“Xin quận chúa bớt giận, nô tỳ nghĩ rằng bây giờ quận chúa không nên nổi giận, mà là xem như không biết gì cả, ở chung với Vương gia một cách tốt đẹp. Trong lòng Vương gia liền sẽ áy náy với quận chúa, cũng sẽ không nuốt lời.” Lúc này nha hoàn mới tỉnh táo phân tích.
Bấy giờ tâm tình Liễu Nhu mới bình tĩnh lại, gật đầu nói: “Xuân Hương, ngươi nói đúng, là ta quá dễ kích động.”
“Quận chúa, không phải người dễ kích động mà là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.” Xuân Hương nói.
“Đúng nha, chắc là ta sắp điên, sắp rối loạn chừng mực rồi mới làm ra những chuyện lỗ mãng, hối hận như vậy. Đúng rồi, thương thế của Lý Tam ra sao?” Liễu Nhu lại hỏi, nàng cũng không hi vọng người mình có thể dùng càng ngày càng ít.
“Quận chúa, hắn không sao, tu dưỡng một thời gian là có thể bình phục.” Xuân Hương nói.
“Không sao là tốt rồi. Nàng ta thật là mệnh lớn, có thể năm lần bảy lượt đều tránh được kiếp nạn, còn có người âm thầm trợ giúp.” Liễu Nhu oán hận nói.
Ánh mắt của hắc y nhân trên nóc nhà bắn ra một tia sáng dữ tợn. “Nàng” ở trong miệng Liễu nhu không nói cũng biết chính là chỉ Mạnh Tâm Nghi.
“Quận chúa, lần này thất bại đã kinh động đến Vương gia, nô tỳ nghĩ bọn họ nhất định sẽ có cảnh giác, vì vậy quận chúa không nên tiếp tục động thủ.” Xuân Hương nói.
“Ta đương nhiên biết, nếu bây giờ động thủ sẽ làm lộ bí mật, ta không ngốc như vậy.” Liễu Nhu nói, nàng chẳng qua là bởi vì ghen tỵ nên mới nhất thời mất đi lý trí thôi.
“Vậy quận chúa hãy nghỉ ngơi sớm một chút đi, nô tỳ lui xuống trước.” Xuân Hương còn nói thêm.
“Được, ngươi đi đi.” Liễu Nhu gật đầu.
Hắc y nhân trên nóc nhà lại nhẹ nhàng phi thân một phát, liền biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Vương phủ, Mộ Dung Trần ngồi trong thư phòng, nhưng trong lòng nghĩ đến toàn là chuyện Cung Tuyết Thiến bị ám sát. Hắn thật sự nghĩ không ra, vì lý do gì mà lại muốn ám sát nàng, còn ngay tại khu vực săn bắn của hoàng gia. Chẳng lẽ là phụ hoàng vì không muốn để nàng gả cho Gia Lỗ Tề Vương tử nên mới muốn giết nàng đầu xuôi đuôi lọt sao?
Không, không phải là phụ hoàng, chẳng lẽ lại là chủ ý của mẫu phi? Đúng, nhất định là bà. Nắm tay lập tức nắm chặt lại, trong ánh mắt bắn ra hận ý.
Trong cung, Quý phi nương nương ngồi ở đó, nghe thái giám bẩm báo: “Nương nương, ngày hôm qua, Liễu Nhu kia lại phái người đi ám sát Mạnh Tâm Nghi khiến nàng ta bị trọng thương nhưng không huy hiểm đến tính mạng. Có điều nàng ta cũng thật là mệnh lớn, mấy lần đều biến nguy thành an.”
“Bổn cung cũng không nghĩ rằng Liễu Nhu lại biến thành âm tàn cay độc như vậy. Một nữ tử ghen tỵ hận thù như vậy tương lai làm sao có thể trợ giúp Trần Nhi làm nên đại sự được.” Quý phi nương nương nhíu đôi mắt đẹp lại, nói.
“Nương nương nói rất đúng, không có lòng khoan dung độ lượng, chỉ biết gây phiền toái cho Vương gia.” Công công gật đầu hùa theo. “Có muốn nô tài đi nhắc nhở Vương gia một chút hay không?”
“Cho dù ngươi nói đi nữa, ngươi cho rằng nó sẽ tin sao? Nó sẽ chỉ cho là chúng ta đổ oan Liễu Nhu. Nhưng mà nàng ta ám sát Mạnh Tâm Nghi coi như giúp Hoàng thượng giải quyết một vấn đề khó. Chúng ta cứ giả vờ không biết.” Quý phi nương nương bất đắc dĩ nói, không biết khúc mắc giữa bà và Trần Nhi lúc nào mới có thể cởi bỏ.
“Nô tài hiểu, chỉ hi vọng có một ngày Vương gia có thể hiểu được sự khổ tâm của nương nương.” Công công cũng bất đắc dĩ nói.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng của cung nữ: “Vương gia, để nô tỳ đi bẩm báo với nương nương.”
“Cút, bổn Vương đến đây từ khi nào thì cần bẩm báo.” Mộ Dung Trần rống giận.
Quý phi nương nương đang sửng sốt thì bóng dáng của hắn đã xuất hiện trước mặt, vẻ mặt xanh mét mang theo lửa giận.
“Trần Nhi, mới sáng sớm mà con lại tức giận với ai vậy?” Quý phi nương nương khó hiểu nhìn hắn hỏi.
“Quý phi nương nương, bổn Vương hi vọng bà tự thu xếp ổn thỏa. Nếu Tâm Nghi xảy ra chuyện gì, bổn Vương nhất định sẽ không tha cho bà đâu.” Mộ Dung Trần nhìn bà chằm chằm, âm tàn gằn từng tiếng một nói. Giọng điệu kia, vẻ mặt kia hoàn toàn không coi bà là mẫu phi của mình.
“Con….” Quý phi nương nương tức giận đứng dậy, dùng ngón tay chỉ vào hắn, tức giận đến mức cả người phát run. Lúc này mới hiểu được hóa ra hắn là vì Mạnh Tâm Nghi. Hắn nghĩ rằng Mạnh Tâm Nghi là do chính bà phái người ám sát.
“Năm năm trước bà dồn ép Nhu Nhi như vậy, bây giờ lại tiếp tục làm vậy với Tâm Nghi. Bổn Vương cảnh cáo bà, nếu Tâm Nghi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bổn Vương tuyệt đối sẽ không niệm tình mẫu tử.” Mộ Dung Trần hoàn toàn không để ý tới khuôn mặt đã đỏ bừng vì tức giận của bà.
“Bây giờ con là đang niệm tình mẫu tử sao? Con dám nói chuyện với mẫu phi của con như vậy?” Quý phi nương nương giận dữ lấy tay ôm ngực, trên mặt trắng bệch, thoáng cái ngã xuống ghế.
“Nương nương, người làm sao vậy?” Công công lập tức đỡ lấy bà, nhịn không được liền nói với hắn: “Vương gia, người hiểu lầm nương nương rồi, căn bản không phải là nương nương hạ thủ.”
“Không phải bà ta, ngươi biết là ai sao? Nói, là ai?” Mộ Dung Trần lập tức nghe ra sơ hở trong lời nói của hắn, liền nhanh chóng nắm cổ áo hắn, túm chặt lấy hắn.
“Vương gia, nô tài không biết, nô tài chỉ biết là không phải nương nương.” Công công vội vàng quỳ trên mặt đất xin tha thứ. Không có sự phân phó của nương nương, hắn cũng không dám nói lung tung.
“Nói hay không? Nếu không nói thì cũng đừng trách bổn Vương ra tay độc ác.” Mộ Dung Trần uy hiếp xong, tay liền đổi thành bóp chặt cổ hắn, vừa thoáng dùng lực, sắc mặt của hắn liền dần dần trở nên đỏ bừng.
“Con buông tay ra, không phải con muốn biết sao? Vậy con đừng hối hận, được, ta cho con biết.” Quý phi nương nương tức giận quát.
“Nói đi.” Mộ Dung Trần buông công công ra, hắn thật muốn xem xem bà sẽ đổ tội danh này cho ai.
“Con quan tâm Mạnh Tâm Nghi như vậy, có từng nghĩ qua, ai muốn nàng ta chết nhất?” Quý phi nương nương nhìn hắn. Cho dù hắn hiểu lầm bà, nhưng dù sao đi nữa thì vẫn là con bà, nói cho hắn biết chân tướng thì hắn sẽ ra sao?
“Phụ hoàng, chính là vì không cho nàng cùng Gia Lỗ Tề Vương tử hòa thân.” Mộ Dung Trần khẳng định nói, ngoài điều này ra thì hắn không nghĩ ra lý do gì khác.