Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân
Edit: Gấu Trắng
________________
Khương Lạc Lạc bị tỉnh dậy vì nóng.
Uống thuốc xong ngủ một giấc, cơ thể được chăn đắp kín bắt đầu đổ mồ hôi, trên người cuối cùng cũng không còn vừa lạnh vừa nóng nữa, đầu cũng không còn choáng váng.
Cậu lấy di động ra nhìn thời gian, màu đỏ của cuộc gọi nhỡ rọi vào mắt, tên Hứa Khải.
Ngày đó, trước khi rời đi họ đã hẹn nhau, chờ Hứa Khải rảnh rỗi sẽ sắp xếp mấy quyển sách về chứng rối loạn nhân cách đưa cho cậu.
Buổi chiều trong lúc ngủ mơ, dường như nghe được điện thoại rung vài lần, ngón tay cậu tựa hồ cử động, mí mắt nặng trĩu không mở ra nổi, điện thoại nhanh chóng yên tĩnh trở lại, cậu chỉ đơn giản không còn giãy giụa nữa mà tiếp tục tiến vào mộng đẹp.
Cuộc điện thoại lần này có lẽ cũng là vì đưa sách.
Khương Lạc Lạc bấm gọi lại, di động vang lên một hồi lâu cũng chưa có người bắt máy, chắc là anh ta đang bận.
Cúp điện thoại, cậu xốc chăn lên rồi xuống giường, vừa định rót cho mình ly nước uống, cửa phòng ngủ đã bị người từ bên ngoài mở ra, một bóng người cao lớn đi tới.
Phó Đình Xuyên rót nước xong, lại không đưa cái ly tới tay Khương Lạc Lạc.
Hắn bế người lên đặt trên đùi mình, vuốt thẳng mái tóc rối bù khi ngủ của cậu, đưa ly đến bên miệng Khương Lạc Lạc.
Khương Lạc Lạc ngoan ngoãn hé miệng, theo tay hắn, uống sạch nước trong một hơi.
Đặt ly xuống, Phó Đình Xuyên lại sờ trán Khương Lạc Lạc, “ Tối nay tôi đi dự tiệc……”
“Em sẽ đi cùng anh!”
Khương Lạc Lạc đã mất đi vẻ ốm đau bệnh tật buổi sáng, hai mắt phát sáng, “Em đi cùng anh ~”
Bạch nguyệt quang thời thơ ấu + hải vương trà xanh, không biết đêm nay cậu ta muốn tính kế gì với Phó Đình Xuyên, cậu nhất định phải đi theo!
Phó Đình Xuyên sờ đầu cậu, bên môi mang theo nụ cười: “Được.”
Bảo bối của hắn, đương nhiên là phải đặt ở dưới mí mắt hắn.
Đi cùng nhau, không còn gì tốt hơn.
-
Xe hơi chạy vào một căn biệt thự mới kiểu châu Âu.
Người giúp việc nam mang bao tay trắng đang chờ đợi bên cạnh mở cửa xe, một đôi chân dài bước ra, đạp trên mặt đất là đôi giày da thủ công cao cấp, khí chất trầm ổn lại ưu nhã làm người ta thót tim.
“Phó tổng tới!”
Những cô hầu gái ở cạnh cột khắc hoa gần đó xô đẩy nhau: “Mau đi báo cho thiếu gia! Phó tổng tới rồi!”
Bên kia, Phó Đình Xuyên dắt lấy tay Khương Lạc Lạc, đi về phía trước trên con đường nhỏ rải sỏi.
Khu vườn hai bên trồng đầy hoa hồng, màu sắc rực rỡ* được xếp san sát nhau.
*花团锦簇 (Huātuánjǐncù) – Hoa Đoàn Cẩm Thốc. Ý nghĩa: sắc màu rực rỡ; rực rỡ gấm hoa。
Tiếng đàn Piano vang lên cách đó không xa, kèm theo giai điệu 《If I Ain't Got You》,từng đợt từng đợt nhẹ nhàng chui vào lỗ tai, Khương Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, đáy mắt nhìn thấy một bóng người khác.
Động tác bước đi của Khương Lạc Lạc dừng một chút, Phó Đình Xuyên nhạy bén mà nhận ra được khoảnh khắc này, theo ánh mắt cậu nhìn qua.
Người tới có mái tóc đen ngắn, tạo kiểu xoăn nhẹ đơn giản, bồng bềnh uyển chuyển nhẹ nhàng, đuôi mắt hoa đào nhướng lên, lấp ló chút phong tình quyến rũ, bước nhanh về phía bên này.
Nhìn vẻ mặt dục nghênh hoàn cự* này là biết không phải thứ gì tốt.
Chưa kể đối phương còn mặc một bộ vest trắng thêu giống hệt bảo bối của hắn.
Bắt chước bừa.
Phó Đình Xuyên thu hồi tầm mắt của mình.
“Thật trùng hợp nha Lạc Lạc ~”
Bạch Đường cong mày cười chào hỏi Khương Lạc Lạc “Hôm nay chúng ta đều chọn quần áo giống nhau ~”
Khương Lạc Lạc cũng cười với cậu ta: “Xin chào, Bạch thiếu gia.”
Bộ quần áo này được một thương hiệu cao cấp đưa đến biệt thự hai ngày trước để cậu lựa chọn, nghe nói là trong nước chỉ có một bộ, chắc chắn sẽ không đụng hàng.
Trên cổ áo vest có thêu một đóa hồng nhỏ màu sẫm, cậu rất thích và giữ nguyên chúng.
Ai có ngờ rằng, Bạch Đường cũng mặc bộ này.
“Khách sáo cái gì nha ~”
Bạch Đường liếc nhìn Phó Đình Xuyên đang im lặng bên cạnh, sau đó lại thân mật mà khoác cánh tay Khương Lạc Lạc: “Chúng ta có duyên thật, thậm chí còn thích những món đồ giống nhau~”
Khương Lạc Lạc nghe ra được hàm ý của cậu ta, thầm nghĩ buổi tối hôm nay có lẽ là không thể yên tĩnh.
Bạch Đường thấy trên mặt Khương Lạc Lạc chỉ hơi mỉm cười và không đáp lời thì có chút bực vì cậu không biết điều.
Bất quá chỉ là một tiểu tiện nhân được Phó Đình Xuyên bao nuôi, còn ở trước mặt mình cố làm ra vẻ làm bộ làm tịch.
Bạch Đường liếc nhìn Phó Đình Xuyên, vừa lúc lại đụng phải ánh mắt của đối phương đang nhìn về phía mình.
Hai người bọn họ cách nhau một Khương Lạc Lạc ở giữa, giống như là Ngưu Lang Chức Nữ nhìn nhau xuyên qua dải ngân hà, liếc mắt đưa tình.
Đôi mắt đào hoa hiện lên chút ý cười, nhướng mày nhìn về phía Phó Đình Xuyên: “Anh Đình Xuyên……”
Chỉ là Phó Đình Xuyên quá lạnh lùng, khí chất vĩnh viễn lạnh lùng sắc bén thì không nói, ngay cả ánh mắt nhìn về phía mình cũng lạnh như băng.
Đáy lòn Bạch Đường âm thầm oán hờn hắn
không hiểu phong tình, trên mặt lại cười ngọt ngọt ngào ngào như cũ: “Ba vẫn luôn nhắc anh mãi, ông ấy muốn ôn chuyện cùng anh nên đã đợi anh rất lâu rồi~”
Hắn thanh âm nghịch ngợm: “Hay là anh đi gặp mặt ba đi, còn Lạc Lạc giao cho em chăm sóc~”
Phó Đình Xuyên cười như không cười mà nhìn cậu ta một cái.
Từ cái lúc Bạch Đường xuất hiện, hắn liền biết đối phương không phải cái thứ gì tốt.
Trang điểm hoa hòe lộng lẫy, cố ý mặc đồ đôi cùng bảo bối của hắn, còn ôm cánh tay của Lạc Lạc nói chuyện thân thiết như vậy.
Bây giờ mới nói hai ba câu, cậu ta lại muốn đưa hắn đi, để lấy bảo bối của hắn……
Cậu ta thật sự cho rằng hắn bị mù sao?
Từ trong ra ngoài đều tràn ngập ý xấu, còn có động cơ thầm kín đối với vợ nhỏ của hắn!
Chắc chắn là cậu ta thích Lạc Lạc nhà hắn!
Cậu ta định lừa hắn đi, sau đó mạnh mẽ chiếm hữu bảo bối nhà hăn!
Phó Đình Xuyên giơ tay kéo tay Bạch Đường xuống khỏi cánh tay Khương Lạc Lạc, ôm cả người Khương Lạc Lạc vào trong lòng ngực, thái độ lãnh đạm: “Không cần, em ấy đi theo tôi.”
Lần đầu bị từ chối, Bạch Đường có chút không phản ứng, trên mặt lộ ra nụ cười tươi, như đang đeo mặt nạ “A……”
Cậu ta nhanh chóng phản ứng lại, “Cũng được, đều đi đến đây rồi, chúng ta cùng nhau đi gặp ba đi, chỉ cách vài bước thôi~”
Phó Đình Xuyên bỗng nhiên dừng chân, xoay người lại, từ trên xuống dưới đánh giá cái tên thèm muốn vợ hắn: “Bạch thiếu gia nên đi thay quần áo đi.”
Bạch Đường nhăn nhăn mày.
Giọng nói Phó Đình Xuyên nhẹ nhàng thoải mái:“ Bộ quần áo này không thích với cậu, nhìn quá quê mùa.”
Khương-Vẫn luôn là người công cụ trầm mặc-Lạc Lạc: “……”
Miệng của Phó Đình Xuyên thật sự dám nói.
Đôi mắt Bạch Đường lại sáng lên, ngoan ngoãn gật đầu, có chút khoe khoang mà liếc mắt nhìn Khương Lạc Lạc một cái: “À…… Đúng rồi…… Em cũng cảm thấy mặc cái này quá quê mùa, giống như nhà giàu mới nổi, không hợp với khí chất của em ~”
Cậu ta biết, Phó Đình Xuyên vĩnh viễn sẽ chú ý mình, quan tâm mình!
Ý cười bên miệng Bạch Đường càng lớn hơn, giống như một con công vừa thắng trận, vừa diễu võ dương oai với Khương Lạc Lạc, vừa liếc mắt đưa tình với Phó Đình Xuyên mà rời đi.
Có quá nhiều điều muốn nói, Khương Lạc Lạc nhìn theo bóng dáng đối phương rời đi, thật sự không biết bắt đầu nói từ đâu.
Một bàn tay to nhéo mặt bánh bao nhỏ của cậu xoay lại, đột nhiên bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Phó Đình Xuyên.
“Không buông bỏ được? Lạc Lạc nhà chúng ta thích như vậy sao?”