Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 371




Chương 371

 

Mới đầu Phong Bảo vẫn không thừa nhận, nó thút tha thút thít nói: “Con cảm thấy hơi buồn, con cảm thấy bản thân mình rất đáng thương. Lúc không ra khỏi viện Ánh Nguyệt, ngày nào mẫu thân cũng ở bên cạnh con, con còn có thể tự mình đào một cái hố…”

 

“Nhưng khi ra khỏi viện Ánh Nguyệt, tuy là được tự do nhưng con lại không thấy vuil”

 

Phong Bảo nghẹn ngào, nước mắt chảy ào ào. Càng nói, đứa nhỏ càng khóc dữ dội: “Thời gian mẫu thân ở bên cạnh con càng ngày càng ít, có phải là không cần con nữa đúng không?

 

Nhìn thấy dáng vẻ nhỉ tử của mình khóc nức nở, trái tim của Vân Khương Mịch giống như bị ai đó bóp nát. Sao nàng lại quên mất, Phong Bảo mới chỉ là đứa nhỏ ba tuổi. Tuy rằng nó thông minh hơn bằng hữu cùng tuổi nhưng nó cũng chỉ là một tiểu bảo bối hơn ba tuổi mà thôi. Đúng là độ tuổi cần phải có người ở bên cạnh, cần được che chở. Quả thật thời gian gần đây nàng rất ít khi ở bên cạnh nó. Vân Khương Mịch cũng khóc theo, đau lòng đến mức không thở nổi, vội vàng ôm lấy đứa nhỏ: “Sao lại thế được? Con là bảo bối của Mẫu thân, là mạng sống của Mẫu thân! Mẫu thân có thể không cần bất cứ ai, nhưng không thể không cần con!”

 

Phong Bảo ôm chặt lấy cổ của nàng, nín khóc mỉm cười: “Mẫu thân, con yêu người!”

 

“Mẫu thân cũng yêu con”

 

Mẫu tử ôm nhau thật chặt. Một lúc sau, Vân Khương Mịch mới bỏ Phong Bảo ra, nghiêm túc hỏi: “Nhi tử, con vẫn chưa nói cho mẫu thân biết rốt cuộc có phải là có người đã nói gì đó trước mặt con đúng không?”

 

Ánh mắt của Phong Bảo chợt loé lên, cúi đầu xuống.

 

“Vân Lâm Phong, không được phép nói dối mẫu thân!

 

Không được giấu diếm mẫu thân bất cứ chuyện gì!”

 

Hai bàn tay nhỏ của Phong Bảo nắm chặt vào nhau, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, lí nhí nói ra một cái tên.

 

Vẻ mặt Vân Khương Mịch biến sắc: “Là nàng ta?”

 

“Xem ra gần đây Vân Ngọc Linh rất rảnh rỗi, chắc cũng ngứa da rồi”

 

Vân Khương Mịch cười lạnh lùng. Người mà Phong Bảo vừa nói chính là Vân Ngọc Linh.

 

Hôm nay Vân Ngọc Linh đến nhà họ Cố. Nàng ta không hề nhắc đến Phong Bảo, chỉ nói rằng phụ thân Vân Bách Tùng bảo nàng ta đưa đến một phong thư cho Cố Bắc Trung, không biết trong phong thư viết cái gì. Vốn dĩ Cố Bắc Trung không muốn gặp nàng ta, chỉ bảo nàng ta đưa phong thư cho người hầu nhỏ ở bên cửa rồi lập tức cút đi. Ai ngờ Vân Ngọc Linh nhất quyết không chịu đi, cuối cùng còn mặt dày mày dạn tiến vào chính sảnh. Cố Bắc Trung biết được tin thì vội vàng đi đến, Vân Ngọc Linh lại mượn cớ đau bụng, muốn dùng quan phòng của nhà họ Cố. Nàng ta rế ngang rế dọc rồi tiến vào thư phòng của nhà họ Cố thì đúng lúc gặp Phong Bảo đang luyện chữ.

 

Cho nên hôm nay, mục đích thật sự nàng ta đến nhà họ Cố không phải là để đưa thư cho Cố Bắc Trung mà là đi gặp Phong Bảo.

 

Trí nhớ của Phong Bảo rất tốt, vẫn nhớ rõ nàng ta là muội muội của Mẫu thân, phải gọi là nhị di mẫu. Ngoài tiểu di mẫu ra, tiểu tử này không có thiện cảm với bất cứ ai trong nhà họ Vân. Nhất là vị nhị di mẫu này, rõ ràng mẫu thân là không thích nàng ta. Vì thế Phong Bảo cũng không thích nàng ta.

 

Vân Ngọc Linh thêm mắm thêm muối một hồi trước mặt Phong Bảo, thêm dầu vào lửa, châm ngòi ly gián. Cho dù Phong Bảo có thông minh thì cũng chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi.

 

Nếu đổi lại là mưu kế khác, có khả năng tiểu tử này có thể nhìn thấu tâm địa xấu xa của Vân Ngọc Linh… Nhưng Vân Ngọc Linh đã đánh trúng nội tâm tư của đứa nhỏ này, đâm trúng vào nơi yếu đuối nhất của đứa nhỏ. Đối với Phong Bảo, mẫu thân Vân Khương Mịch chính là tất cả. Bị Vân Ngọc Linh xúi giục một hồi, Phong Bảo cho rằng Vân Khương Mịch không cần nó nữa, cảm thấy nó chỉ là một tiểu nhi tử của tiền phu nên mới khóc lóc thảm thiết như ban nãy.

 

“Nhi tử, con yên tâm, mẫu thân nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này. Con phải luôn nhớ rõ, bất luận xảy ra chuyện gì, mẫu thân có thể từ bỏ bất cứ ai, từ bỏ tất cả nhưng tuyệt đối không từ bỏ con”

 

Vân Khương Mịch nâng mặt của đứa nhỏ lên nói một cách nghiêm túc.

 

“Thưa Mẫu thân, con biết rồi”

 

Phong Bảo gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự yêu mến.

 

“Mẫu thân, không phải người vẫn còn có việc sao? Vậy người mau đi đi, con chờ người trở về.”

 

Đứa nhỏ ngoan ngoãn nói. Nhìn thấy đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy, Vân Khương Mịch rất vui nhưng cũng đau lòng không kém. Vân Ngọc Linh… Nàng xoay người, trong ánh mắt đã phủ đầy bóng tối.

 

Khi Vân Khương Mịch tiến cung, Triệu hoàng hậu vẫn đang sai người kiểm kê bạc. Sau khi xác minh đích thực là một trăm vạn lượng, Triệu hoàng hậu mới đặt chén trà trong tay xuống.

 

“Sự việc ngày hôm nay, Bổn cung sẽ bỏ qua cho ngươi, ghi nhớ kỹ không được có lần sau!”

 

Bà ta mỉa mai Vân Khương Mịch mấy câu rồi mới để cho nàng lui xuống. Nhìn thấy nha đầu thối này là bà ta lại thực sự đau đầu. Có một trăm vạn lượng bạc này, trong lòng Triệu hoàng hậu vô cùng thoải mái.