Tiểu Thiếu Gia Dựa Vào Mỹ Mạo Hoành Hành Toàn Hệ Thống

Chương 29: Bá tổng hai nhân cách x chim hoàng yến nhỏ xinh đẹp 29




Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân

Edit: Gấu Trắng

___________________29

Chạng vạng trở về biệt thự, Phó Đình Xuyên đặt tập tài liệu xuống hỏi, "Thiếu gia đâu?"

Quản gia nhận đồ vật trong tay hắn, trên mặt cười ha hả: "Khương thiếu gia ở ban công cả một buổi trưa, buổi chiều lúc tôi đi đưa trà, thấy cậu ấy đang đan cái gì đó trong tay!"

Phó Đình Xuyên rũ mắt, "Vẫn còn đang đan à?"

"Còn không phải sao!"

Quản gia lại tiếp tục nói: "Đan rồi tháo, tháo rồi lại đan, suốt một ngày, tôi chưa từng thấy Khương thiếu gia làm chuyện gì mà dụng tâm như vậy!"

Quản gia đưa túi cho thư kí vừa đi tới, ý bảo đối phương đem đồ vật đến thư phòng, sau đó quay người lại nhìn thấy Phó Đình Xuyên đang sải bước đi nhanh, cũng đi theo sau.

Gần đây quan hệ giữa thiếu gia và Khương tiểu thiếu gia rất tốt, ngày thường thì tình chàng ý thiếp, hai người lớn lên lại rất đẹp, như đang đóng phim thần tượng vậy.

Thiếu gia nhà bọn họ cô đơn nhiều năm như vậy, không biết có bao nhiêu cô độc, bây giờ cuối cùng thì cũng có người ở bên cạnh hắn như bạn đời, ông nên nói điều gì đó tử tế tốt đẹp, tác hợp cho hai người bọn họ!

Chỉ là thiếu gia của bọn họ không biết quan tâm đ ến người khác!

Lúc ông đi đến ban công đưa trà chiều, thấy khương tiểu thiếu gia xắn tay áo đan dây, trên cánh tay và dưới đường viền cổ áo đều có những dấu vết, lại hỏi người hầu quét tước phòng ngủ trong nhà, thì mới biết được rằng thiếu gia không biết kiềm chế, ngày nào cũng như nhau, nhưng đừng làm người ta khổ chứ.

Nghĩ đến đây, ông quản gia nhẹ nhàng bước đi, theo sau Phó Đình Xuyên, "Khương thiếu gia tuổi còn nhỏ, tính tình ngây thơ hồn nhiên, cái gì cũng không hiểu; thiếu gia lớn tuổi hơn cậu ấy nhiều như vậy, nên nhường nhịn và dỗ dành cậu ấy trong mọi việc, chăm sóc cho cơ thể cậu ấy một chút."

Phó Đình Xuyên nghe ra được ý tứ của ông.

Hắn dừng bước, ánh mắt đạm mạc liếc nhìn quản gia một cái.

Hắn vẫn chưa chạm vào Khương Lạc Lạc.

Còn điều gì xấu hổ hơn việc bị trực tiếp nhắc nhở rằng mình là đàn ông bị vợ lừa dối?

Lão già đông tây này biết tất cả, nhưng lại vô sỉ đến mức yêu cầu mình không được chạm vào Khương Lạc Lạc.

Đều để lại tất cả cho người đàn ông kia sao?

Sợi dây được đan cho người đàn ông đó? Cái tên họ Long kia?

Những ngón tay đan chặt vào nhau, Phó Đình Xuyên cong đôi mắt đối với quản gia: "Ngài nói rất đúng."

Lạc Lạc tuổi còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu.

Cậu không biết một chân đạp hai thuyền là sai.

Chỉ trách những tên chân chó khốn nạn xung quanh làm cậu lạc lối.

Không phân biệt đúng sai, dạy hư Lạc Lạc của hắn.

Thu hồi ánh mắt sâu thẳm từ trên mặt quản gia, Phó Đình Xuyên vỗ vỗ bả vai ông: "Vẫn là ngài suy xét chu toàn."

Quản gia cười đến vẻ mặt hiền từ: "Đây là việc tôi nên làm."

Phó Đình Xuyên thu hồi ngón tay, "Cảm ơn ngài, tôi biết làm như thế nào."

Nhìn Phó Đình Xuyên đi rửa mặt, trên mặt quản gia đầy ý cười, nghĩ đến bộ dàng lễ phép vừa rồi của thiếu gia khi nghe người khác khuyên nhủ, ông cảm thấy thiếu gia đã trưởng thành tính cách cũng tốt, bước nhanh vào phòng bếp.

-

Lầu 3 biệt thự có cái ban công nhỏ, bên cạnh lan can trồng đầy các loại hoa cỏ quý báu, giữa bụi hoa hồng tường vi có một cái ghế treo, Khương Lạc Lạc dựa vào bên trong cái ghế treo hình cầu màu trắng, một bàn tay cầm sợi dây, một cái tay khác cầm cái kéo nhỏ, vừa vụng về vừa nghiêm túc mà chỉnh sửa.

Đồ vật trong tay tựa hồ thật sự làm cậu khó xử, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp hơi nhăn, đôi mày tinh xảo nhíu chặt, hàm răng c ắn môi dưới, nghiêm túc không nói nên lời.

Lúc Phó Đình Xuyên đi tới, liền nhìn thấy cảnh tượng này.

Hắn đứng ở cách đó không xa, cứ nhìn cậu như vậy.

Khương Lạc Lạc thật sự rất xinh đẹp, vừa thuần khiết vừa trong sáng, hoàn toàn hợp ý hắn.

Cậu mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng bằng vải cotton thuần, mái tóc vàng nhạt xõa bên tai, cẳng chân tựa vào mép ghế treo, những cái tua rua màu vàng kim ở mắt cá chân rũ xuống an ổn nằm trên mu bàn chân.

Bầu trời ánh lên những đám mây hồng nhạt trong veo, ngồi giữa những bụi hoa tường vi trắng hồng chen chúc, đẹp như là hoàng tử nhỏ trong bức tranh sơn dầu thời Âu cổ.

Chỉ tiếc, trong tay hoàng tử nhỏ của hắn đang cầm đồ vật muốn tặng cho người khác, trong tim và trong mắt đều không có hắn.

Được nằm trong lòng bàn tay mềm mại ấy, được đôi mắt trong sáng ấy chờ mong, từng chút từng chút, chiếc vòng tay được tháo ra rồi đan lại, có phải sau khi đeo nó vào, giấc mơ cũng sẽ trở nên ngọt ngào?

Phó Đình Xuyên rũ mắt, lông mi đen dài theo chuyển động mà trầm xuống, dưới mí mắt tạo thành bóng mờ như những đám mây.

Tim hắn đau đớn, như bị cây đinh đâm vào ngực.

Người đàn ông kia làm hắn ghen tị đến mức hận không thể khiến đối phương chết ngay lập tức......

Phó Đình Xuyên nhấp môi, đường nét sắc bén lạnh lùng nhuốm màu sương giá --

Hắn bắt đầu hâm mộ người đó.

Theo một tiếng t hở dốc khe khẽ, Phó Đình Xuyên phục hồi lại tinh thần, bước tới vài bước, nửa ngồi xổm bên cạnh Khương Lạc Lạc, nắm lấy tay cậu.

Vẻ mặt lo lắng: "Làm sao vậy? Bị thương rồi sao?"

Ngón trỏ mảnh khảnh bị kéo mở ra, theo động tác mà chảy ra hai giọt máu to bằng hạt đậu đỏ.

Khương Lạc Lạc còn chưa kịp phản ứng lại, nhỏ giọng giải thích: "Trời hơi tối, em không nhìn rõ......"

"Không sao đâu, em không đau, chỉ cần xoa nhẹ là ổn rồi......"

Câu nói kế tiếp bị nuốt vào trong miệng, ngón tay Khương Lạc Lạc cuộn tròn lại, đôi mắt hạnh mở to, nhìn ngón tay bị thương bị Phó Đình Xuyên ngậm vào trong miệng.

Đầu lưỡi ướt mềm lướt qua ngón tay, tìm thấy chính xác được chỗ bị thương, chậm rãi li3m lên.

"Không, không sạch sẽ......"

Thân thể Khương Lạc Lạc muốn lùi lại, thì bị một bàn tay to siết chặt.

Trên mặt hiện lên một đám mây đỏ, Khương Lạc Lạc cúi đầu nhìn xuống Phó Đình Xuyên đang nửa quỳ bên cạnh, đôi mắt chớp chớp với tốc độ cực kì chậm rãi.

Lúc được buông ra, cậu thậm chí còn không biết mình muốn nói gì, chỉ ngơ ngác nắm ngón tay chính mình, mở to đôi mắt ngập nước, nhìn Phó Đình Xuyên ở đối diện.

Sắc trời dần tối, Phó Đình Xuyên đưa lưng về phía hoàng hôn vô biên, nửa khuôn mặt chìm trong bóng đêm, càng thêm sâu sắc.

Khương Lạc Lạc ngơ ngác nhìn hắn một hồi lâu, mới phản ứng lại, luống cuống tay chân mà lấy chiếc giỏ trên đùi ra, cầm chiếc vòng làm bằng dây màu đen kia trong lòng bàn tay, đặt nó ở giữa hai người.

"Phó Đình Xuyên, đẹp không?"

Ánh mắt Phó Đình Xuyên rũ xuống, nhìn vào chiếc vòng tay trong lòng bàn tay mềm mịn, gật đầu: "Đẹp."

Khương Lạc Lạc nhếch khóe miệng, trong ánh mắt lóe lên tia sáng nhỏ: "Là em tự làm đó~"

Bên tai vang lên những tiếng hoan hô vui sướng, nhưng trái tim Phó Đình Xuyên lại càng trở nên nặng nề, vừa chua chát vừa cay đắng.

Vợ của hắn tự làm vòng tay cho người đàn ông khác.

Mà hắn chỉ là người chứng kiến cuộc tình thắm thiết này.

Ngón tay đặt lên eo Khương Lạc Lạc chậm rãi siết chặt, chủ nhân của chiếc eo thon tiến lại gần hắn, ngay cả bàn tay nhỏ bé đang cầm chiếc vòng cũng đưa ra:

"Phó Đình Xuyên, tặng anh~"

Phó Đình Xuyên bỗng nhiên ngẩng đầu, gặp phải ánh mắt lóe sáng của Khương Lạc Lạc, cổ họng nghẹn lại.

Hắn cảm thấy bản thân đang bị ảo giác.

Cả trái tim hắn như là bị nhắc lên, không khí nhất thời đều co lại, Phó Đình Xuyên đến mắt cũng không dám chớp, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh trước mặt.

Người trước mặt nở nụ cười ngọt ngào, cắn môi, thoạt nhìn có chút ngượng ngùng: "Em có hơi ngốc, rất lâu rất lâu mới đan xong, cũng không đẹp bằng những thứ được bán trong cửa hàng, anh đừng cười em..."

Toàn bộ những cảm xúc hỗn loạn dâng lên trong lồ ng ngực, Phó Đình Xuyên chớp chớp mắt, khó có thể tin mà nhìn chằm chằm chiếc vòng tay trước mặt.

Cho mình?

Là cho mình sao?

Hắn chậm rãi giơ tay, đầu ngón tay chạm vào chiếc vòng với cảm giác run rẩy mà mắt thường khó có thể thấy được.

Giọng nói mềm mại của Khương Lạc Lạc tựa như tiếng nói của thiên nhiên từ đám mây truyền đến, vào trong lỗ tai hắn thì có cảm giác không thực như đang trong sương mù.

"Thật ra, em đã bỏ đi mấy chiếc vòng, nếu chiếc vong bị tháo ra nhiều quá thì nó sẽ bị biến dạng, thành phẩm sẽ trông rất khó coi......"

"Anh tuổi Thìn, cho nên em tìm một chiếc mặt dây hình rồng vàng nhỏ treo lên, nếu chỉ có sợi dây không thì đơn điệu quá...."

Thấy ánh mắt Phó Đình Xuyên bất động, Khương Lạc Lạc đột nhiên có chút ngượng ngùng, "Em biết em làm không được đẹp lắm, cũng hơi khó để đem tặng đi, nhưng mà --"

Lời trong miệng còn chưa nói xong, thì một bàn tay to đã đỡ lấy ót cậu, môi mỏng lạnh lẽo hôn lên.

Phó Đình Xuyên quỳ một chân trước người Khương Lạc Lạc, ôm chặt cậu vào trong lòng ngực.

Cảm giác môi và răng đan vào nhau làm Khương Lạc Lạc không tự chủ được nhắm hai mắt lại, mùi máu tươi ngọt tanh lan tràn trong miệng, mỗi một hơi thở đều bị đối phương tranh đoạt.

Nhân cách thứ hai của Phó Đình Xuyên rất ít khi mất bình tĩnh đến mức không thể kiểm soát bản thân như vậy.

Nhưng lúc này đây, hắn giống như không khống chế được hô hấp của chính mình, cũng không thèm giả vờ ôn tồn hòa nhã, xao động trong xương cốt dâng trào vào máu, hắn đột nhiên không muốn làm bộ dáng người tốt nữa.

Vòng eo trong lòng bàn tay hắn mềm xuống, cánh tay đặt trên vai hắn cũng mềm như bông......

Gió chiều từ ban công thổi qua, những cánh hoa hồng tường vi chen chúc cùng lá cây phát ra tiếng "xào xạc", làm Khương Lạc Lạc run rẩy.

Lúc này Phó Đình Xuyên mới lưu luyến không rời mà buông cậu ra.

Sắc đỏ cam của bầu trời bắt đầu hòa vào bóng tối nơi chân trời, màn đêm càng trở nên sâu thẳm, Khương Lạc Lạc ngồi trên ghế treo, hai tay chống lên mép ghế, cánh môi hồng nhuận, mặt mày xinh đẹp lại loá mắt, khuôn mặt nhỏ như đang phát sáng.

Khuôn mặt hồng hào của cậu cứ như vậy mà cười ngượng ngùng với hắn, đôi mắt cụp xuống, lưng dựa vào vầng trăng sáng phía sau, giống như chàng tiên nhỏ không hiểu sự đời.

Trong lòng Phó Đình Xuyên nóng bừng, hốc mắt sôi trào từng đợt.

Vị tiên nhỏ này nhìn xuống hắn, cố gắng yêu hắn, người hèn mọn trong vũng lầy.

Phó Đình Xuyên ngẩng đầu, đỡ bả vai Khương Lạc Lạc, thành kính hôn vào giữa trán cậu.

Như là tín đồ trung thành hôn lên vị thần minh thuần khiết không tì vết của mình.

Giờ khắc này, tim hắn đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

Nhưng hắn lại cảm thấy, trong cuộc đời ngắn ngủi này của hắn, chưa bao giờ bình yên như lúc này.

Khương Lạc Lạc cầm chiếc vòng tay lên, đưa cái đầu nhỏ của mình qua nghiêm túc đeo vào cho Phó Đình Xuyên, nắm cổ tay nhìn trái nhìn phải trong chốc lát, lại mím môi cười khẽ: "Vừa vặn ~"

Phó Đình Xuyên cũng theo ánh mắt cậu nhìn về phía tay mình.

Một cái tay khác chạm vào vòng tay, nhẹ nhàng xoay nó trên cổ tay, hầu kết Phó Đình Xuyên lên xuống một hồi, giương mắt nhìn về phía Khương Lạc Lạc.

Nhiều lúc, hắn cảm thấy thế giới này không đủ chân thật đối với mình.

Hắn sợ khi tỉnh dậy thì đây chỉ là một giấc mơ lớn, và chẳng có gì xảy ra cả.

Nhưng chiếc vòng trên cổ tay này, dường như đã kết nối chặt chẽ hắn với thế giới này.

Cuối cùng, hắn cũng có thứ gì đó thuộc về riêng mình.