Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 196




Chương 196

 

Nếu như Tân Nghiên Tuyết cố ý vứt lệnh bài trong phủ Minh Vương…

 

Vậy chuyện này không hề đơn giản.

 

Song, việc quan trọng nhất bây giờ là phải biết tại sao lệnh bài này lại ở trong tay Tân Nghiên Tuyết?

 

Mặc Quốc Thiên đang muốn hạ lệnh sai người thỉnh Tân Nghiên Tuyết và Ngô phó tướng tiến cung, thì Tô Bính Thiện lại tiến vào truyền lời.

 

Ông ta nói rằng Ngô phó tướng có chuyện quan trọng muốn cầu kiến.

 

“Ngô phó tướng?” Ánh mắt Mặc Quốc Thiên khẽ lóe.

 

Ông ta và Vân Khương Mịch nhìn nhau, sau đó Mặc Quốc Thiên chậm rãi thu hồi lệnh bài trong tay: “Tức phụ của lão Thất, con đi vào trong tránh một lát. Trãẫm có việc muốn hỏi Ngô phó tướng.”

 

“Vâng, phụ hoàng.” Vân Khương Mịch vâng lời đứng lên, tránh trong nội điện Ngự thư phòng.

 

Tô Bính Thiện dẫn Ngô phó tướng vào.

 

Vừa vào tới cửa, Ngô phó tướng với sắc mặt tái nhợt đã quỳ xuống trước mặt Mặc Quốc Thiên: “Hoàng Thượng, vi thần, vi thần phạm phải tử tội, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt!” Sắc mặt ông ta trắng bệch, dập đầu thật mạnh.

 

“Ngươi phạm vào tử Mặc Quốc Thiên thản nhiên hỏi.

 

Vân Khương Mịch cách bình phong nhìn lại, chỉ thấy cả người Ngô phó tướng đều đang run rẩy.

 

Dường như ông ta mới vừa tỉnh rượu, hai mắt hơi đỏ, dù đứng từ xa nhưng vẫn có thể ngửi được mùi rượu tỏa ra từ người ông ta.

 

Ngô phó tướng không dám ngẩng đầu, chỉ đáp với giọng khàn khàn: “Trước khi Doanh Vương rời kinh, ngài ấy đã phó thác lệnh bài cho vi thần. Nhưng, nhưng lệnh bài…”

 

“Hôm qua vi thần đã làm mất lệnh bài!” Chuyện này quả thật không phải chuyện nhỏ.

 

Ngô phó tướng vừa dứt lời, Mặc Quốc Thiên đã dùng sức vỗ bàn: “Ngươi nói cái gì!”

 

“Ngũ Quân Doanh chính là thế lực trọng yếu trong triều đình. Thế mà bây giờ ngươi lại nói ngươi đã làm mất lệnh bài Ngũ Quân Doanh?”

 

“Người đâu! Kéo hắn ta ra ngoài, chém!” Mặc Quốc Thiên vừa nổi giận, Ngô phó tướng lại càng run rẩy hơn: “Hoàng Thượng, vi thần đáng chết, vi thân đáng chết!”

 

“Nói! Sao lại làm mất lệnh bài!” Mặc Quốc Thiên lạnh lùng nhìn ông ta, khóe mắt lại nhìn về phía sau bình phong.

 

Chỉ thấy tay Vân Khương Mịch đang lay bình phong, nhíu mày nhìn Ngô phó tướng…

 

Trong lòng Mặc Quốc Thiên cũng dần nổi lên nghỉ ngờ.

 

Hôm qua Tân Nghiên Tuyết vứt lệnh bài Ngũ Quân Doanh lại trong phủ Minh Vương. Hôm nay Ngô phó tướng liền tiến cung thỉnh tội, nói rằng ông ta đã làm mất lệnh bài Ngũ Quân Doanh.

 

Như vậy xem ra, hành động lần này của Tân Nghiên Tuyết, sợ rằng không có ý tốt!

 

Cũng may Vân Khương Mịch phát hiện kịp thời.

 

Nếu không lúc này đây…

 

Người nào lại không biết, bây giờ Mặc Vân Khinh và Mặc Phùng Dương hệt như nước với lửa.

 

“Bẩm Hoàng Thượng, hôm qua khi vi thần ra ngoài thì lệnh bài còn ở bên hông” Ngô phó tướng quỳ rạp trên mặt đất, dù đang tức giận nhưng cũng không dám phát tác: “Tân Tể tướng phái người tới thỉnh vi thần, nói là có việc muốn thương lượng, thỉnh vi thần đến phủ Tể tướng một chuyến”

 

“Sau khi ra khỏi phủ Tể tướng, vi thần say đến bất tỉnh nhân sự” Lúc đó ông ta còn không biết rằng mình đã bị Tân Nam Du chuốc say mèm!

 

“Hôm nay, sau khi vi thần tỉnh lại, liền, liền phát hiện không thấy lệnh bài đâu nữa!”

 

“Tân Tể tướng? Phủ Tể tướng? Say đến bất tỉnh nhân sự?” Mặc Quốc Thiên lập tức bắt được mấy chữ quan trọng: “Ngươi đến phủ Tể tướng uống rượu?”

 

“Là Tân Tể tướng, ông ta…” Trong lòng Ngô phó tướng cảm thấy sợ hãi, run rẩy nói một câu.

 

Không cần nói nữa, Mặc Quốc Thiên đã đoán được hết thảy mọi việc.