Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 176




Chương 176

 

“Nhưng lỡ như Hoàng Thượng và Vương gia giận chó đánh mèo lên người Vương phi thì lại không may!” Trước thế “tấn công” của Vân Khương Mịch, bà vú Trương sớm đã bị nàng thu phục. Hiện giờ bà ta một lòng một dạ suy nghĩ cho nàng.

 

Đi theo một vị “kim chủ” như vậy, sợ gì ngày sau ăn không đủ no mặc không đủ ấm?

 

Chỉ cần Vương phi nhà mình một ngày không ngã, bà ta sẽ có thể đi theo ăn sung mặc sướng thêm một ngày!

 

Cho nên trong mắt bà vú Trương, an nguy của Vân Khương Mịch còn quan trọng hơn an nguy của mình!

 

“Bọn họ dựa vào điều gì mà giận chó đánh mèo lên người †a? Ta còn đang định tìm Mặc Phùng Dương gây chuyện đây!

 

Đêm hôm khuya khoắt mẫu phi đến Vương phủ kiếm chuyện, làm hại đêm đó ta gặp ác mộng liên tục. Hôm nay dậy sớm còn đau eo…” Vân Khương Mịch ngáp một cái.

 

Thấy Vương phi nhà mình căn bản không để trong lòng, bà †a nghĩ lại quãng thời gian này, quả thật Vương gia bị Vương phi gây khó dễ một cách gắt gao.

 

Vì thế, bà vú Trương không lắm miệng nữa.

 

Chẳng qua, tin tức tối hôm qua Đức phi vội vã xuất cung vẫn truyền tới tai Triệu Hoàng hậu.

 

“Hả?” Biết được tin Đức phi bị cảm lạnh là bởi vì tối hôm qua nửa đêm xuất cung, Triệu Hoàng hậu nghỉ ngờ nhìn thái y trước mặt: “Đêm hôm khuya khoắt Đức phi xuất cung làm gì?” Thái y này vừa đến cung Vĩnh Thọ xem bệnh, vừa mới ra khỏi cung Vĩnh Thọ thì đã bị cung nhân cung Khôn Ninh mời đi theo.

 

Cung nhân đó nói rằng Hoàng hậu nương nương cảm thấy thân thể không khỏe.

 

Sau khi thái y bắt mạch xong lại phát hiện thân thể Triệu Hoàng hậu rất tốt…

 

Ông ta lập tức hiểu rõ, đây là vì muốn hỏi thăm tin tức của cung Vĩnh Thọ!

 

Vì thế ông ta thành thành thật thật kể lại tình huống của Đức phi một lần.

 

“Có thật không? Chỉ vì một đứa con hoang?” Triệu Hoàng hậu khịt mũi coi thường: “Xem ra Đức phi cũng rất sốt ruột! Nghĩ đến cũng thật là, Vân Khương Mịch gả vào phủ Minh Vương đã bốn năm, ngay cả một cọng lông gà cũng chưa nhìn thấy”

 

“Bổn cung đã có ba người cháu gái bảo bối, Đức phi cũng là chó cùng rứt giậu đi.” Bà ta cong môi, vẻ mặt đầy trêu tức: “Lại muốn nhận ‘đứa con hoang’ của gia đỉnh kia làm cháu trai! Sao có thể dễ dàng giả mạo huyết mạch của hoàng thất?” Triệu Hoàng hậu và Đức phi đấu đá đã hơn hai mươi năm.

 

Một người không được sủng ái, nhưng lại là Hoàng hậu, người lớn nhất hậu cung.

 

Một người là sủng phi của lục cung, nhưng thân phận lại thấp hơn Hoàng hậu.

 

Cho nên đối với cuộc đấu đá của hai người này, thái y cảm thấy không khác gì “Thần tiên đánh nhau”.

 

Nghe Triệu Hoàng hậu nói xong, mặc dù tức giận nhưng ông ta cũng không dám bộc phát, không dám tùy ý nói tiếp.

 

“Nếu Đức phi đã ngã bệnh! Bổn cung thân là Hoàng hậu, theo lý nên đến đó hỏi thăm!” Triệu Hoàng hậu đứng dậy: “Uyên Ương, lấy hai cây nhân sâm trăm năm. Bổn cung muốn đến cung Vĩnh Thọ một chuyến” Bà ta thân là Hoàng hậu, thứ tốt nào mà không có?

 

Lại cố tình bảo Uyên Ương lấy hai cây nhân sâm trăm năm… Nhân sâm trăm năm chứ không phải nhân sâm ngàn năm! Đủ để chứng minh bà ta đến cung Vĩnh Thọ là “ý của Tuý Ông không phải ở rượu” ( ý là có dụng ý khác ).

 

Nói là đến thăm Đức phi, không bằng nói là đến để nhục nhã Đức phi.

 

Lúc này, Đức phi đang đau khổ nằm trên giường.

 

Bởi vì lợi bị sưng nửa bên gò má của bà đều sưng lên.

 

Trên trán Đức phi đắp khăn gấm, một tay chống mặt, miệng rầm rì.

 

Tế Vân đang bưng dược, ngồi ở mép giường đút cho bà.

 

Thấy Triệu Hoàng hậu tới, trong lòng Đức phi thầm nói một câu không ổn… Nhưng bà vẫn đứng dậy hành lễ thỉnh an: “Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu”

 

“Muội muội mau nằm xuống đi! Muội đang sinh bệnh, không cần đa lễ” Triệu Hoàng hậu tươi cười đỡ bà một phen, để bà nằm xuống lần nữa: “Nghe nói muội muội bị cảm lạnh nên bổn cung cố ý đến xem. Muội cảm thấy sao rồi?” Uyên Ương đưa nhân sâm trong tay cho Lý ma ma.