Ngày hè nắng gắt chói
chang, nhưng đêm lại ngắn, mọi người vất vả nhắm mắt lại, khi ngủ chưa kịp lật
mình, thì trong nháy mắt, trời đã sắp sáng.
Bởi vì thói quen mỗi ngày dậy sớm giúp phụ thân làm đậu hũ, nên khi ánh sáng
mặt trời đầu tiên chiếu vào Tô Mạt Vi đã tỉnh dậy, nhưng người vẫn còn đang mơ
mơ màng màng, cố gắng chớp mắt, duỗi lưng một cái, tay chân chạm vào một vật ấm
áp, nàng hoảng sợ, tỉnh ngay lập tức.
Nàng cố gắng mở mắt ra, ngoài ý muốn thấy một đôi mắt sâu thẳm đang nhìn mình.
Đôi mắt trong veo đối diện với một đôi mắt âm trầm, trong nháy mắt, hai người
giằng co, dây dưa.
Rốt cục như nam nhân kia mong muốn, Tô Mạt Vi hét lên một tiếng đầy kinh ngạc:
“Á!”
Nam nhân kia chớp chớp đôi mắt, tầm mắt lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn trượt xuống
phía dưới, lướt qua chiếc gáy nhỏ xinh xắn, phần xương quai xanh, rồi lại hướng
xuống, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, cổ họng có chút khô.
Mà Tô Mạt Vi, bởi vì quá mức kinh ngạc, hai tay đặt tại trên lồng ngực trần
trụi của nam nhân, thân thể ngọc ngà với những đường cong lả lướt đang nằm sấp
trên thân thể nam nhân kia, lúc này nàng khẽ ngẩng đầu lên, vì thế phần ngực
đẫy đà đang đung đưa trước mặt Nguyên nhị thiếu gia.
Cùng với dáng người thon thả, chiếc eo thon mảnh khảnh, bộ ngực của nàng khi
trưởng thành được xưng tụng là “Sóng cả cuộn trào”, ngay cả áo lót trong của
nàng cũng phải lớn hơn những cô nương cùng tuổi hai phần, hàng xóm của Tô Mạt
Vi là một vị tỷ tỷ đã lấy chồng sinh con vô cùng hâm mộ và ghen tỵ với nàng:
“Cho dù là bà vú cũng chưa chắc bằng muội, tương lai nhất định sẽ khiến cho nam
nhân phải chảy nước miếng.”
Thật ra Tô Mạt Vi cảm thấy rất xấu hổ, bộ ngực lớn hơn những tỷ muội cùng tuổi,
khiến nàng cảm thấy không thoải mái, trước ngực luôn nặng trịch, lúc làm việc
cảm thấy vướng víu.
Tô đại nương vẫn luôn kiêu ngạo, ngực lớn mông vểnh có nghĩa là rất dễ đẻ,
không phải là tốt hơn nhiều những dáng người mảnh khảnh như thân trúc sao?
Về phần vì sao Tô Mạt Vi phát dục giỏi như vậy, Tô đại nương nói trong sách
thuốc có dạy sữa đậu nành có lợi cho đôi gò bồng đảo, đối với nữ nhân rất có
ích, mà người từ nhỏ đã làm bạn với sữa như Tô Mạt Vi có lẽ đã bị ảnh hưởng
không ít.
Tô Mạt Vi bất tri bất giác nhìn xuống nơi tầm mắt của nam nhân kia dừng lại,
phát hiện cảnh xuân của mình đã lộ hết, đột nhiên hét thêm một tiếng, xấu hổ đỏ
bừng cả khuôn mặt, nhanh chóng úp mặt vào chăn, kết quả lại càng tệ hơn! Dưới
chăn là hai người thân thể trần truồng, mà khi nàng trùm chăn lại mới cảm giác
được giữa hai chân nam nhân có cái gì nóng rực cứng rắn to lớn đang chọc vào
chỗ kín của nàng.
Y như rơm khô gặp lúc lửa mạnh, trong nháy mắt Tô Mạt Vi cảm thấy thân mình đã
bị thiêu cháy toàn bộ.
“Tô nãi nãi, có chuyện gì vậy?”
Bốn nha hoàn trực đêm xông vào, định giải cứu Tô Mạt Vi.
Thật ra lúc Tô Mạt Vi thét lên tiếng đầu tiên, bọn nha hoàn đã tỉnh, hơn nữa đã
nhanh chóng xoay người xuống giường, mặc quần ngoài chuẩn bị vào phòng, nhưng
nếu ở phòng trong, chủ tử không ra lệnh bảo vào, các nàng cũng chỉ có thể đứng
chờ ngoài cửa.
Nhưng khi nghe Tô Mạt Vi thét lên lần thứ hai, bốn nha hoàn nghĩ đến Nhị thiếu
gia nhà mình vẫn hôn mê, trong lòng thầm kêu không tốt: chẳng lẽ xung hỉ không
thành, ngược lại biến thành lễ tang?
Bốn người nhìn nhau, cuối cùng rất ăn ý xông vào.
Tô Mạt Vi xấu hổ không chịu nổi, sắp khóc tới nơi, nàng thò khuôn mặt nhỏ nhắn
đã đỏ bừng từ trong chăn ra, nới với nha hoàn của mình: “Hỉ Đào, Hỉ Liên, quần
áo của ta đâu?”
Trong tay Hỉ Liên đang cầm quần áo hôm nay của Tô Mạt Vi, đang định tiến lên
hầu hạ, Hòa An, Hòa Trữ đã xông về phía trước đẩy nàng ra, nhìn Nhị thiếu gia
đang dựa vào đầu giường, kích động quỳ rạp bên cạnh giường, rơi nước mắt nói:
“Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia! Cám ơn trời đất! Cám ơn Vương Mẫu nương nương,
cám ơn Quan Âm Bồ Tát! Nhị thiếu gia, cuối cùng thì người cũng đã tỉnh lại!”
Hỉ Đào, Hỉ Liên cũng quên mất chuyện phải hầu hạ Tô Mạt Vi mặc quần áo, đồng
loạt quỳ xuống dập đầu nói: “Nhị thiếu gia vạn phúc!”
Mạc dù đang vui mừng quá đỗi nhưng Hòa An cũng không quên nhiệm vụ, nhanh chóng
tỉnh táo lại, nói với Hòa Trữ: “Ngươi nhanh đi báo với các trưởng bối trong nhà
đi.”
Hòa Trữ nhanh chóng chạy ra ngoài, lúc này Hào An mới nhớ đến việc hầu hạ nhị
thiếu gia thay quần áo, rửa mặt.
Trong sự rối ren xen lẫn với vui mừng, dưới sự trợ giúp của Hỉ Liên, Tô Mạt Vi
cũng đã mặc xong bộ đồ mới màu phấn hồng thêu hoa, thoát khỏi cảnh trần truồng
đầy xấu hổ.
Khi nàng mặc xiêm y, Nguyên Nhị thiếu gia Nguyên Tề Chi cũng đang ngồi bên cạnh
giường, để cho Hòa An quỳ gối giúp hắn mang giày.
Tô Mạt Vi đang xõa tóc, chợt nhớ tới lời nhắn nhủ trước khi xuất giá của mẫu
thân, nàng dâu mới phải hầu hạ trượng phu của mình mặc quần áo chỉnh tề trước
mới đúng.
Nàng nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng ho một tiếng, mười ngón chụm lại đặt bên eo trái,
xoay người khụy xuống nói:
“Phu quân, sớm.”
Hòa An đang xỏ giày dừng một chút, Hỉ Đào đang cầm áo ngoài của Nhị thiếu gia
thiếu chút nữa đánh rơi, Hỉ Liên gục đầu, bả vai không ngừng run lên.
Từ sau khi mấy nha hoàn vào phòng mặt Nguyên Tề Chi vẫn không đổi, lúc này cũng
hơi giật giật, hắn nhếch khóe miệng, làm như như không có việc gì khẽ nói: “Ừ.”
Tô Mạt Vi đứng thẳng dậy, mỉm cười với Nguyên Tề Chi, hiền thục lấy chiếc áo
khoác màu xanh thiên thanh bằng lụa mỏng từ trên tay Hỉ Đào, tự mình hầu hạ
Nguyên Tề Chi mặc.
Tuy rằng đám thiếu gia quý tộc là lũ ác ôn, nhưng vì phụ thân, mẫu thân, vì đệ
đệ lanh lợi đáng yêu của mình, Tô Mạt Vi nguyện ý “Chịu thiệt”, nàng rất thức
thời.
Hòa An dẫn vào hai nha đầu bưng chậu nước, hầu hạ hai vị chủ tử rửa mặt súc
miệng, sau đó lại giúp hai vị chủ tử chải đầu.
Trải qua một đêm cùng nam nhân nhà mình “tiếp xúc thân mật”, dù chưa viên
phòng, trên danh nghĩa Tô Mạt Vi cũng đã từ “Cô nương” biến thành “Thiếu phụ”,
mái tóc dài được Hỉ Liên vấn lên, dùng một chiếc kim trâm điêu khắc hình cây
phật thủ, quả đào, quả lựu cài vào, ngụ ý nhiều phúc, nhiều thọ, nhiều con.
Đại gia tộc có quy định, trang sức của chính thê, thiếp và tiểu thiếp phải khác
nhau, số lượng được phép đeo cũng khác, trên tóc chính thê có thể đầy châu
ngọc, nhưng tiểu thiếp bình thường không được đeo trang sức trân quý như Phỉ
Thúy, hay ngọc, chỉ có thể mang bạc, như vậy đã là tốt rồi.
Ngày tiếp theo sau khi động phòng, trên đầu Tô Mạt Vi chỉ đeo một chiếc kim
trâm, hai lỗ tai cũng đeo một đôi bông tai nhỏ nhỏ.
Nguyên Tề Chi liếc nhìn nàng một cái, mái tóc dài sóng sánh như thác tối hôm
qua đã được búi lên, làm cho khuôn mặt như hoa như ngọc của nàng lộ ra, mắt đẹp
như nước, làn da sáng bóng như ngọc, trong trắng mềm mại, làm cho hắn cảm thấy
đói khát, hận không thể lập tức ôm lấy gặm một cái.
Trong lúc đó Tô Mạt Vi cũng vụng trộm đánh giá nam nhân nhà mình, khi nãy hầu
hạ hắn mặc quần áo mới phát hiện thân hình của hắn khá cao lớn, cao hơn nàng
tận một cái đầu! Vai rộng, eo vuông, hai chân thon dài, còn có sức mạnh kinh
người, có chỗ nào giống “người sắp chết” đâu?
Hơn nữa, tuy rằng mặt tên “thiếu gia quý tộc tàn ác” này không chút thay đổi,
nhưng vẫn có thể nhìn ra ngũ quan vô cùng tốt, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi
mỏng, làn da ngăm bóng loáng, quả thực tìm không ra một chút tỳ vết nào.
Các chủ tử đều có tâm sự, bọn nha hoàn rất vui sướng. Chưa tính tới hai người
hầu hạ chân chính của Nguyên nhị thiếu gia đang vui mừng, ngay cả Hỉ Đào, Hỉ
Liên cũng không kìm được lòng mình, như thể đi trên đường nhặt được một rương
châu báu vậy. Quả nhiên là chủ tử mới của các nàng phúc lớn mạng lớn, ngay cả
người mà lúc trước đẫm máu, hôn mê hơn nửa tháng như Nhị thiếu gia cũng có thể
xung hỉ đến mức tỉnh lại và bình phục. Chắc chắn chủ tử sẽ được Nguyên gia xem
trọng, ngay cả bản thân mình đi theo chủ tử không chừng có thể cũng được may
mắn, ví dụ như tăng thêm hai bậc trở thành nha hoàn thượng đẳng chẳng hạn!
Khi Hỉ Đào, Hỉ Liên được phân làm nha hoàn của Tô Mạt Vi, vốn chỉ là nha hoàn
tam đẳng, nếu lần này được may mắn, chắc chắn là sẽ được thăng cấp, tiền công
mỗi tháng cũng theo đó mà lên.
“Tề Chi! Tề Chi! Ôi! Bảo bối của ta, sinh mạng của ta!”
Theo tiếng kêu vội vàng, một lão thái thái đầu bạc trắng được hai nha hoàn dìu
bước nhanh vào, vừa nhìn thấy Nguyên Tề chi đã tỉnh lại, đang ngồi trên giường
cho Hòa An hầu hạ chải đầu, mắt Thái phu nhân Hà thị đỏ lên, nước mắt nhanh
chóng rơi xuống, bà run rẩy bước nhanh tới trước mặt Tề Chi, đè đứa cháu bảo
bối đang muốn đứng dậy hành lễ xuống, nói: “Cháu ngoan của ta đã tỉnh, thật sự
là đã tỉnh! Nhìn khí sắc thấy cũng ổn rồi! Tốt! Tốt! Tốt lắm!”
Thái phu nhân vừa nói vừa rơi lệ, đôi tay khô gầy ôm lấy khuôn mặt Tề Chi vuốt
ve, càng nhìn càng thích.
Nguyên Tề Chi cầm hai tay run run của Thái phu nhân, khuôn mặt không chút biểu
cảm rốt cục cũng mỉm cười một chút, “Bà nội, cháu trai bất hiếu, làm cho người
lo lắng rồi.”
Tô Mạt Vi sai Hỉ Đào, Hỉ Liên khiêng một cái ghế dựa lại, sau đó quỳ gối hành
lễ thỉnh Thái phu nhân ngồi xuống nói chuyện.
Lúc này lão phu nhân Hà thị mới quay sang nhìn Tô Mạt Vi, bà ngồi xuống bên
cạnh cháu trai, cẩn thận đánh giá, gật đầu nói: “Ngươi rất có phúc, về sau phải
tận tâm hầu hạ Nhị thiếu gia, nhà chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Tô Mạt Vi lại cúi người thi lễ, kính cẩn trả lời: “Tạ Thái phu nhân quan tâm.
Hầu hạ phu quân là bổn phận của thiếp thân, thiếp thân nhất định tận tâm tận
lực.”
Thái phu nhân càng thêm vừa lòng, trên mặt cũng có ý cười, bà quay đầu nhìn
nhìn cháu trai tỉnh táo khoẻ mạnh, cảm thấy được an ủi, thuận tay lấy trên cổ
tay mình một chuỗi phật châu bằng gỗ đàn hương tượng trưng cho mười tám vị La
Hán xuống, đưa cho đại nha hoàn bên cạnh để đeo cho Tô Mạt Vi.
“Đây là Phật châu do phương trượng đại sư tự mình làm phép, bà già này đã đeo
mười mấy năm rồi, thân thể luôn khỏe mạnh an khang. Về sau ngươi hãy đeo nó,
phải nhớ cầu phúc cho phu quân của mình mỗi ngày.”
Lễ vật này có ý nghĩa không giống bình thường, Tô Mạt Vi không dám nhận, sau đó
phát hiện Nguyên Tề Chi nhẹ nhàng gật đầu, nàng mới quỳ xuống dập đầu, dâng hai
tay nhận lấy, “Thiếp thân tạ Thái phu nhân ban thưởng, cung chúc Thái phu nhân
trường thọ vạn phúc.”
Thái phu nhân vỗ vỗ lưng Tề Chi, lại nhìn mặt Tô Mạt Vi, “Đứa nhỏ này ta thấy
rất tốt, tuy rằng xuất thân không cao, nhưng lại biết rõ đạo lý, đối với con
lại có ân, sau này phải đối xử thật tốt với con bé, sớm có thêm một nam hai nữ,
sẽ giúp con bé nâng cao thân phận.”
Nguyên Tề Chi chỉ gật đầu, không nói gì.
Hỉ Đào, Hỉ Liên mừng rỡ, Thái phu nhân đã hứa rồi, chỉ cần chủ tử của các nàng
có thể sinh em bé, có thể từ một tiểu thiếp trở thành một chủ tử chính thống!
Địa vị của tiểu thiếp khác xa với thiếp, mặc dù so với chính thê địa vị của
thiếp vẫn thấp một chút, nhưng cũng được ghi vào gia phả, bất kể là con vợ cả
hay con vợ lẽ, nhìn thấy thiếp cũng phải tự xưng là vãn bối, gọi một tiếng”Nhị
nương, tam nương”, không giống như “Nhị di nương, Tam di nương”.
Nhưng là thiếp, cũng phải hành lễ với các công tử tiểu thư con vợ cả. (Di: túm lại là
hai bên phải chào hỏi qua lại)
Tiểu thiếp và thiếp có tôn ti cao thấp khác nhau, chỉ cần cao hơn một chút là
có thể thấy được.
Cũng khó trách Thái phu nhân đưa ra lời hứa quan trọng như thế, bởi vì trong
tất cả các cháu trai, bà thương nhất đứa cháu vừa giỏi võ vừa dũng cảm Nguyên
Tề Chi.
Hà thị xuất thân từ tầng lớp quý tộc, trước khi suy sụp Hà gia cũng dựa vào
quân trạng mà hưởng vinh hoa phú quý, bản thân Hà thị cũng rất thích những
người cầm quân đánh giặc.
Một tháng trước, tiền tuyến xảy ra một trận đánh lớn, Cảnh quốc thảm bại,
Nguyên Tề Chi suất lĩnh mười vạn quân tiên phong lâm bị tám mươi vạn quân chủ
lực của địch vây quanh, cuối cùng toàn quân mười vạn người chỉ còn lại chưa tới
tám ngàn, chết rất thê thảm.
Nguyên Tề Chi được các tướng lĩnh bên người hộ vệ, phá vòng vây thoát ra thì
vết thương đầy người, đẫm máu, cố gắng chống đỡ được đến nơi an toàn, hắn kiệt
sức lập tức ngã xuống đất, từ đó về sau hôn mê bất tỉnh, thuốc và châm cứu cũng
vô dụng.
Thái phu nhân nghe được tin dữ, lúc ấy đau lòng đến ngất đi. Sau hơn nửa tháng
mà Nguyên Tề Chi vẫn chưa tỉnh, mỗi ngày Thái phu nhân đều ăn chay niệm Phật,
mời đến vô số Thái y, danh y, đạo sĩ, cao tăng, phương thuốc cổ truyền cũng tìm
rất nhiều, nhưng cũng không thấy công hiệu.
Thái phu nhân cũng có ý định xung hỉ trong đầu, đáng tiếc vị hôn thê của Nguyên
Tề Chi không đồng ý, tìm đủ các loại lý do thối tha, cuối cùng vị hôn thê kia
đã được “ngã bệnh” như ý nguyện, ý định xung hỉ lần đầu tiên trong đầu Nguyên
gia đành phải biến mất.
Thái phu nhân rất tuyệt vọng, cho đến khi chủ mẫu Nguyên gia Trịnh thị gặp được
vị đạo sĩ kia, đưa Tô Mạt Vi vào cửa để xung hỉ, thì Nguyên Tề Chi lại tỉnh
lại, trong lòng Thái phu nhân vui mừng quá đỗi.
Nếu không phải sợ thân phận đột nhiên tăng cao làm hư Tô Mạt Vi, sẽ khiến nàng
trở nên kiêu ngạo, thì Thái phu nhân đã xác lập thân phận ngay lập tức rồi!
Thái phu nhân cả đời lễ Phật, luôn tin vào vận mệnh luân hồi, lúc này bà chắc
chắn Tô Mạt Vi và đứa cháu yêu quý của mình có duyên, vì thế cảm thấy rất thích
Tô Mạt Vi, càng nhìn cô gái bình dân này càng thuận mắt.
Theo sau Thái phu nhân đi vào trong viện của Nhị thiếu gia, là đoàn người của
chủ mẫu Trịnh thị.
So với Thái phu nhân chỉ mang theo hai đại nha hoàn vội vàng mà đến, đoàn người
của Trịnh thị vừa phô trương vừa đồ sộ, ngoại trừ Trịnh thị cùng hai nha hoàn
tùy thân, còn có Tôn di nương, Chu di nương cùng Mạnh di nương đúng lúc đang ở
phòng của Trịnh thị vấn an, cùng với đại thiếu phu nhân của nhà họ Nguyên là
Vân Thanh La, và đại tiểu thư của Nguyên gia là Nguyên Nghi Chi.
Thành viên trong gia đình Tô Mạt Vi khá ít, chỉ có phụ thân mẫu thân cùng đệ
đệ, hôm nay vừa nhìn thấy đoàn chủ tử của Nguyên gia, thêm một đoàn nô tỳ phô
trương nữa, không khỏi hoa mắt.
Tất cả đều là nữ nhân, người người dung mạo xuất chúng, mặc tơ lụa thượng phẩm,
khí độ bất phàm, da mịn thịt mềm, vừa thấy đã biết là kiểu người sống an nhàn
sung sướng, khác hoàn toàn với những người dân nàng tiếp xúc từ nhỏ đến giờ.
Nàng có chút lo lắng, tim muốn nhảy vọt ra ngoài, miệng đắng lưỡi khô. Nàng âm
thầm xiết chặt tay, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay, khiến sự đau đớn này
nhắc nhở nàng không nên vì cổng lớn hay tượng vàng tượng bạc dọa cho sợ tới mức
luống cuống tay chân.
Đang lúc nàng âm thầm tự trấn an mình không được lỗ mãng phải bình tĩnh thì một
bàn tay ấm áp lại có vẻ hơi thô ráp cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, xiết chặt vào
trong lòng.
Tô Mạt Vi hơi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng
của Nguyên Nhị thiếu gia, tuy rằng hắn không nhìn nàng, khuôn mặt vẫn như cũ
không chút thay đổi, Tô Mạt Vi vẫn cảm nhận được một chút ấm áp và bình tĩnh,
cảm xúc khẩn trương cũng từ từ giảm bớt.
Chú ý tới động tác nhỏ của Nguyên Tề Chi, Trịnh thị vốn đang hỏi han ân cần con
trai mình hơi hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn phải mỉm cười nhìn về phía Tô Mạt Vi,
đánh giá nàng vài lần, thấy nàng cũng là một kiểu con gái của vùng Giang Nam
sông nước rất xinh đẹp duyên dáng, da thịt trơn mượt, dáng người yểu điệu,
gương mặt thanh tú, là một cô gái mới lớn.
Trịnh thị lại quét sang Vân Thanh La một cái, cảm thấy hai người có chút tương
tự, đó là mị lực mê hoặc đàn ông, điều này làm cho Trịnh thị hết sức không vui.
Không có một người nào, không có một mẫu thân nào vui nhìn thấy con trai nhà
mình bị người khác mê hoặc, cho dù người phụ nữ kia là con dâu cũng không được.
Cho nên từ xưa đến nay mẹ chồng nàng dâu là oan gia.
Cho nên, tuy rằng Tô Mạt Vi có công xung hỷ, cũng không thể nào chiếm được chút
tình cảm của Trịnh thị.
Tổ tiên Trịnh thị là từ Phương Bắc chuyển đến, bản thân bà cũng là con gái
Phương Bắc điển hình, đoan trang kín đáo, dáng người cao đầy đặn. Ở trong mắt
bà, con gái vùng sông nước Giang Nam đều có chút ngả ngớn, có mị lực mê hoặc
đàn ông, khiến cho bà rất chán ghét, đã vậy đứa dâu cả của bà cũng thế, vất vả
mới tìm được một tiểu thiếp xung hỉ cho đứa con thứ cũng như vậy, làm cho bà
không vui.
Trịnh thị chậm rãi thưởng thức hớp trà xong mới lãnh đạm mở miệng nói với Tô
Mạt Vi: “Ngươi cũng không tệ, mới vừa vào cửa đã lập công lớn. Linh Tê, thưởng
cho Tô di nương một bộ trang sức.”
Mặc dù Tô Mạt Vi là thiếp, nhưng nàng vốn là người đàng hoàng, lại là ngồi kiệu
dâng vào nhà, thuộc loại “Quý thiếp”, được quan phủ lập hồ sơ, không thể bị
người khác tùy ý mua bán, cho nên mới được thêm một chữ “nương” đằng sau.
Quý tộc có rất nhiều luật lệ, riêng thiếp thất đã có 2 loại thân phận là “Quý
thiếp”, “Tiện thiếp” để phân biệt. Quý thiếp chính là người giống Tô Mạt Vi,
xuất thân đàng hoàng, thân thế trong sạch, thân phận tương đối quý trọng. Nếu không
phải là vì xung hỉ, thì Tô Mạt Vi cũng chưa chắc có tư cách làm “Quý thiếp”
trong nhà giàu có như Nguyên gia, với thân phận của Nguyên Tề Chi, quý thiếp
bình thường cũng phải là thiên kim tiểu thư xuất thân nhà quan lại.
Về phần tiện thiếp thì khỏi phải bàn, bình thường là nha hoàn, nô tỳ được thông
phòng cho chủ tử rồi mới cất nhắc lên làm thiếp, bởi vì thân phận chính là nô
tỳ, cho dù sinh con gái, cũng không hơn được quý thiếp, chủ nhà muốn bán là có
thể bán, còn loại người như kỹ nữ, thanh quan (Di: thanh quan ở đây là người
hát ca kịch) đều thuộc về hàng ngũ tiện thiếp, có thể tùy ý mua bán, tùy ý tặng
người khác.
Nghe được lời phân phó của Trịnh thị, đại nha hoàn đứng phía sau Trịnh thị là
Linh Tê nhẹ nhàng lên tiếng “Dạ” mộ tiếng, tráp đựng đồ trang sức đã sớm chuẩn
bị ra, nhìn Tô Mạt Vi một chút, sau đó giao cho nha hoàn bên người nàng là Hỉ
Đào.
Mặc dù Trịnh thị không thích xuất thân và dáng người của Tô Mạt Vi nhưng ra tay
cũng hào phóng, bộ trang sức này tổng cộng gồm hai mươi chín thứ, là đồ mà
thiếu phụ đã kết hôn có thể dùng như nhẫn, vòng cổ, Kim Thiền Ngọc Diệp trâm,
hoa tai, hơn nữa đều là hàng tinh xảo, vừa nhìn cũng biết không phải là vật
bình thường.
Nhất là vòng cổ, bấy giờ các quý tộc lưu hành hình tượng phật, dùng vàng để tạo
hình thành Quan Âm ngồi trên toà sen, cầm trong tay là lọ bạch ngọc tinh xảo,
tướng mạo Quan Âm trông rất sống động, được chạm trổ khá công phu, huống chi là
cả một bộ hai mươi chín đồ trang sức.
Trịnh thị ra tay hào phóng, làm cho Tô Mạt Vi có chút kinh sợ, vội vàng nói:
“Hầu hạ phu quân là bổn phận của thiếp thân, không dám nhận phần hậu lễ này.”
Trịnh thị hơi nhếch khóe miệng, rất vừa lòng biểu hiện khiêm tốn của nàng, liền
nhẹ nhàng nói: “So với sinh mạng của con trai ta, chút đồ chơi nhỏ ấy có giá
trị gì? Nếu ngươi đã vào cửa của Nguyên gia thì chính là người của Nguyên gia,
sau này bị những món đồ chơi này làm cho choáng váng, lộ ra là người có kiến
thức hạn hẹp, sẽ bị người khác chê cười.”
Tô Mạt Vi bị giáo huấn có chút khó chịu, trên mặt đành phải gượng cười, nàng
khom người quỳ gối cảm tạ Trịnh thị, không dám nói nữa, mất công lại bị châm
chọc thành”kiến thức hạn hẹp”.
Trịnh thị lại nói: “Nhị thiếu gia vừa mới tỉnh, thân mình rất yếu, ngươi nhất
định phải cẩn thận hầu hạ, không được qua loa. Nếu hắn lại xảy ra chuyện không
hay, ta sẽ hỏi tội ngươi.”
Lòng Tô Mạt Vi vừa mới chìm xuống đã muốn nhảy vọt lên, trong lòng chỉ muốn
nói: Thân thể Nhị thiếu gia liên quan gì đến ta? Nhưng miệng lại kính cẩn đáp:
“Dạ”
Không phải nàng không dám nói, mà vì thân phận ‘Tiểu thiếp xung hỉ “ đột nhiên
xuất hiện, khiến cuộc sống an ổn bị đảo lộn, ở trong mắt người khác người có
thân phận bình thường như nàng được gả vào Nguyên gia giống như là quạ đen hóa
phượng hoàng, là một bước lên trời, là chuyện tốt mà người khác cầu cũng không
có, làm nàng cảm thấy không thoải mái.
Nàng cũng không yêu thương gì vị hôn phu trước nhiều lắm, nhưng nàng thích cuộc
sống bình thản lại đơn giản ấm áp, không thích sự xa hoa và quy củ còn lắm áp
lực như nơi này.
Huống chi, từ chính thê biến thành thiếp, biến thành nửa nô tỳ, càng làm cho
nàng buồn bực, trong lòng có chút oán hận.
Bây giờ đã tốt hơn rồi, trong chữ “chủ tử” treo trên đầu nàng chỉ có một mình
Nguyên Tề Chi, nàng chỉ cần hầu hạ tốt người này là được rồi.
Nhưng về sau thì sao?
Về sau khi chính thê của Nguyên Tề Chi được cưới vào cửa, địa vị của nàng sẽ
thấp hơn, không chỉ phải hầu hạ nam nhân nhà mình, còn phải hầu hạ thê tử của
nam nhân nhà mình. Công bằng ở đâu?
Buổi sáng đầu tiên sau khi vào cửa, đối với Nguyên gia mà nói Tô Mạt Vi đã lập
được công lớn, được ban cho rất nhiều thứ, nhưng nàng không có chút vui vẻ nào.
Đối mặt và hành lễ với nhiều chủ tử, từ xương sống tới thắt lưng và chân đều
đau, rốt cục nàng cũng hiểu được lời mẫu thân đã nói “Tiểu thiếp không tính là
người” có ý nghĩa gì.
Nàng cảm thấy tương lai thật ảm đạm, nghĩ về những ngày tháng sau này của mình,
còn tưởng tưởng thêm tới lúc có con, lúc này rõ ràng đang là mùa hè, lại làm
cho nàng cảm thấy lạnh cả người.
Chỉ có bàn tay to vẫn nắm tay nàng, cố chấp và kiên định giúp nàng giảm bớt một
chút lo lắng.