Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 379




Chương 379

 

Hắn ngẩng đầu ăn táo ở dưới mái hiên: “Mẫu thân, người đang nhìn cái gì vậy?”

 

Phong Bảo ngồi trên ghế, hai cái chân mũm mĩm đung đưa.

 

Bởi vì là mùa hè, lại ở trong vương phủ không ra ngoài.

 

Cho nên Vân Khương Mịch chỉ cho hắn ăn mặc mỏng manh.

 

Là một bộ đồ lửng nàng lấy ra từ trong không gian, còn đưa cho Phong Bảo một cái nón che nắng, dưới chân còn đi một đôi dép có quai họa tiết hoạt hình.

 

Ngoại trừ tóc dài thì Phong Bảo chính là một “cậu bé hiện đại.

 

Nếu không phải sợ Mặc Phùng Dương nhốt nàng vào chưồng heo thì nàng cũng muốn mặc áo ngắn tay với quần đùi.

 

Thế nhưng nàng lại là nữ nhân.

 

Sợ mặc lên sẽ dọa chết mọi người, nói nàng chẳng ra sao cả… Làm nương của người khác rồi, lúc nào nàng cũng phải chú ý hình tượng, không thể dạy hư Phong Bảo.

 

Vì vậy nàng đành phải chịu khổ mà không nói được tiếp tục mặc váy dài.

 

Mặt trời đang lên giữa đỉnh đầu.

 

Vân Khương Mịch phe phẩy quạt tròn, đầu đổ đây mồ hôi: “Lúc này còn chưa tới giờ mẹo, hôm nay cũng thật ác liệt!”

 

“Rốt cuộc Tống Tử Ngự bọn hắn cầu mưa hay cầu mặt trời vậy?”

 

Nếu không đổ mưa thì thằng nhãi Tống Tử Ngự này cũng không có việc gì ở núi Vân Vụ nữa.

 

E rằng trong cơn nóng giận, Phụ hoàng sẽ muốn phá hủy Minh Vương phủ?

 

Nàng đi xuống hành lang, bưng tách trà nguội trên bàn uống một hơi cạn sạch, lại đoạt trái táo trong tay Phong Bảo gặm một miếng, lúc này mới trả lại cho hắn: “Nóng chết lão nương con rồi! Hôm nay nếu Tống thúc thúc của con mà không cầu được mưa thì chúng ta cũng xong đời.”

 

“Tại sao vậy?”

 

Phong Bảo nghiêm túc hỏi.

 

“Bởi vì Hoàng tổ phụ của con sẽ tức giận.”

 

Vân Khương Mịch trả lời.

 

“Tại sao vậy?”

 

Phong Bảo tiếp tục hỏi.

 

“Bởi vì Kinh Thành gặp khủng hoảng, nương và cha của con giả vờ tiến cử Tống thúc thúc. Hoàng tổ phụ của con rất kỳ vọng vào hắn ta, nếu như hy vọng tan biến thì sẽ bị chém đầu: Vân Khương Mịch nghiêm túc trả lời.

 

“Tại sao vậy?”

 

Phong Bảo vẫn tiếp tục truy hỏi.

 

Hài tử ở độ tuổi này đều có trăm ngàn câu hỏi tại sao mỗi ngày.

 

Vân Khương Mịch suy nghĩ một lúc: “Hay là chúng ta đánh cược đi?”

 

“Đánh cược cái gì?”

 

Phong Bảo lập tức bị hấp dẫn.

 

Vân Khương Mịch trầm ngâm nói: “Chúng ta đánh cược xem tới giờ mẹo trời có thể mưa hay không! Nếu con thắng thì nương sẽ nghĩ cách làm tuyết cao cho con ăn! Nếu nương thắng thì con phải làm giúp nương một việc!”

 

“Việc gì vậy?”

 

Phong Bảo tò mò nháy mắt.

 

Dáng vẻ một đôi mắt to đen nhánh chớp chớp thật sự là đáng yêu không chịu nổi.

 

Vân Khương Mịch tỏ vẻ thần bí: “Trước tiên nương sẽ giữ bí mật! Chờ nương nghĩ xong thì con lại làm giúp nương.”

 

“Được! Vậy con cược là trời không mưa! Mặt trời lớn như vậy, làm sao có thể nói mưa thì mưa chứ?”

 

Phong Bảo ngạo kiều nâng cảm lên: “Nương, con chọn trời không mưa, nương cũng chỉ có thể chọn trời mưa thôi!”

 

“Được, con đã chọn trước rồi vậy nương chọn trời mưa là được”