“Vũ, nhanh lên, chàng bị thương.” Cung Tuyết Thiến cẩn thận lấy tay ôm đầu hắn.
Lúc này Mộ Dung Vũ mới nhìn thấy đầu của hắn đã được băng lại, trên quần áo của nàng đều là vết máu, lập tức phân phó: “Người đâu, đỡ Vương gia lên xe ngựa, cẩn thận một chút.”
“Dạ.” Mấy thị vệ lập tức đi đến, thật cẩn thận đỡ Mộ Dung Trần đang hôn mê lên.
“Còn các ngươi, khiêng di thể của quận chúa.” Sau đó hắn liền phân phó với mấy thị vệ khác.
“Dạ, Vương gia.” Mấy thị vệ lĩnh mệnh đi.
“Tâm Nghi, lên xe ngựa đi, chúng ta nhanh về thôi, để thái y trị liệu cho hoàng huynh.” Mộ Dung Vũ nói xong liền lên ngựa.
“Được.” Cung Tuyết Thiến vừa muốn lên xe ngựa, không tự giác liếc mắt một cái, nằm ở cách đó không xa chính là Liễu Nhu máu thịt lẫn lộn, nàng vội vàng chuyển dời ánh mắt. Nàng ta chính là trừng phạt đúng tội.
Xe ngựa nhanh chóng chạy về phía trong thành, nàng nhẹ nhàng ôm đầu của hắn vào trong lòng, không để hắn bị xóc nảy va chạm.
Trong Vương phủ, thái y tụ tập cùng nhau, khẩn trương trị liệu cho Vương gia.
Cung Tuyết Thiến mang sắc mặt lo lắng đứng ở ngoài phòng chờ đợi.
“Tâm Nghi, không cần lo lắng, hoàng huynh không sao đâu, ta tin là như vậy.” Mộ Dung Vũ nhìn nàng, an ủi nàng, tuy rằng hắn cũng rất lo lắng.
“Ừ.” Cung Tuyết Thiến cố nén lệ trong mắt, nàng tin rằng hắn sẽ không sao, nhất định sẽ không sao.
“Trần Nhi thế nào rồi?” Quý phi nương nương mang sắc mặt lo lắng xông tới, bắt lấy cánh tay Mộ Dung Vũ, hỏi.
“Mẫu phi, thái y còn ở trong kia, hoàng huynh sẽ không sao đâu.” Mộ Dung Vũ cũng an ủi bà.
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Hoàng thượng cũng đi đến sau bà, sắc mặt âm trầm đảo qua những người trong phòng.
“Bái kiến Hoàng thượng, bái kiến nương nương.” Tất cả mọi người trong phòng đều hành lễ.
“Đứng lên hết đi. Vũ Nhi, con nói cho trẫm biết, rốt cuộc sao lại thế này?” Hoàng thượng nhìn hắn phân phó.
“Phụ hoàng.” Mộ Dung Vũ kể mọi chuyện lại lần nữa một cách đơn giản, nhưng hắn không hề nói hoàng huynh là bởi vì cứu Mạnh Tâm Nghi nên mới nhảy xuống, chỉ nói là do Liễu Nhu bất ngờ kéo bọn họ xuống, hắn sợ rằng phụ hoàng sẽ trách cứ Mạnh Tâm Nghi.
Cung Tuyết Thiến cảm động nhìn hắn, nàng hiểu được dụng ý của hắn, như vậy nàng có thể ở lại chăm sóc Mộ Dung Trần.
“Thật là lớn mật, quận chúa kia đâu?” Hoàng thượng nghe xong liền giận tím mặt.
“Phụ hoàng, nàng ta chết rồi.” Mộ Dung Vũ hồi đáp.
“Chết rồi? Vậy thật là lợi cho nàng ta.” Quý phi nương nương ở bên cạnh tức giận nói. Nếu không bà nhất định sẽ lóc xương lóc thịt nàng ta.
Cửa phòng được mở ra, thái y đi ra.
“Thái y, sao rồi?” Hoàng thượng và Quý phi nương nương cùng nhau hỏi, nhưng Cung Tuyết Thiến lại chỉ nhìn bọn họ với sự lo lắng bất an tràn đầy trong ánh mắt.
“Vi thần bái kiến Hoàng thượng, bái kiến quý phi nương nương.” Thái y vội vàng hành lễ.
“Miễn, nói nhanh lên, hoàng nhi thế nào rồi?” Hoàng thượng không kiễn nhẫn ngắt lời bọn họ.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, Vương gia chỉ là bị đập đầu dẫn đến hôn mê, những chỗ khác không đáng ngại, hẳn là sẽ tỉnh lại rất nhanh thôi.” Thái y chắp tay nói.
Nghe thấy thái y nói như vậy, tất cả mọi người đều thở phào, cùng tiến vào phòng trong, nhìn Mộ Dung Trần đang nằm lẳng lặng trên giường.
Cung Tuyết Thiến rất muốn đi qua nhưng lại ngại Hoàng thượng cùng quý phi nương nương ở đây, đành phải chịu đựng.
“Phụ hoàng, mẫu phi, nếu hoàng huynh đã không sao rồi thì hai người cứ hồi cung trước, nhi thần ở lại đây sẽ tốt hơn. Đợi hoàng huynh tỉnh lại rồi, nhi thần sẽ tiến cung nói cho hai người biết.” Mộ Dung Vũ nõi.
“Được rồi, vậy con hãy ở lại đây, nếu như có chuyện gì thì lập tức phái người tiến cung thông báo một tiếng.” Hoàng thượng gật đầu, sau đó đưa quý phi nương nương rời khỏi.
“Cung tiễn Hoàng thương, cung tiễn quý phi nương nương.”
“Các ngươi đều lui xuống đi.” Lúc này Mộ Dung Vũ mới phân phó nha hoàn hạ nhân trong phòng.
“Dạ, Vương gia.” Mọi người hành lễ rồi lui ra ngoài.
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới đi đến bên giường, nắm lấy tay hắn, chăm chú nhìn hắn, chờ đến lúc hắn tỉnh lại, nàng nhất định sẽ nói cho hắn biết, nàng yêu hắn biết bao nhiêu, sau này sẽ không bao giờ rời khỏi hắn nữa.
“Tâm Nghi, nàng ở lại đây, ta đi xem thuốc đã sắc xong chưa?” Mộ Dung Vũ nói xong, liền rời đi, không muốn quấy rầy nàng.
“Vũ, Tiểu Vân đâu?” Cung Tuyết Thiến đột nhiên nhớ tới Tiểu Vân.
“Không cần lo lắng, ta đã cho người đưa nàng quay về Mạnh phủ rồi.” Mộ Dung Vũ trả lời.
“Cám ơn ngươi.” Ngoài những lời này ra, Cung Tuyết Thiến thật sự không biết nên nói gì với hắn nữa.
“Tâm Nghi, không cần khách sáo với ta như vậy.” Mộ Dung Vũ đi ra khỏi phòng, hắn biết giữa hắn và nàng vĩnh viễn không thể ở bên nhau được.
Cung Tuyết Thiến chậm rãi đút thuốc cho Mộ Dung Trần từng chút từng chút một, mãi cho đến khi hắn uống hết.
“Tâm Nghi, nàng cũng mệt cả ngày rồi, đi nghỉ ngơi đi, để ta trông nom hoàng huynh.” Mộ Dung Vũ đau lòng nhìn nàng.
“Không cần, ta không mệt. Vũ, ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu từ chối, nàng muốn trông coi hắn, mãi cho đến khi hắn tỉnh lại mới thôi.
“Được rồi.” Mộ Dung Vũ biết nàng sẽ không rời đi, cũng không tiếp tục miễn cưỡng nữa.
“Tiểu thư.” Ngoài cửa, Tiểu Vân đột nhiên xông tới, ôm lấy nàng, nhìn trái nhìn phải, xác định nàng không sao rồi mới khóc nấc lên, nói năng lộn xộn: “Tiểu thư, người không sao là tốt rồi.”
“Nha đầu ngốc, ngươi khóc gì chứ? Không phải ta vẫn rất tốt sao? Được rồi, đừng khóc.” Cung Tuyết Thiến lau nước mắt dùm Tiểu Vân.
“Dạ, không khóc nữa.” Tiểu Vân vừa khóc vừa cười đáp. Nàng nghe người ta nói tiểu thư bị rơi xuống vách núi, bây giờ nhìn thấy tiểu thư không sao, nàng hẳn nên cười.
“Tiểu Vân, ngươi ở đây cùng tiểu thư, nếu như có chuyện gì thì liền thông báo cho bổn Vương, biết không?” Mộ Dung Vũ phân phó.
“Dạ, Vương gia, nô tỳ biết rồi.” Tiểu Vân vội vàng hành lễ.