Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

Chương 78: Cùng diễn trò




“Đứng lên đi.” Mộ Dung Trần phân phó.

“Tạ ơn Vương gia.” Cung Tuyết Thiến đứng thẳng lên.

Ánh mắt Mộ Dung Trần gắt gao nhìn nàng chằm chằm, hắn vẫn biết nàng xinh đẹp nhưng lại không thể ngờ nàng có thể đẹp đến mức khiến người khác kinh ngạc như thế, trên đầu cắm một cây trâm hồng nhạt, bên má thoa phấn hồng, đôi môi tô son nước trở nên mọng đỏ ngọt ngào, ánh mắt trong suốt, hơn nữa một thân quần áo hồng nhạt càng làm tôn thêm vẻ đẹp thanh xuân của nàng.

Mai cơ, Tình cơ, Lan cơ ở bên cạnh ghen tỵ đến nghiến răng nghiến lợi.

“Tốt lắm, tất cả đều ngồi dùng bữa đi.” Mộ Dung Trần phân phó rồi nhẹ nhàng đi đầu, bước đến ngồi trên ghế của mình trước.

Rất nhanh, Mai cơ cùng Lan cơ đều một phải một trái ngồi vào bên cạnh hắn, những nơi còn lại bên người hắn cũng bị từng nữ tử tranh nhau ngồi vào hết.

Cung Tuyết Thiến nhìn thấy chỗ ngồi trống duy nhất còn lại cách hắn rất xa liền biết là các nàng cố tình, nhưng nàng cũng chỉ mỉm cười ngồi xuống.

“Nàng làm gì vậy? Đến ngồi bên cạnh Bổn Vương.” Mộ Dung Trần nhìn nàng, giọng nói mang theo mệnh lệnh, ánh mắt thâm trầm làm cho người ta không nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì.

“Dạ, Vương gia.” Cung Tuyết Thiến cũng rất kính cẩn nghe theo đứng dậy đi qua.

Sắc mặt của Mai cơ cùng Lan cơ rất khó coi, nhưng cũng không đứng dậy, như đang chờ người kia đứng dậy nhường chỗ.

Dường như Mộ Dung Trần cũng không bảo các nàng rời đi, chỉ nhìn chằm chằm Cung Tuyết Thiến, dường như muốn xem nàng định làm thế nào?

Đôi mắt Cung Tuyết Thiến lạnh lùng nhìn các nàng, các nàng định làm nàng mất mặt sao? Vậy cũng quá xem thường nàng đi, khóe môi hơi hơi nhếch lên ra vẻ làm nũng nói: “Vương gia, tỷ tỷ đều đã ngồi bên cạnh người, người ta không có chỗ ngồi, bây giờ chỉ còn có cách ngồi vào lòng Vương gia.”

Nói xong, không đợi hắn đồng ý đã ngồi vào lòng hắn, vòng tay ôm cổ hắn vô cùng thân thiết.

Tất cả nữ nhân đều khiếp sợ nhìn nàng, nàng sao có thể dám trơ tráo ngồi trên đùi Vương gia.

“Vương gia, người muốn ăn cái gì? Thiếp thân đút cho người được không?” Cung Tuyết Thiến dịu dàng, lời nói nhỏ nhẹ khiến chính nàng còn cảm thấy ghê tởm.

“Được.” Tay Mộ Dung Trần dùng sức ôm nàng, ánh mắt lạnh băng nhìn nàng chằm chằm, thấp giọng nói bên tai nàng: “Mạnh Tâm Nghi, không nghĩ ngươi cũng biết đóng kịch như vậy.”

Cung Tuyết Thiến cũng thấp giọng nói ở bên tai hắn: “Ta là phối hợp với Vương gia thôi, bằng không một mình Vương gia làm sao diễn trò.”

Nhưng từ ngoài nhìn vào thì dáng vẻ của bọn họ lại rất mờ ám. Khuôn mặt của tất cả nữ nhân bên cạnh đều trở nên âm trầm, nhưng lại chỉ có thể ép buộc bản thân tươi cười nhìn bọn họ.

“Vương gia ăn đi.” Cung Tuyết Thiến gắp thức ăn đưa đến trước mặt hắn, động tác vô cùng thân thiết nhưng ánh mắt lại không có một tia tình cảm.

“Nàng đút cho Bổn Vương như vậy sao?” Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm hỏi.

“Vậy thì phải đút như thế nào?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt không rõ nhìn hắn.

“Vương gia, muội muội không hiểu, không bằng hãy để thiếp thân hầu hạ người.” Lan cơ ở bên cạnh không kiềm chế được nói.

“Tỷ tỷ muốn thay thế? Muội muội đương nhiên cầu còn không được.” Cung Tuyết Thiến vừa nói đã buông đũa trong tay, muốn rời đi vòng tay ôm ấp của hắn.

Thân thể lại bị hắn ôm chặt lấy. Ánh mắt Mộ Dung Trần lạnh lùng nhìn về phía Lan Cơ nói: “Lan cơ, nàng nhiều chuyện.”

“Dạ. Vương gia, thiếp thân biết sai rồi.” Lan cơ bị dọa vội vàng ngậm miệng lại ngồi xuống.

Cung Tuyết Thiến nhìn thấy dáng vẻ kinh sợ của nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia đồng tình, yêu thương một nam nhân vô tình như vậy, cũng là đau khổ của các nàng.

“Nàng thất thần gì vậy, giúp Bổn Vương dùng bữa.” Mộ Dung Trần nhìn nàng phân phó, hắn vừa thấy trong mắt nàng có tia đồng tình. Nàng còn có tâm tư đồng tình với người khác sao?

“Dạ. Vương gia.” Cung Tuyết Thiến cũng nhìn hắn, trong mắt đều là không tình nguyện nhưng vẫn bất đắc dĩ dùng đũa gắp một ít rau xanh nhẹ nhàng đưa vào trong miệng mình rồi kề sát vào hắn, nhưng vẫn không muốn cho hắn đụng vào mình.

Mộ Dung Trần nhìn nàng, mới thế mà đã muốn làm khó hắn sao? Ngay lúc nàng tới gần, hắn đột nhiên mở lớn miệng dùng miệng cắn môi nàng.

“A….” Cung tuyết Thiến bị đau một chút, trừng mắt nhìn hắn, đáng chết, hắn chính là cố ý.

“Ăn rất ngon.” Mộ Dung Trần lại cố ý nói rõ từng chữ một.

Trong lòng Cung Tuyết Thiến rất tức giận nhưng nàng không thể để cho hắn toại nguyện, liền cười quyến rũ nói: “Vương gia, người thật hư.” Nàng cũng không thể tượng tượng được mình lại có thể nói ra những lời khiến người ta nổi da gà như vậy.

“Hư sao? Còn có thể tệ hơn nữa.” Mộ Dung Trần cũng không coi ai ra gì, lấy tay miết lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

Ánh mắt Cung Tuyết Thiên phun ra lửa giận, há mồm liền ngậm lấy tay hắn, nở nụ cười xấu xa rồi đột nhiên dùng răng hung hăng cắn tay hắn, trong nháy mắt miệng liền tràn ngập mùi máu tươi.

Sau đó lập tức buông tay hắn ra, làm bộ thất kinh hô: “Vương gia, thiếp thân không phải cố ý.” Chính là nàng đã cố ý.

Các nữ tử bên cạnh quả thật không dám tin, nàng dám đả thương Vương gia, nhưng trong lòng lại cười độc ác, lại có trò hay để xem rồi, Vương gia nhất định sẽ không tha cho nàng.

“Bổn vương cũng không có trách nàng.” Mộ Dung Trần nhìn ngón tay đang chảy máu của mình nói, ánh mắt lại âm trầm đáng sợ. Mạnh Tâm Nghi, ngươi sẽ vì việc này mà phải trả giá đắt.

“Thiếp thân cám ơn Vương gia.” Cung Tuyết Thiến làm bộ như cảm động đến rơi nước mắt nói, nhưng trong lòng lại cực kỳ đắc ý.

“Vậy đêm nay hầu hạ Bổn Vương thật tốt.” Ánh mắt Mộ Dung Trần cũng mang theo sự trả thù giả dối.

“A….” Thân mình Cung Tuyết Thiến lập tức cứng đờ, rồi lại giả vờ như suy nghĩ cho hắn nói: “Vương gia, không phải thiếp thân không chịu mà thật sự là thiếp thân sợ hầu hạ Vương gia không tốt, làm cho Vương gia không vui, không bằng hãy để các tỷ tỷ hầu hạ Vương gia trước, chờ một ngày ta học được cách hầu hạ Vương gia từ các tỷ tỷ sẽ lại đến hầu hạ Vương gia.”

Những nữ tử ngồi bên cạnh đều sửng sốt, nàng rõ ràng không cần Vương gia sủng hạnh, lấy lý do tuổi nhỏ mà chối từ, càng làm cho các nàng không thể tưởng tượng được là Vương gia lại có thể không xử phạt nàng.

“Việc này nàng không cần lo lắng, Bổn Vương sẽ dạy nàng thật tốt.” Trong mắt Mộ Dung Trần mang theo ý cười lạnh. Muốn trốn? Ngươi trốn được sao.