Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 338




Chương 338

 

Mọi người trong hậu cung đều kinh hãi, vội vàng truyền tai nhau. Sự thật là bởi vì, Đức phi được Hoàng thượng chuyên sủng nhiều năm. Những năm gần đây tuy Triệu hoàng hậu ngồi trên ngôi cao nhưng người mà trong lòng Hoàng thượng yêu thương nhất lại là Đức phi. Hậu cung không thiếu người mới, mà chỉ là thiếu người mới được sủng ái. Người mới tiến cung là vì lợi ích của gia tộc hoặc là do triều thân muốn lấy lòng Mặc Quốc Thiên.

 

Bọn họ đều bỏ ra thời gian như nhau, nhưng lại chỉ có thể ngày qua ngày âm thầm khô héo ở hậu cung. Không những không được sủng ai mà còn bị coi thường.

 

Lúc này đây nghe nói Đức phi bị thất sủng… Đám phi tần ở hậu cung chắc chỉ còn thiếu muốn tổ chức yến hội để chúc mừng một ngày tốt lành với chuyện vui lớn như ngày hôm nay.

 

Ngày hôm sau tại cung Khôn Ninh. Triệu hoàng hậu ngồi ở trên ngôi cao, nhìn các phi tần ngồi ở bên dưới trái phải tương xứng. Ánh mắt dừng lại vài giây ở vị trí để trống đầu tiên bên trái.

 

Bà ta bưng chén trà lên, che khuất khoé môi đang giương lên.

 

“Hôm nay sao Đức phi lại không đến thỉnh an Bổn cung?”

 

Triệu hoàng hậu đặt chén trà xuống, thản nhiên hỏi. Mỗi ngày vào buổi sáng sớm các phi tần đều phải đến thỉnh an Hoàng hậu, đây là quy tắc của lão tổ tông đặt ra.

 

Hơn hai mươi năm qua mặc kệ gió mưa, Đức phi không vắng mặt ngày nào. Đến hôm nay lại vắng mặt. Đương nhiên Triệu hoàng hậu biết rõ nguyên nhân Đức phi vắng mặt nhưng vẫn cố ý hỏi.

 

“Hoàng hậu nương nương, có thể là do hôm qua Đức phi tỷ tỷ cãi nhau với Hoàng thượng, tự biết mình sẽ bị thất sủng, cho nên không có mặt mũi nào ra ngoài gặp người khác.”

 

Lúc này người có những lời nói kỳ quái là Thục phi, ngồi ngay sau vị trí của Đức phi. Khuôn mặt của bà ta vô cùng cay nghiệt. Ngũ cay khắc nghiệt, ánh mắt cay nghiệt, nói chuyện cũng cay nghiệt. Ngay lúc này vẻ mặt của Thục phi rất đắc ý.

 

Đức phi thất sủng, cơ hội của bọn họ đến rồi.

 

“Đúng vậy! Dù sao thì Hoàng thượng chuyên sủng Đức phi nương nương nhiều năm rồi, bỗng nhiên Đức phi lại thất sủng, trong lòng nhất định là khó chịu.”

 

Hàn tần che miệng cười khẽ. Các phi tần khác đều lên tiếng phụ hoạ. Làm sao Triệu hoàng hậu lại không biết nguyên nhân hôm nay Đức phi không đến chứ? Chỉ có điều là, bà ta muốn nghe xem những phi tần này bàn tán như thế nào sau lưng Đức phi… Quả nhiên không làm bà ta thất vọng, nghe thấy những lời đó trong lòng bà ta vô cùng thoải mái.

 

Trương ma ma vội vàng đáp: “Nương nương, sáng sớm Tế Vân của cung Vĩnh Thọ đã đến đây. Nói là buổi sáng thức dậy Đức phi đau đầu, nên hôm nay không đến thỉnh an Hoàng hậu được”

 

“Đau đầu?”

 

Thục phi cười nhạo: “Cáo bệnh không đến, thật là một lý do thích hợp”

 

Triệu hoàng hậu tỏ ý bảo Trương ma ma lui ra, nhướng mắt nhìn Thục: “Thục phi, trước giờ thân thể Đức phi không được khoẻ, có thể là thật sự đau đầu. Các muội không nên chỉ trích sau lưng Đức phi, nếu như bị Hoàng thượng nghe thấy, không chừng lại trách tội các muội.”

 

Nụ cười của bà ta mờ nhạt, không rõ có ý gì: “Hoàng thượng chuyên sủng Đức phi nhiều năm. Trước giờ cũng không phải chưa từng xảy ra cãi vã, không chừng ngày một ngày hai hai người sẽ làm lành, đến lúc đó bị ăn mắng chẳng phải sẽ là các muội sao.”

 

Trừ những người vừa mới tiến cung, đám người Thục phi đều là những người cũ đã đắm chìm ở hậu cung nhiều năm.

 

€ó ai lại nghe không hiểu những lời ngụ ý của Triệu hoàng hậu chứ? Ý tứ này có nghĩa là, có thể bàn tán về Đức phi nhưng tốt nhất là đừng để Hoàng thượng nghe thấy. Hiện giờ Hoàng Thượng và Đức phi đang cãi vã, đây là thời điểm tốt nhất để các người tranh sủng… Bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của bà ta, ánh mắt của Thục phi chợt loé lên. Chờ sau khi các phi tần thỉnh an xong ra về, Thục phi lấy cớ có việc rồi lòng vòng quay lại.

 

“Nương nương.”

 

Bà ta cung kính cúi mình.

 

“Ngồi đi”

 

Triệu hoàng hậu cho phép bà ta ngồi, sai Uyên Ương dâng trà: ‘Muội hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm nhưng vẫn luôn không có gì. Lần này chắc không cần Bổn cung phải nhắc nhở nên làm như thế nào chứ?”

 

“Vâng, thần thiếp biết, đa tạ nương nương dạy bảo.”

 

Ở trước mặt Triệu hoàng hậu, Thục phi ngoan ngoãn như một con mèo.

 

“Nhưng Bổn cung phải nhắc nhở muội một câu… Hiện tại Hoàng thượng và Đức phi chỉ là cãi vã, Đức phi cũng không phải là bị thất sủng, muội muốn tranh sủng Bổn cung không ngăn cản. Nhưng nếu như muội muốn ra tay với Đức phi…”