Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 159




Khi mấy nha đầu khéo tay trang điểm cho Nhược Vi xong thì Xuân Phân từ phòng bếp bưng điểm tâm tới. Sau khi phục vụ Nhược Vi dùng qua điểm tâm thì lại kiểm tra lớp trang điểm trên mặt Nhược Vi, rồi cẩn thận tỉ mỉ trang điểm lại những chỗ vừa bị trôi mất, sau đó mấy nha đầu mới thay phiên nhau đi ăn điểm tâm.

Sáng sớm, Thụy ca cùng Đào Đào ăn điểm tâm xong liền tới bồi Nhược Vi. Mặc dù người tới tham gia tiệc đính hôn hôm nay cũng không nhiều lắm, bởi Nhược Vi chỉ kêu Liễu Vượng đi mời vài hộ quen ở trong thôn, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tới tâm tình vui mừng của Nhược Vi. Những kẻ nịnh nọt kia mà mời tới chỉ khiến mình không thoải mái, mời những người quen đến, mọi người cùng nhau tâm sự còn vui vẻ hơn, cho nên việc mời nhiều người tới cũng không chứng minh được gì, chỉ có những người tự ti mới làm chuyện như vậy.

Người bên nhà trai cũng cũng đã ăn điểm tâm tại nhà rồi mới tới đây. Lần này thay mặt cho người bên nhà trai tới, có vài người Nhược Vi không biết, mà mấy ngày nay Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo cũng không gặp mặt.

Một nhà Lưu thẩm hôm nay cũng tới hỗ trợ, thấy Nhược Vi đính hôn, một nhà Lưu thẩm cũng rất cao hứng. Lưu thẩm lôi kéo Nhược Vi nói chuyện trước đây thật lâu, thật vui mừng vì Nhược Vi tìm được một gia đình tốt.

Quái lão đầu cùng Nhạc tiên sinh hôm nay đảm đương vai trò trưởng bối của Nhược Vi, Nhược Vi chỉ cần ngồi trò chuyện với người ta là được.

Cũng may là Nhạc phu nhân mang theo Tiểu Tinh ngồi trò chuyện với Nhược Vi, bằng không Nhược Vi thật đúng là ngồi không yên.

Buổi trưa, vào thời điểm nhà trai đến thăm, Nhược Vi không cần phải ra mặt, mà chỉ chờ ở trong khuê phòng. Thụy ca cùng Đào Đào đi theo Quái lão đầu ra đãi khách, Nhạc phu nhân cũng đi để tiếp đãi Cố Thanh Liên, còn Tiểu Tinh cũng đi theo xem náo nhiệt. Xuân Phân cùng Hạ Chí cũng đi giúp một tay tiếp đãi khách, phải đợi một lúc nữa mới quay lại, Thu Phân cùng Đông Chí cứ ríu rít nói chuyện không ngừng.

"Tiểu thư, nghe đâu phía trước rất náo nhiệt, nhất định là nhà của cô gia tới rất nhiều người." Gương mặt Thu Phân tò mò.

"Muốn đi xem náo nhiệt a! Không cho phép, phải ở lại nơi này đợi, đợi lát nữa đám Xuân Phân trở lại hỏi một chút là được." Nhược Vi cười nhìn Thu Phân, khiến Thu Phân có cảm giác sau gáy mình lạnh lạnh.

"Tiểu thư, nô tỳ mới không muốn đi xem náo nhiệt! Chỉ là có chút tò mò, nô tỳ còn chưa có gặp qua đính hôn là cái dạng gì a!" Thu Phân kiên định lắc đầu một cái, tiểu thư mới vừa cười thật là dọa người.

"Bây giờ không phải là gặp được rồi sao? Tiểu thư nhà ngươi vẫn ngồi như vậy nè, cũng đã ngồi hơn nửa ngày." Nhược Vi bĩu môi nói ra, ngồi như vầy làm cho mình thật là khó chịu, Nhược Vi hứng thú nghĩ sao không để cho nhà trai ngồi ở đó, còn đàn gái đi ra ngoài uống rượu nói chuyện phiếm.

"A, ra là vậy ư! Tiểu thư, thì ra là đính hôn chính là như vậy a! Nhất định cũng không có gì chơi rồi!" Thu Phân thất vọng nói.

"Thu Phân, ngươi suốt ngày chỉ biết chơi." Đông Chí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Thu Phân nói. Bốn người Xuân Phân hiện tại tình cảm tốt như tỷ muội, mấy người nói chuyện cũng không có gì cố kỵ, nhìn bộ dạng Đông Chí nói Thu Phân thì biết.

"Nào có, ta mới không có, tiểu thư, người xem Đông Chí, nàng khi dễ ta." Thu Phân tìm Nhược Vi tới cứu viện.

"Có ư, tại sao ta không thấy."

"Tiểu thư, không công bằng, hai người các ngươi kết hợp lại cùng nhau khi dễ ta." Thu Phân uất ức nhìn Nhược Vi cùng Đông Chí.

"Thu Phân, bộ dạng này của ngươi thật đáng yêu, tiểu thư ta thật đúng là thích xem cái bộ dáng này của ngươi a."

"Tiểu thư, nô tỳ không có a." Thu Phân dậm chân một cái nói. Trên thực tế bốn người Xuân Phân so với Nhược Vi lớn hơn một chút, nhưng ở trước mặt Nhược Vi, bọn họ luôn có một loại cảm giác Nhược Vi mới là người lớn hơn bọn họ.

Mà lúc này ở tiền viện đúng là vô cùng náo nhiệt. Quái lão đầu cùng Nhạc tiên sinh không ngờ người nhà trai lại tới nhiều như vậy, còn có mấy tiểu tử mà họ không quen đi theo trong đội ngũ.

Mấy tiểu tử này không những ngọc thụ lâm phong mà còn nho nhã lễ độ, xem ra cùng Hiên Viên Hạo cũng rất quen thuộc. Bọn họ đi theo phía sau Hiên Viên Hạo vừa nói vừa cười.

Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh Liên hai người đều tới. Cha mẹ nhà trai đều tới cửa, điều này chứng tỏ nhà trai rất coi trọng hôn sự này, cũng là coi trọng đàn gái, việc này đối với đàn gái mà nói là chuyện rất có mặt mũi, bởi có rất ít cha mẹ bên đàn trai đều tới một lượt như vậy, bình thường cũng là do điều kiện gia đình bên đàn gái tốt hơn thì cha mẹ đàn trai mới có thể tới cửa. Như tình huống của Nhược Vi, bình thường nhà trai sẽ không coi trọng, nhưng Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh Liên lại đích thân đến, điều này có nghĩa họ thật rất ưa thích nàng dâu này.

Trên mặt của Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh Liên cũng đầy nụ cười. Lễ phẩm đính hôn bày một phòng, còn có hai con chim nhạn sống, kim ngân ngọc khí vài rương, khiến những người xem náo nhiệt kia hâm mộ không thôi.

Mọi người hàn huyên một lát, liền di giá đến phòng khách. Bọn hạ nhân ngay ngắn trật tự dâng trà đưa điểm tâm cho khách, mọi việc đều rất có quy củ, cũng không nhìn chung quanh. Tất cả đều diễn ra thuận lợi.

Lần này tới bồi Hiên Viên Hạo đưa lễ đính hôn có mấy người trẻ tuổi đều là từ Kinh Thành tới, là đường huynh đường đệ của Hiên Viên bổn gia (nhà bên nội), cũng có biểu ca biểu đệ của nhà bên ngoại, mà Cố Khải cũng ở trong số đó.

Mấy người này cùng Hiên Viên Hạo tình cảm cũng không tệ, coi như là bằng hữu khó có được của Hiên Viên Hạo. Thật ra thì bạn tốt nhất của Hiên Viên Hạo gần đây có chuyện, không thể tới, nhưng đã đồng ý vào thời điểm Hiên Viên Hạo thành thân nhất định sẽ xuất hiện.

Khi mấy người biết Hiên Viên Hạo muốn cùng cô gái ở nông thôn đính hôn, hoàn toàn không dám tin tưởng. Dù không quá quen thuộc nhưng bọn họ cũng là bạn tốt, nên dọc theo đường đi ai cũng đồng dạng cảm tưởng, chỉ có Cố Khải có thể lý giải là do Hiên Viên Hạo có tình cảm với Nhược Vi.

Cho tới bây giờ mấy người vẫn không thể hiểu ý tưởng của Hiên Viên Hạo là gì, nhưng mà khi bọn họ nhìn thấy Liễu gia trang làm việc ngay ngắn trật tự, quy củ lại cực tốt, thì thái độ rốt cuộc cũng có một chút xíu biến hóa. Dù sao thì vào thời điểm vừa mới bắt đầu, trong mắt của mấy vị công tử ở kinh thành, nhà Nhược Vi chính là loại nhà giàu mới nổi, cho nên cũng khẳng định những quy củ hay người làm trong gia đình như vậy cũng không ra hình dáng gì.

Không ngờ thực tế lại cho mấy vị công tử mắt cao hơn đầu này một cái tát, bởi vì người làm của Liễu gia trang, mặc kệ so với ở đâu, đều có thể nói là loại ưu tú.

Khi Quái lão đầu cùng Nhạc tiên sinh dẫn mọi người tới phòng khách, vài vị công tử nhất thời ánh mắt đều đã trợn tròn, phải biết ban đầu khi Hiên Viên Kiệt cùng Cố Thanh Liên lần đầu tiên đi vào phòng khách nhà Nhược Vi cũng đã phản ứng như vậy.

Sàn nhà được lót bằng đá cẩm thạch, mặt trên không có một chút bụi nào, người làm mỗi ngày đều lau sạch bóng, sàn nhà sáng ngời có thể soi được mặt người. Vào mùa hè, nằm trên sàn nhà là thoải mái nhất, mát lạnh, đem khí nóng hút đi hết, nên ngay cả khối băng cũng không cần dùng.

Ghế sa lon rộng rãi mềm mại, phía trên bày gối ôm rất dễ thương, Hiên Viên Hạo mỗi lần tới cũng sẽ ôm cái gối ôm mà Nhược Vi thích nhất để ngủ, bởi vì cái gối ôm đó có lưu lại mùi thơm trên người Nhược Vi.

Độ cao của khay trà vừa phải, phía trên bày đầy các loại thức ăn ngon, là các món điểm tâm mà Nhược Vi tự mình làm, còn có các loại trái cây mà Nhược Vi lén lấy ra từ trong không gian, làm cả phòng tràn ngập mùi thơm.

Mấy vị công tử ngửi được mùi thơm của trái cây, nước miếng đều muốn chảy ra, không nghĩ tới cái địa phương này lại cất giấu nhiều đồ tốt như vậy.

Nhạc phu nhân cùng Cố Thanh Liên đã đi đến khuê phòng tìm Nhược Vi. Xuân Phân cùng Hạ Chí vẫn còn ở phía trước giúp một tay, bởi vì hai người vẫn không yên lòng, phải tận mắt nhìn mới an tâm.

Bởi vì phòng khách nhà Nhược Vi trang trí vô cùng đặc biệt, nên Hiên Viên Hạo rất tự giác chiêu đãi mấy vị huynh đệ, giới thiệu những công dụng tuyệt diệu của các đồ vật trong phòng khách.

"Hạo đệ, không ngờ Liễu gia này ngược lại cùng nhà khác không giống nhau, khách sảnh này cũng rất đặc sắc!" Người gọi Hiên Viên Hạo là Hạo đệ là đường ca của Hiên Viên Hạo, Hiên Viên Phong, so Hiên Viên Hạo lớn hơn bốn tuổi, đã thành thân rồi, đứa trẻ cũng một tuổi rồi. Tổ phụ của Hiên Viên Phong cùng tổ phụ của Hiên Viên Hạo là huynh đệ ruột, cho nên quan hệ của hai người cũng không tồi.

"Đúng nha! Hạo ca, ta còn tưởng rằng nhất định không ra hình dáng gì, không ngờ so với ta tưởng tượng lại hơn nhiều như vậy, xem ra là ta đã phạm vào lỗi trông mặt mà bắt hình dong rồi, ai nói nơi này không phải là địa phương tốt." Người gọi Hạo ca là Hiên Viên Vũ, người này cùng Hiên Viên Phong là huynh đệ ruột, khi còn bé thích đi theo sau lưng Hiên Viên Hạo cùng Hiên Viên Phong, chỉ nhỏ hơn một tuổi so với Hiên Viên Hạo.

"Các ngươi bây giờ mới biết à! Ta chính là ra vào Liễu gia như nhà mình, khách sảnh này không biết ta đã đi qua bao nhiêu lần." Cố Khải đắc ý hướng mấy người nói, người không biết còn tưởng rằng nơi này là nhà của hắn.

"Hừ, còn không phải là dính hào quang của biểu ca sao, có cái gì tốt mà đắc ý." Hay đối nghịch với Cố Khải là Cố Lỗi, biểu đệ bên nhà ngoại, người này so Hiên Viên Hạo nhỏ hơn ba tuổi, tính tình có chút nóng nảy, ở nhà thích nhất cùng Cố Khải đấu võ mồm, giờ tìm được cơ hội thì hai người lại bắt đầu.

"Được rồi, được rồi, đang ở bên ngoài, hai người các ngươi không thể ngừng sao, hôm nay như thế nào cũng là ngày đại hỉ của Hạo biểu đệ." Nói này lời chính là biểu ca của Hiên Viên Hạo, Cố Tiêu, so với Hiên Viên Hạo lớn hơn ba tuổi, cũng đã thành hôn, nghe nói thê tử đã mang thai ba tháng, đang muốn bước vào hàng ngũ làm cha.

"Hạo biểu ca, biểu tẩu nhìn có được hay không, ngươi là thế nào lại thích tiểu biểu tẩu." Cố Lỗi bát quái nhìn Hiên Viên Hạo.

"Đương nhiên là xinh đẹp, biểu tẩu của ngươi dễ nhìn nhất, lại thông minh, còn có thể làm rất nhiều thức ăn ngon." Hiên Viên Hạo kiêu ngạo nói, khiến mấy người đang chờ nghe chuyện bát quái của Hiên Viên Hạo cùng Nhược Vi nhất thời bất đắc dĩ, còn có loại người khen thê tử tương lai như vậy nữa sao! Mấy người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được hắn không có thuốc nào cứu được nữa rồi.

"Thế nào, không tin a! Hỏi A Khải kìa!" Hiên Viên Hạo thấy mấy người rõ ràng không tin ánh mắt của mình, liền kêu A Khải ra làm chứng cho mình.

"Cũng được, vậy thì A Khải chứng minh một chút đi!" Hiên Viên Phong gật đầu đồng ý, mấy người này cũng là ăn no không có chuyện làm, ở nơi này thảo luận những chuyện này.

"Quả thật rất đẹp, so với những đại gia khuê tú kia, chỉ có hơn chứ không kém." Cố Khải rất đồng ý với cách nói của Hiên Viên Hạo, Nhược Vi quả thật vừa đẹp vừa có năng lực.

"Hạo đệ, nhà bên vợ của đệ không phải có hai tiểu cữu tử (em vợ) sao? Thế nào không nhìn thấy?" Hiên Viên Phong nghi ngờ hỏi.

"Bị mẫu thân ta gọi đi, thế nào, muốn gặp à?"

"Không phải nói tiểu cữu tử còn nhỏ tuổi đã trúng cử sao, ta có chút tò mò là hạng người gì." Hiên Viên Phong giải thích.

"Thụy ca rất thông minh, lại rất hiểu chuyện, chính là quá hiểu chuyện, làm cho người ta nhìn mà đau lòng." Nói những lời này không phải Hiên Viên Hạo mà là Cố Khải, trước kia Thụy ca chính là đệ tử của Cố Khải, cũng vì vậy mà Cố Khải thường ăn chực ở Liễu gia trang.

"Đúng vậy a, Nhược Vi cũng thường nói với ta chuyện này, Thụy ca còn nhỏ tuổi, lại cho mình áp lực quá lớn."

"Nghe các ngươi nói như vậy, ta ngược lại càng hiếu kỳ rồi." Trong mắt Hiên Viên Phong lóe ra ánh sáng tò mò.

Nhược Vi ở trong phòng. Nhạc phu nhân cvà Cố Thanh Liên cùng đến, Thụy ca cùng Đào Đào cũng theo ở phía sau, Nhược Vi thấy mẹ chồng tương lai tới, vội vàng đứng dậy chào đón.

"Thỉnh an bá mẫu, bá mẫu mời ngồi, Thu Phân, mau mang trà."

"Từ muội muội (phu nhân của Nhạc tiên sinh, Từ thị), ngươi xem, con dâu ngốc của ta còn không biết đổi lời nói!" Cố Thanh Liên thấy Nhược Vi còn gọi nàng là bá mẫu, đùa giỡn nói.

"Cô nương ngốc, hiện tại phải gọi mẹ." Nhạc phu nhân cười khẽ, nhìn Nhược Vi, làm nụ cười của Nhược Vi trong nháy mắt như thiêu như đốt.

"Nhược Vi thỉnh an mẹ." Nhược Vi nhịn xuống vẻ xấu hổ, lấy mẹ chồng nàng dâu chi lễ thỉnh an Cố Thanh Liên. Nhược Vi đỏ mặt đến muốn xuất huyết rồi.

"Tốt lắm, mẹ không đùa ngươi, tiểu cô nương còn xấu hổ!" Cố Thanh Liên lôi kéo Nhược Vi ngồi trên ghế sa lon. Phòng của Nhược Vi có hai gian, phòng ngoài có thể đãi khách, cho nên cũng để ghế sa lon, khay trà, đồ vật các loại.

Thu Phân rất nhanh đem nước trà cùng điểm tâm đi vào, Nhược Vi kêu Đông Chí đi bưng chút trái cây. Cố Thanh Liên lôi kéo Nhược Vi nói một chút chuyện, phần lớn là để Nhược Vi không phải lo lắng. Ngày đó cùng Nhược Vi nói điều kiện nhất định sẽ không quên, còn nữa, chính là Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo có thể hàng năm ở lại Liễu gia thôn một thời gian ngắn, nhưng là lễ mừng năm mới nhất định phải trở lại kinh thành.

Tin tức này đối với Nhược Vi mà nói là vô cùng kinh hỉ, bởi vì Nhược Vi không ngờ tổ phụ tổ mẫu của Hiên Viên Hạo ở kinh thành lại nguyện ý để cho mình cùng Hạo ca ca ở Liễu gia thôn.

Mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì, Nhược Vi cũng rất cao hứng, về sau thành thân phần lớn thời gian đều trải qua ở Liễu gia thôn, mình coi như đi kinh thành du lịch là được.

Có Nhạc phu nhân tác bồi, còn có một Tiểu Tinh hoạt bát đáng yêu ở một bên tham gia náo nhiệt. Thụy ca cùng Đào Đào ngồi một lát thì bị Quái lão đầu gọi đi. Bản thân Cố Thanh Liên cũng rất thích Nhược Vi, mấy người ở một chỗ uống chút trà, ăn điểm tâm, hàn huyên một chút y phục đồ trang sức, thời gian ngược lại trôi qua rất nhanh. Khi Xuân Phân tới mời mấy người đi dùng cơm, Nhạc phu nhân cùng Cố Thanh Liên hai người còn có chút chưa thỏa mãn!

"Mẹ, có món ăn mà người thích ăn nhất đó, cũng có món ăn mà Nhạc bá mẫu thích ăn nữa, chúng ta nhanh đi ăn cơm đi! Về sau còn có nhiều thời gian nói chuyện phiếm, bây giờ phải ăn cơm trước, ăn cơm mới có sức, thân thể mới có thể tốt." Nhược Vi sử dụng đồ ăn ngon dẫn dụ hai người còn chưa có tán gẫu đủ này.

"Vậy cũng tốt, liền nghe Nhược Vi, đi ăn cơm trước." Hai người vừa nghe đến món ăn mình thích ăn, lập tức nộp khí giới đầu hàng, đi theo Nhược Vi cùng đi ăn cơm.

Hôm nay ăn cơm là nam nữ tách ra, mặc dù khách không phải rất nhiều, nhưng vẫn là có mấy bàn, cũng may nhà Nhược Vi nhiều phòng, người trong thôn an bài ở chung một chỗ, một nhà thôn trưởng cũng đến, cho nên người trong thôn liền giao cho thôn trưởng chào hỏi.

Một nhà Lưu thẩm, Nhược Vi kêu Liễu Vượng an bài cùng Hiên Viên Hạo ngồi chung một bàn, bởi vì Nhược Vi cũng xem một nhà Lưu thẩm là người thân, bọn họ đủ tư cách ngồi ở vị trí này. Hơn nữa đi theo Nhược Vi làm nhiều năm như vậy, đã sớm không phải bộ dáng vâng vâng dạ dạ của năm đó, sẽ không giống như trước kia nhìn thấy người có thân phận cao một chút thì đầu cũng không dám ngẩng lên.

Mấy năm này, Nhược Vi để một nhà Lưu thẩm giúp mình quản xưởng. Bọn họ quản lý xưởng rất tốt, hơn nữa cho tới bây giờ cũng không có ỷ vào quan hệ với Nhược Vi mà làm chuyện gì khiến Nhược Vi thất vọng, vẫn luôn cần cù chăm chỉ, chưa từng tham ô bất kỳ vật gì, khiến Nhược Vi rất hài lòng.

Một nhà Lưu thẩm ở trong lòng Nhược Vi địa vị vẫn còn rất cao. Mấy năm này Nhược Vi cũng cố ý nuôi dưỡng hai đứa con trai của Lưu thẩm. Hiện tại hai đứa con trai của Lưu thẩm đều là quản sự lớn nhỏ ở xưởng, người một nhà thu nhập cũng rất tốt.