Edit : Michellevn
Thứ sáu Alex cũng có việc, thậm chí cuối tuần này cũng kín lịch.
Kiểu thay đổi theo mùa này, rất nhiều shop online đều chụp poster cho sản phẩm mới mùa sau, cho nên họ cũng chẳng thèm để ý cuối tuần hay không cuối tuần như các công ty lớn.
Nói về cái này thì Alex cũng chỉ là cái đuôi chạy theo cho kịp mà thôi, thời gian mà việc nhiều nhất bận nhất thực sự đã trôi qua.
Nếu không phải là Quách Trí lo cho, thì ngay cả một mảnh cậu cũng chẳng kiếm ra.
Đối với người đại diện cùi bắp nhà mình, thực ra Alex cũng đã hiểu rõ được sơ sơ rồi.
Chỉ là trước đây chính cậu cũng chẳng lo gì.
Tiền kiếm được tính ra không nhiều lắm, vẫn đủ xài, nên cậu không mấy quan tâm.
Cậu cũng có mấy người bạn vô cùng chăm chỉ.
Lúc cậu thảnh thơi đi chơi bóng rổ, thì họ đang chạy show.
Vừa catwalk ở chỗ này xong, liền vội vã chạy đến studio ở chỗ khác.
Đến cả Đại Vĩ , cũng siêng năng hơn cậu rất nhiều.
Đại Vĩ thì bất lợi về vẻ đẹp không đủ, mặc dù chạy show nhiều, giá trị bản thân vẫn không lên được.
Cho nên lúc gần đi, Đại Vĩ mới căm hận mà nói " Mày đẹp trai như này, phải làm sao thành đại minh tinh cho ông đây".
Bỗng dưng Alex hết sức xấu hổ.
Đây thực ra chính là "Thái độ" thường hay gắn trên miệng của Quách Trí.
Thái độ làm việc, thái độ sống.
Quách Trí vẫn luôn nói thái độ làm việc của cậu " Không tệ", " Rất nghiêm túc", thực tế chỉ là một hiểu lầm đẹp đẽ mà thôi.
Chỉ là cậu quen với việc bị người ta chỉ huy, quen với việc nghe lời và phục tùng.
Biểu hiện thái độ như vậy, có vẻ như nghiêm túc, thực tế so với nghiêm túc thật sự còn cách xa vạn dặm.
May là chị Quách không phát hiện ra, cậu may mắn.
So với cô, cậu đã thua kém nhiều như thế, thật không thể để cô coi thường nữa.
Cùng lúc, sự sắp xếp kín kẽ của mấy ngày này cũng cho cậu một cái cớ tốt.
" E rằng phải cuối tuần mới có thời gian xem phòng."
" Không sao, đã nói cậu từ từ kiếm rồi mà ." Quách Trí nói lúc húp cháo trắng mềm dẻo mà cậu hầm từ sáng sớm.
Gấp gì chứ, cô nghĩ, tốt nhất là ở thêm tháng, tháng rưỡi nữa đi.
Thời điểm cậu bận rộn vẫn có thể bảo đảm cô có canh uống hàng ngày, cuộc sống tốt như này, cô vẫn chưa nếm trải đủ nha.
Nhưng trong lòng cô vẫn biết, sớm muộn gì Alex cũng rời khỏi nhà mình.
Nghĩ tới điều này, cô liền có chút tiu nghỉu và không đành lòng.
"Hôm nay đi đâu ?" Cô hỏi.
" Studio Mỹ Ảnh." Cậu nói.
"Ể?" Quách Trí mở to đôi mắt tròn xoe," Tôi cũng thế.
Vậy chút ngồi xe tôi cùng đi luôn đi."
Alex vui vẻ :" Vâng ạ."
Nhưng cậu vui vẻ không được bao lâu, kế tiếp đã bị Quách Trí tạt cho chậu nước lạnh.
"Tới đó tôi để cậu xuống trước.
Hai ta không nên vào cùng nhau." Quách Trí vừa húp cháo vừa nói, không hề ngước mắt lên.
Tâm trạng của Alex lập tức đi xuống, cậu cố gắng không biểu hiện ra, nhằm tránh cho Quách Trí lại nghĩ rằng cậu chưa trưởng thành.
Khẽ " Ò" một tiếng rồi nhỏ giọng đáp :" Vâng."
Từ đầu đến cuối Quách Trí cũng không ngước mắt lên.
Sao cô có thể không nhận ra những cảm xúc nhỏ kia của Alex chứ.
Là cô cố ý.
Cô nghĩ, phải để thằng nhóc này trưởng thành.
Có điều lăn lộn trên giường nhiều lần rồi, thái độ của cậu dành cho cô gần như là chim non bám mẹ.
Khó mà làm được.
Quách Trí chạy xe tới studio, đánh vòng ra con đường phía sau để Alex xuống, rồi mới đánh vòng trở lại đi vào bãi đỗ xe.
Alex nhìn theo bóng xe cô, thở dài, nhưng cũng không nhụt chí.
Lúc này không phải chỉ là mới bắt đầu sao ? Khi cậu hiểu được bản thân mình muốn gì, cũng đã biết cô là một mục tiêu rất xa vời.
Nỗ lực của cậu cũng chẳng qua mới bắt đầu mà thôi.
Cố lên ! Liêu Viễn !
Một ngày nào đó, quang vinh chính đại đứng bên cạnh cô !
Giải lao, bên chỗ phòng rửa tay còn gặp cô và đồng nghiệp của cô.
Alex liền vô cùng lễ phép chào hỏi một cách ngoan ngoãn :" Chị Quách, chị Chương ."
Hai người đều gật gật đầu với cậu.
Lúc cậu đi rồi, chị Chương còn bảo :" Nhóc đó từng làm Thánh Nguyên hả ?"
" Tam Tần cũng là cậu ấy."
" Tên gì vậy ?"
" Alex.
Alex Liêu, Liêu Viễn."
" Dáng dấp ngon lành thật đấy." Chị Chương khen ngợi thật lòng.
Quách Trí thản nhiên "ừm" một tiếng, khóe miệng không kìm được cong lên, không hiểu tại sao còn có chút kiêu ngạo.
Tự mình cũng cảm thấy buồn cười, người khác khen dáng dấp cậu đẹp, cô kiêu ngạo gì nhỉ !
Thế nhưng nghĩ đến tối qua, nhóc đẹp giai này dưới cái nhìn chăm chú của cô .......!Cô liền dắc ý không chịu được !
Khổ cái là đắc ý này lại không thể chia sẻ với ai ! Kìm nén mãi trong lòng, cô ngứa ngáy chết được !
Tối đến, tắt đèn.
Lại đè Alex ra hôn hít.
Khen ngợi :" Biểu hiện hôm nay rất tốt ! Sau này cứ như thế, chầm chậm thì có thể khôn ngoan ra."
" Vậy ..........." Đôi mắt Alex lóe lên," Có khen thưởng không ?"
Quách Trí thích Alex làm nũng đáng yêu với cô như này, nghe vậy thì cười bảo :" Muốn gì hả ?"
Alex liền kề sát tai cô, khe khẽ nói .
Quách Trí bật cười ha ha.
" Còn nói tôi dâm ! Lúc nào cũng nói tôi dâm !" Cô chọc lồng ngực cậu," Không nói mình đi, mỗi ngày ! Hàng ngày !"
Cô không từ chối !
Lòng Alex giống như ăn viên đường.
Cậu hôn cô, đầu lưỡi xâm nhập một cách linh hoạt, liếm qua từng chỗ trong khoang miệng cô.
Ngày nào cũng luyện tập chiến đấu thực tế, kỹ thuật hôn của cậu có thể nói là bước nhảy vọt, hôn đến Quách Trí có phần thất thần.
Nhìn đôi mắt mê ly của Quách Trí, ánh mắt của Alex lóe sáng.
Vì Quách Trí, gần đây cậu đã hỏi Độ Nương(*) rất nhiều vấn đề.
Độ Nương thực sự là cô nàng tốt, đã chỉ dạy cậu rất nhiều điều.
Theo những gì Độ Nương nói, cậu phân tích ra, Quách Trí là một người táo bạo trong chuyện nam nữ, một người phụ nữ theo đuổi sự mới lạ và kích thích.
(*) Độ Nương 度娘 = bách độ [百度] ,baidu --> giống Google
Cậu mạnh dạn phán đoán, cô sẽ thích dirtytalk( Nói chuyện tục tĩu.)
Cậu thử kề sát tai cô, mang theo hơi thở nóng bỏng, bằng chất giọng khàn khàn đặc biệt trong chuyện đó, nói ra những lời mà lúc trước cậu nghĩ rằng không nên nói với con gái.
Quả nhiên, trông thấy vành tai của Quách Trí, từ màu trắng biến thành màu hồng, tựa như hoa đào nở rộ ngày xuân.
Quả nhiên cô không tức giận, hơi thở còn có phần hỗn loạn, cắn cậu một miếng và nói ," Càng ngày càng trở nên hư hỏng !"
Lòng Alex hết sức chắc chắn, cười đến vành mắt cong cong :" Chị dạy mà ."
Quách Trí vậy mà không thể chối cãi, chỉ có thể oán hận cắn cậu một cái nữa.
Đáy lòng lại không kìm được đắc ý, và cả .....!thỏa mãn một cách kỳ lạ.
"Chị Quách ........" Cậu trai nài nỉ cô .
Thanh âm mềm mềm đó, làm cho cả người cô mướt mát.
Đã đồng ý khen thưởng cậu, dĩ nhiên cô sẽ không nuốt lời.
Tay của cô liền trượt xuống dưới....
Tiếng thở hổn hển của cậu trai, chỉ nghe thôi cũng làm cơ thể người ta nóng lên.
Thời điểm Quách Trí rảnh rỗi, cũng có lướt mấy bản nhạc gợi tình, cũng từng lên kênh live stream YY.
Cô biết trong những người có chất giọng tốt, thì thanh âm này có một cái tên đặc biệt.
Gọi là thở gấp.
Hờ, cô thích !
Trước lúc ngủ, cô xoay xoay cổ tay nhức mỏi, ngáp một cái rồi nói :" Ngày mai tôi về nhà đó, cậu làm việc cho tốt nhé."
" Vâng !" Thể xác và tinh thần của chàng trai đều sung sướng mà ôm lấy cô, cọ cọ cô đồng ý," Chủ nhật về ăn cơm tối ?"
" Được." Quách Trí đáp ứng, rồi ngủ thiếp đi.
Lúc này Alex mới an tâm mà ngủ.
Đúng như Quách Trí dự liệu, cuối tuần này, quả nhiên là mẹ cô truy hỏi về tên ki bo.
" Thật sự là không được mà .....!" Nét mặt của Quách Trí đau thương vô hạn," Quả thực là con đã nói chuyện đàng hoàng với anh ta rồi, nhưng chính anh ta cảm thấy không tìm được tiếng nói chung với con."
" Người ta muốn tìm kiểu này nè .....!" Cô còn khoa tay múa chân, tạo ra ngôn ngữ cơ thể giống như thể hiện cảm xúc khi ngâm thơ," Ah, rất dịu dàng, ah, cô nàng hết sức là phụ nữ.
Mẹ thấy con giống không ?"
Sau một hồi thất vọng, mẹ Quách lại nổi sùng lên
"Đều do mày cả thôi !" bà điên tiết," Đến cả cái váy cũng không chịu mặc! Mày nói mày có chỗ nào giống con gái người ta hả ?Mày không thể nghiêm túc đàng hoàng chút được hả ? Đây là tật xấu gì của mày chứ!"
" Không phải tật xấu, chỉ là con không thích."
Trông thấy mẹ già hầm hừ, Quách Trí vội vàng nháy mắt với ba cô.
Ba Quách bắt được tín hiệu cầu cứu của con gái cưng, nhanh chóng tới dàn xếp.
" Từ nhỏ Tiểu Trí đã không thích mặc váy, cũng đâu phải mới ngày một ngày hai đâu, trước đây không phải bà vẫn cảm thấy rất tốt sao." Ba Quách nói bằng giọng nhàn nhạt.
Bởi vậy nói, trên đời vỏ quít dày có móng tay nhọn, mẹ già cô nói nhiều bao nhiêu thì ông ba lại nói ít bấy nhiêu, thế nhưng chỉ cần ông ba vừa mở miệng là kiểu gì mẹ già cũng á khẩu cạn lời.
Mẹ Quách quả nhiên nghẹn họng.
" Không phải, tôi ........" bà nói được nửa chừng thì không nói tiếp nữa.
Ngày trước, lúc chưa sinh Quách Hằng, bà cứ lo lắng sau này gái cưng bị người ta bắt nạt, liền nuôi nấng con gái cưng theo hướng tomboy và dạy dỗ như một thằng con trai.
Về sau có Quách Hằng rồi, gái cưng của bà có một em trai, cuối cùng cũng xem như có chỗ dựa dẫm, liền không nuôi Quách Trí giống như con trai nữa.
Nhưng người xưa đã nói, ba tuổi thấy già(*).
Trước ba tuổi, tính cách con người đã được đặt nền móng.
Quách Trí ở nhà trẻ, khả năng đánh nhau thì cả lớp chả có ai là đối thủ cả.
Về sau lớn dần lên thì lại càng phi điên cuồng trên con đường trở thành nữ hán tử.
(*)Ý chỉ mọi người có thể thấy trước tương lai của bạn theo tính cách của bạn khi bạn chỉ mới ba tuổi.
Hồi đầu cho rằng có Quách Hằng rồi, thì có thể cho Quách Trí một chỗ dựa dẫm.
Hiện giờ xem ra, thật khó để nói liệu Quách Trí có cần dựa vào Quách Hằng hay không.
Ngược lại tám trên mười là Quách Hằng có thể dựa vào chị gái của cậu!
Nhưng nói đến cái này, chẳng lẽ là .....!tại bà sao ?
Thấy mẹ già trở nên u sầu, ăn cơm cũng không ngon miệng nữa.
Ba Quách liền nháy nháy mắt với Quách Trí.
Quách Trí vội vàng gắp một miếng thịt gà ngon để vào trong bát mẹ cô, an ủi bà :" Mẹ đừng có sốt ruột, con nói mẹ nè, chuyện này ấy mà, duyên phận chưa tới, sốt ruột cũng vô ích.
Lúc duyên đến rồi, mẹ có muốn giữ con lại cũng không giữ nổi đâu."
Mẹ Quách thở dài :" Vậy duyên phận của con, chừng nào mới đến hả, Trương Nguyệt Hàm cũng sắp làm mẹ rồi kìa ...."
Nhưng trước giờ mẹ Quách không phải kiểu người xuân đau thu buồn, một miếng gà kho tàu xuống bụng thì vạch máu liền tràn đầy sống lại.
"Không sao, con đừng nản lòng.
Cũng đừng nóng vội.
Chúng ta cứ để tâm tình thoải mái." Bà nói với Quách Trí, " Hôm trước dì Diệp con còn hỏi con có đối tượng chưa đó, mẹ thì ngẫm nghĩ không biết bên con thế nào, nên vẫn chưa trả lời dì ấy.
Chỗ dì ấy có một thằng, năm nay ba hai tuổi rồi .....!"
" Con .............không ..........nóng ............vội .........mà....." Miếng cơm trong miệng Quách Trí nghẹn lại, giọng nói rít ra từ kẽ răng.
" Ngày mai mẹ sẽ nói với dì Diệp, để cuối tuần dì ấy giúp con liên hệ gặp mặt thằng bé này!"
Nhìn dáng vẻ vô cùng hăm hở của gấu mẹ nhà mình, khóe miệng Quách Trí co rút, hết sức hối hận không nên cho bà miếng thịt gà bổ sung năng lượng kia !
Trên bàn cơm, chỉ có Quách Hằng là vẫn luôn im lặng.
Anh ăn cơm mà nhìn Quách Trí chăm chú, dường như có chút đăm chiêu.
Sau khi ăn xong, lén lút gõ cửa rồi vào phòng Quách Trí.
"Chị, chị nói thật với em đi ....!" Rất chi là thần bí .
" Hả ?" Quách Trí không hiểu gì hết.
Quách Hằng dán sát vào cô mờ ám, hạ thấp giọng và hỏi :" Chị có phải les không ?"
Quách Trí lẳng lặng nhìn anh .
" Em tuyệt đối sẽ không nói cho mẹ đâu ! Chị cứ yên tâm nói thật với em đi !" Thằng em đần độn không hề nhận ra nguy hiểm đang cận kề, trong đôi mắt vẫn lóe lên tia sáng của sự phấn khích bỉ ổi.
" Cho nên, một người phụ nữ không kết hôn, thì cô ấy chính là les.
Nếu không cũng chẳng có lời giải thích nào hợp lý cả, đúng không ?" Chị gái bắt đầu bẻ cổ tay, " Tại tao ........"
" Tao chỉ biết mày là một trai tơ già vạn năm, mà không biết mày còn là một thằng hoang tưởng(*).Không sao, bây giờ tao bắt đầu dạy lại mày từ đầu, cũng vẫn còn kịp, dù sao thì cuộc đời hẵng còn dài mà ......!"
(*)nguyên văn:直男癌, là một từ hay dùng trên mạng bên Trung, đại khái là chỉ những người đàn ông luôn thấy không vừa mắt với những ý kiến, quan điểm, thẩm mỹ của người khác, luôn ảo tưởng cách nghĩ, thẩm mỹ của mình tốt, nói tóm lại là “hoang tưởng”)
Thằng em ý thức được không ổn muốn chạy trốn thì đã không còn kịp nữa rồi .
Nửa phút sau ........
" Mẹ ------! Mẹ ơi ---------! Cứu mạng !".