Edit : Michellevn
Sau lễ giang sinh, quả nhiên Hà Khải tìm một ngày đãi tiệc nhận lỗi.
Lâm Bác gọi điện thoại cho Quách Trí:" Em có đi không ? Em chính là người bị hại lớn nhất đấy."
" Không đi." Quách Trí tức giận đáp," Giới của ngài loạn quá, em không muốn dính vào."
Tiếng cười của Lâm Bác vọng qua điện thoại.
" Ngay thẳng quá không được đâu nhá, Quách tiểu Trí." Anh nói, "Cái tính này của em, cho đến giờ cũng không sửa."
Quách Trí" xí" một tiếng, nói :" Sửa lâu rồi.
Tính em hiện giờ tốt hơn trước rất nhiều, nếu là trước kia, em thật sự phải tiến tới vả cái miệng cậu ta rồi.
Có điều em không làm trong giới này mà thôi, không có lợi ích xích mích, loại người đó, tốt nhất là không nên gặp lại."
" Thằng bé đó, tôi thấy tương lai có phát triển.Một vòng luẩn quẩn, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.
Em nói Liêu Viễn ráng một chút, nhận ly rượu này của cậu ta là được rồi.
Em cũng biết quan hệ giữa tôi và lão Tống, lão Tống cũng đã nhận lỗi rồi, tôi cũng không biết điều mà không cho mặt mũi."
" Biết rồi, để em nói với anh ấy.
Haizz, rốt cuộc anh thấy Liêu Viễn thế nào ? Cư xử bên ngoài hay gì gì đó."
" Cũng tốt đó.
Mọi thứ đều rất khá, nhìn thấy đứa trẻ dịu dàng hòa nhã, không có gì nóng nảy, mọi người đều rất yêu thích cậu ấy.
Vậy mà nổi cơn với Hà Khải, cũng không biết xảy ra chuyện gì."
Ngoài miệng thì nói " không biết xảy ra chuyện gì", nhưng trong lòng Lâm Bác lại biết chính xác rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Bởi vì chuyện liên quan đến Quách Trí.
Thế nên, thằng nhóc trông có vẻ không có gì nóng nảy kia, mới bùng nổ một trận.
Ah, này là nổi giận vì hồng nhan ấy nhỉ .
" Tính khí anh ấy rất tốt, xác thực là không có gí nóng nảy cả.
Nếu anh ấy xung đột với người khác, thì chắc hẳn đó là lỗi của người khác." qr thẳng thắn nói.
Lâm Bác:"......" Giọng điệu gia trưởng trâu bò của đứa trẻ trâu này là quái gì thế nhỉ ?
" Nói sao thì anh cứ dạy bảo anh ấy thật tốt vào.
Anh ấy đi theo anh, em cũng yên tâm.
Cư xử bên ngoài gì gì đó, anh là người khiến người ta yên tâm nhất đấy." Quách Trí nói ra những lời này, hết sức tự nhiên.
Vì đó là những gì cô suy nghĩ trong lòng.
Lâm Bác cũng có thể hiểu ra, trong lòng không biết thế nào, có một số cảm xúc khác nhau đang trào dâng.
" Chứ sao." Anh hơi dừng một chút rồi cười bảo," Đến cả em cũng là tôi dạy bảo mà."
***
Cuối cùng, Liêu Viễn cũng nhận ly rượu kia của Hà Khải, xem như hai bên biến chiến tranh thành tơ lụa.
Lâm Bác đã nói chuyện với anh, Quách Trí cũng nhắc nhở anh, làm người chừa lại một con đường, mai sau dễ mà gặp lại nhau.
Anh liền nghe lời.
Lâm Bác và Quách Trí, hai người này, anh đều phục.
Sau khi đóng máy bộ phim chiếu mạng, phần việc đào tạo mà anh bị gián đoạn vì quay phim lại bắt đầu tiếp tục.
Sau khi trải qua bộ phim này, giáo viên lớp diễn xuất của anh khen ngợi anh tiến bộ rất nhiều.
Anh không phân biệt được liệu rốt cuộc giáo viên có nói thật lòng hay không.
"Cứ cảm thấy vẫn là nhờ gương mặt." Anh có chút rầu rĩ nói với Quách Trí.
" Không sao hết, giờ là thời đại của nam sắc mà." Quách Trí an ủi anh," Huống chi là thể loại phim chiếu mạng, lại là chuyển thể đam mỹ, xem mặt cũng phải thôi.
Vẻ đẹp của anh mà không đủ thì nam thần như Tiếu Thanh sẽ bị hủy diệt ngay trong một phút."
" Em nói chuyện với Lâm Bác rồi, anh ấy bảo tuổi này của anh, không cần gấp gáp.
Cứ dựa vào gương mặt trước đã, đi theo con đường thần tượng.
Từ từ trau dồi, lớn tuổi chút nữa hãy thay đổi hình tượng."
"Anh yên tâm đi nha.
Lâm Bác rất đáng tin cậy."
Nghe đến câu cuối, Liêu Viễn liền cụp mắt xuống.
Anh vừa tiếp nhận đào tạo, vừa có thể nhận một số công việc mà công ty sắp xếp.
Anh đẹp trai điều kiện tốt, thái độ với công việc nghiêm túc, làm người khác quý mến.
Những tổ chương trình đó rất thích gọi anh.
Anh vui vẻ.
Đối với nghệ sĩ có độ nổi tiếng nhất định thì thù lao công việc sẽ không để vào trong mắt.
Nhưng hiện giờ Liêu Viễn mới có dấu hiệu hơi hơi nổi tiếng mà thôi, nổi tiếng thật sự hay không thì còn phải xem tình hình sau khi bộ phim phát sóng nữa.
Đối với anh, nhận một công việc chính là có một món tiền.
Điều anh vui vẻ nhất chính là điện thoại di động nhận được tin nhắn số dư tài khoản thay đổi từ tiền vào.
Thời điểm nghỉ tết dương lịch, anh cùng Quách Trí về nhà.
Mẹ Quách còn nói, trông thấy anh trong chương trình nào đó đấy.
Quách Trí kín đáo khoe với mẹ cô tấm thẻ tiết kiệm kia của Liêu Viễn.
Mẹ Quách khẽ hỏi cô trong đó có bao nhiêu tiền, cô báo với bà một con số.
Mẹ Quách kinh ngạc :" Không ít nha." Bà còn tưởng thằng bé này căn bản làm gì mà có tiền.
Lúc trước không phải nói cùng quẫn đến độ bị chủ nhà đuổi ra ngoài hay sao ?
"Nghề này là như vậy đó, làm mà không tốt thì chỉ có uống gió Tây Bắc thôi.
Làm tốt rồi á, tiền cứ ào ào tới.
Bộ phim mạng anh ấy đóng lần này, không có mấy tiền, chẳng được bao nhiêu so với nhận một công việc.
Nhưng phim chiếu mạng chính là như vậy, chủ yếu là độ phủ sóng thôi.
Mà mẹ xem những ngôi sao lớn kia đó, đóng thể loại phim truyền hình nghiêm túc, một tập năm mươi vạn tám mươi vạn là bình thường.
Một tháng rưỡi mà hai mươi tập.
mẹ tính thử coi, kiếm bao nhiêu tiền." Quách Trí nói.
Mẹ Quách nhẩm tính trong lòng một chút, sau đó hít một ngụm khí lạnh :" Chẳng trách nhiều người muốn làm ngôi sao như vậy, thật sự là tiền tới mà!"
" Đương nhiên, con nói là ngôi sao lớn đó, Liêu Viễn giờ là gì chứ, chỉ có thể xem là tôm tép thôi.
Nhưng con lạc quan về anh ấy, cho dù không thành ngôi sao lớn thì vẫn có thể là một ngôi sao nhỏ."
Mẹ Quách nghe đến câu này thì tốc độ thái rau liền chậm lại.
Không phải bà ích kỷ, cha mẹ nhà nào chẳng nghĩ cho con cái nhà mình chứ.
Quách Trí và Liêu Viễn ở bên nhau, trước đó điều mẹ Quách lo lắng chính là tiền bạc của Quách Trí.
Cho nên bà dặn dò tỉ mỉ, yêu cầu Quách Trí phải tự mình giữ kỹ hai cái quan trọng là nhà cửa và tiền tiết kiệm.
Cũng không thể để dục vọng sắc đẹp làm mờ lý trí, bên tai mà mềm một cái là khiến người khác lừa gạt ngay.
Bây giờ có thể thấy được khả năng kiếm tiền của Liêu Viễn hóa ra cũng không yếu kém.Mặc dù hiện tại vẫn chưa có nhà có xe, nhưng nhìn tình hình này, có lẽ thằng bé này sẽ có nhà có xe sớm hơn những người cùng trang lứa.
Mẹ Quách ngược lại không lo lắng lắm về chuyện này.
Bà lại bắt đầu lo lắng chuyện khác cơ.
Vừa tính toán một hồi, thu nhập của những ngôi sao lớn kia thật dọa ngươi.
Nếu Liêu Viễn nổi tiếng rồi ....!Tuổi trẻ như vậy, đẹp trai như thế, lại trở nên giàu có như vậy .....
Mẹ Quách thái rau mà ngổn ngang âu sầu.
Không khỏi thở dài .
" Mẹ sao thế.
Tốt đẹp vậy mà sao lại không vui thế ?" Quách Trí thực sự không hiểu nổi tâm tình của mẹ già nhà mình.
" Tuổi nó vẫn nhỏ như vậy, nếu qua hai ba năm nữa, thật sự nổi tiếng rồi, trở thành ngôi sao lớn .....!" Mẹ Quách âu sầu nói .
Đến lúc đó, Liêu Viễn mới chỉ hai mươi hai hai mươi ba tuổi, mà Quách Trí đã bước vào tuổi ba mươi rồi ....
Quách Trí nghe hiểu ẩn ý trong đó, nhưng cô không để tâm:" Chuyện sau này ai biết được.
Con không thể vì lo sợ tương lai không tốt mà không cần cái trước mắt chứ."
Cô vớt một miếng cá hố chiên, xé bỏ các các viền, rồi cầm lên gặm.
Vừa gặm vừa nói :" Theo mẹ nghĩ như vậy, con cứ nên tìm cái dạng như Trịnh Hổ ấy.
Dáng vẻ thì xấu xí, người ta nhìn vào thì lại thành thật, công việc ổn định, làm hành chính sự nghiệp.
Nhìn điều kiện như vậy, thì cảm thấy hôn nhân chắc chắn cực kỳ ổn định ! Kết quả thế nào ?"
Mẹ Quách nghe vậy liền thở dài.
Trịnh Hổ là con trai của một nhà hàng xóm trong khu nhà cũ mà nhà họ Quách đã ở trước đây.
Diện mạo xấu từ nhỏ đến lớn, nhìn người thì cũng thành thật.
Kết quả vợ mang thai đó, anh ta liền ra ngoài tìm tiểu tam.
Cuối cùng thì giấy cũng không giữ được lửa, chứ đừng nói đến nhà họ Trịnh, không hề cho đó là nhục nhã, còn cảm thấy con trai như vậy cực kỳ có sĩ diện, khoe khoang khắp nơi.
Quả nhiên, cuối cùng bị vợ của Tiểu Trịnh biết được.
Cũng gần bảy tháng rồi, con trai to khỏe đó, phá thai luôn, ly hôn.
Tiếng gào rú của ông già họ Trịnh, phải nói là kinh thiên động địa .
Sao ông không làm gì sớm đi ! Cháu trai mất rồi mới biết hối hận hả ? Con trai ông bên ngoài lăng nhăng mèo mả , không phải ông vẫn đắc ý đó sao ?
Pxiiii !
" Vợ Trịnh Hổ ấy, rất kiên cường ." Quách Trí khen ngợi," Nếu là con, có lẽ con cũng như vậy, bỏ đứa nhỏ ly hôn.
Nhưng con không hiểu, nghe nói người này cũng không phải người hồ đồ, cớ sao lại thích một gã như Trịnh Hổ này nhỉ ?"
Mẹ Quách thở dài :" Chắc cũng giống như ta nghĩ, cho rằng người này xấu nhìn người lại thành thật, thì nghĩ đó là người đáng tin cậy....!" Bà nói đến đây thì lắc đầu.
Đều cho rằng đàn ông đẹp thì dễ dàng lăng nhăng, dễ dàng cặn bã, đàn ông xấu thì sẽ trung thực hơn.
Sự thực sai lầm rồi !
Cặn bã hay không, chỉ liên quan đến nhân phẩm con người, chứ không nhất thiết liên quan đến ngoại hình.
" Cho nên á, cứ học theo con đi.
Mẹ nhìn Liêu Viễn kìa, đẹp trai như thế, cho dù tương lai anh ấy có lăng nhăng, thì mấy năm nay con cũng được hưởng thụ rồi nha! Mẹ nói đúng hay không !"Quách Trí ăn đến phát ra tiếng chẹp chẹp.
Cùng là háo sắc như nhau, mẹ Quách thực ra khá đồng ý với điểm này.
Bà còn chưa kịp nói gì thì Liêu Viễn đã bưng cái đĩa đựng trái cây trống không lách mình qua khe cửa bước vào.
" Dì à, đừng nghe cô ấy nói bậy.
Con không có lăng nhăng mà." Anh bực bội nói," Sau này cũng sẽ không ạ !"
Sao có thể hủy hoại thanh danh của anh trước mặt mẹ vợ chứ, thật là !
Hai người phụ nữ cùng nở nụ cười .
" Nào, Tiểu Liêu, vẫn nên để cháu lại giúp dì đi." Mẹ Quách gọi Liêu Viễn, lại ghét bỏ xua Quách Trí đi," Đi đi đi, ra ngoài kia đi ! Nói giúp ta mà chỉ nói suốt không làm gì cả.
Nguyên một đĩa cá hố chiên, mi ăn gần nửa đĩa rồi đấy!"
Quách Trí " xí" một tiếng, bưng nửa đĩa cá hô chiến còn lại đi ra ngoài.
" Đặt xuống cho ta ! Vẫn chưa sốt mà !"
" Chỉ thích chiên khô vậy đó ~~~" Giọng nói đã vang vọng lại từ phòng khách.
" Woah, chị, cho em một miếng!"
Mẹ Quách dù đang cười, nhưng thực ra trong lòng cứ suy nghĩ mãi về chuyện này.
Lại bí mật hỏi Quách Trí :" Đã gặp qua người nhà của nó chưa ?"
" Chưa ạ."
" Định lúc nào thì gặp?"
Quả thực là chưa từng suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này, hơn nữa trước đó Liêu Viễn cũng nói với cô rồi, hiện giờ hẵng còn quá sớm, đợi mọi chuyện ổn định một chút rồi gặp cũng không muộn.
"Còn hai năm nữa Liêu Viễn mới đến tuổi kết hôn hợp pháp,con đi gặp sớm như vậy, căn bản là không có ý nghĩa gì cả." Cô giải thích với mẹ già," Khi nào tụi con thực sự ổn định thì nói tiếp."
Mẹ Quách không khỏi buồn bực :" Ở tuổi này nhỏ quá cũng không tốt đâu !" Nếu đã có tuổi, bà phải ép Quách Trí nhanh chóng mà kết hôn.
Nhưng Liêu Viễn mới hai mươi !
" Ta thì nghĩ, tốt nhất cứ gặp thử xem." Mẹ Quách cân nhắc," Mua heo nhìn chuồng.
Tre xấu không thể tạo ra măng tốt.
Xem thử cha mẹ là người như thế nào, thì trong lòng cũng nắm chắc được người đó ra sao."
" Nhìn ta với ba mi nè, rồi nhìn hai chị em mi.
Rồi mi nhìn nhà họ Quách và thằng con trai xấu xí của mụ ta.
Nếu mi từng nhìn thấy, thì mẹ chồng mụ ấy chính là như vậy.Ta nói với mi nhé, không quan tâm dáng vẻ nó đẹp trai thế nào, một chữ thôi, chia tay!"
" .........Hai chữ mà ."
"Mi có biết nắm bắt trọng điểm không hả !"
Mẹ Quách chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà quạt cho con gái một chưởng.
" Biết rồi biết rồi ạ." Quách Trí xoa đầu.
" Ta nói, mi có hiểu hay không ?" Mẹ Quách hỏi.
" Hiểu ạ." Quách Trí suy nghĩ hết sức nghiêm túc," Rất khôn ngoan trong cuộc sống! "
Quả thật có chút đạo lý.
" Tết này nó đi đâu ? Về nhà hả ?" Mẹ Quách hỏi.
" Chắc là về mà, con cũng không biết.
Giờ vẫn còn sớm mà ."
" Lúc nào đó mi hỏi nó thử xem ." Mẹ Quách lại hỏi," Mi thì sao ?"
" Con ?" Quách Trí tròn mắt lên không hiểu," Con về chứ, tết âm lịch chắc chắn là nghỉ mà, con không về nhà thì làm gì ?"
Mẹ Quách liên yên tâm.
"Được.
Dù sao mi cũng nhớ kỹ, trước khi gả đi thì tết nhất không được phép ở nhà người khác."
Mặc dù không hiểu lắm khôn ngoan trong cuộc sống ở mặt này, nhưng nếu mẹ già đã nói như vậy rồi thì Quách Trí cũng không ngần ngại mà đồng ý luôn .
" Vâng!" Giòn rã..