tốt chỗ ở cho lão thái thái cùng lão thái gia, chờ đến khi mọi người trở về là có thể vào ở được.
Dĩ nhiên lão thái thái cùng lão thái gia phải ở phòng Nhược Vi chỉ định, bên trong phòng bày biện làm như thế nào Nhược Vi cũng viết trên giấy, để Liễu Vượng dựa theo làm là được.
Lão thái thái cùng lão thái gia đồng ý đi Liễu gia thôn rồi, hai vợ chồng khác đã đi qua Liễu gia thôn cũng có ý kiến, bọn họ cũng rất muốn đi, nhưng trong phủ một chủ tử cũng không có, lại lo lắng có một số việc không còn kịp xử lý nữa.
Cho nên hai vợ chồng này rối rắm một hồi, cuối cùng vẫn là Hiên Viên Hạo đối với hai vợ chồng đang rối rắm này nói một câu: "Nuôi những thủ hạ kia là dùng để làm gì, không biết kiềm chế lẫn nhau là chuyện gì sao!" Vì vậy hai vợ chồng này rốt cuộc bình tĩnh lại.
Sau đó hai vợ chồng này rất tự giác thu lại hành lý muốn đem đến Liễu gia thôn, lão thái thái không ít lần cười hai vợ chồng này, Nhược Vi cũng len lén cười đến mấy lần, ai bảo bố chồng cùng mẹ chồng của mình đáng yêu như thế đấy.
Nếu lần này người cùng trở về Liễu gia thôn nhiều như vậy, lão thái thái cùng lão thái gia lại lớn tuổi, Nhược Vi đương nhiên là muốn chuẩn bị thật chu đáo mới được, không thể để cho lão thái thái cùng lão thái gia ở trên đường chịu quá nhiều mệt nhọc.
Ngựa Nhược Vi nuôi bên trong không gian đã có thể dùng, Nhược Vi đã len lén tìm cơ hội đem ngựa nuôi trong không gian của mình đổi lại với ngựa trong Hiên Viên Phủ, hiện tại đang nuôi dưỡng ở trong chuồng ngựa là những con ngựa ở bên trong không gian.
Lần này trở về Liễu gia thôn, trên đường đi sẽ rất nhẹ nhàng, Nhược Vi mới đưa bản vẽ xe ngựa giao cho Vi các, để Vi các cho người chuyên quản việc này làm ra.
Hai anh em Thụy ca cùng Đào Đào cũng mấy lần lặng lẽ nói qua với Nhược Vi là muốn trở về nhà ở Liễu gia thôn, xem ra điểm này, mấy chị em Nhược Vi rất giống nhau.
Hiện tại sắp được về, Thụy ca cùng Đào Đào rất vui vẻ, biết lão thái thái cùng lão thái gia còn có hai vợ chồng Hiên Viên Kiệt cũng sẽ cùng đi Liễu gia thôn, hai huynh đệ càng thêm vui vẻ, lão thái thái thấy dáng vẻ hai huynh đệ bởi vì bọn họ đi Liễu gia thôn mà rất vui vẻ, đối với Thụy ca cùng Đào Đào càng yêu hơn.
Rất nhanh liền đến ngày trở về Liễu gia thôn, tháng ba mùa xuân, chính là ngày tốt để lên đường, để người làm đem hành lý mang đi Liễu gia thôn mang lên xe ngựa, chủ tử ngồi xe ngựa là Nhược Vi mới thiết kế, những người làm đi theo ngồi xe ngựa là từ Vi các điều tới, bề ngoài mặc dù nhìn không tốt lắm, nhưng lại thoải mái hơn so với xe ngựa bình thường.
Nhược Vi mới thiết kế xe ngựa phong cách giống như trong quá khứ, đều là bề ngoài không phải thật tốt, nhưng bên trong lại có khác, không rêu rao còn an toàn, trong xe ngựa lại thoải mái, diện tích lớn, cũng có thể nằm ngủ, giống như giường ngủ trong nhà vậy.
Lão thái thái cùng lão thái gia hai người một chiếc xe ngựa, vậy đối với bố chồng mẹ chồng hai người thích chơi thì một chiếc xe ngựa, Thụy ca cùng Đào Đào còn có Quái lão đầu ba người một chiếc xe ngựa, Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo hai người một chiếc xe ngựa.
Quản gia Hiên Viên phủ, Tề thúc để ở nhà quản chuyện lớn nhỏ, gặp phải chuyện không giải quyết được thì truyền tin đến Liễu gia thôn, trong nhà có Tề thúc trấn thủ vẫn có thể yên tâm.
Cả nhà Tề thúc đều ở Hiên Viên phủ, trong nhà nhiều thế hệ đều làm việc cho Hiên Viên gia, trong phủ giao thiệp rộng, đối với Hiên Viên gia lại trung thành, mấy vị chủ tử cũng yên tâm đi chơi, chuyện trong phủ để Tề thúc tạm thời quản, dù sao chuyện quan trọng nhất cũng trong tay chủ tử quyết định.
Hơn nữa lần này đi Liễu gia thôn, trong số người làm còn có cháu trai duy nhất của Tề thúc, cháu trai Tề thúc đi theo bên cạnh Hiên Viên Hạo, coi như là tâm phúc của Hiên Viên Hạo, cho nên một nhà Tề thúc cũng không có biện pháp không trung thành với Hiên Viên gia, chỉ là một nhà Tề thúc vốn cũng đã đối với Hiên Viên gia rất trung thành.
Đoàn người ngồi lên xe ngựa đi Liễu gia thôn, lần này người làm đi theo không nhiều lắm, Nhược Vi không thích nơi riêng tư của mình có quá nhiều người ngoài xâm lấn.
Nhược Vi lo lắng trên đường trở về không yên ổn, ngoài sáng và trong tối an bài hai nhóm người hộ vệ, đều là hộ vệ trong cốc huấn luyện ra, Nhược Vi tin tưởng bọn họ sẽ không để cho mình thất vọng.
Lần trước bố chồng mẹ chồng trở lại Kinh Thành, gặp được người không muốn làm cho bố chồng mẹ chồng về nhà, người đi bảo vệ Nhược Vi an bài biểu hiện rất tốt, những tặc nhân kia bị dọn dẹp đời sau cũng không muốn làm người rồi.
Mặc kệ như thế nào, Nhược Vi còn hi vọng đường trở về Liễu gia thôn được bình yên, tốt nhất là không có ai không có mắt ra ngoài tìm phiền toái cho mình, bằng không nhất định sẽ làm cho người tới đời sau thấy nàng đều đi đường vòng.
Lão thái thái cùng lão thái gia sau khi ngồi lên xe ngựa cũng phát hiện chỗ độc đáo trên xe ngựa, lão thái gia hiển nhiên so lão thái thái hưng phấn hơn một chút, đây chính là một chút khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ.