“Vương tử, hắn hưu ta có liên quan gì đến chuyện ta yêu hắn sao?” Cung Tuyết Thiến khẽ cười, hỏi ngược lại.
“Vậy ý nàng muốn nói là nàng yêu hắn nhưng hắn lại không yêu nàng sao?” Gia Lỗ Tề hỏi ngược lại, bằng không, vì sao hắn lại hưu nàng?
“Có thể nói như vậy.” Cung Tuyết Thiến gật đầu.
“Hóa ra là như vậy, vậy thì không sao rồi. Chỉ cần hai người không phải là “lưỡng tình tương duyệt” (hai bên đều yêu nhau) thì ta vẫn còn hi vọng, ta sẽ khiến nàng quên ngài ấy, yêu ta.” Gia Lỗ Tề đầy tự tin nói.
Cung Tuyết Thiến sửng sốt, dứt khoát tỏ thái độ nghiêm túc, kiên quyết nói: “Gia Lỗ Tề Vương tử, ta sẽ không yêu ai khác nữa. Từ khoảnh khắc rời khỏi Vương phủ ta đã quyết định sẽ không xuất giá nữa.”
Gia Lỗ Tề thấy vẻ nghiêm túc trên mặt của nàng, lại không biết vì sao, nàng càng như vậy, hắn lại càng yêu thích nàng, càng muốn có được nàng, cũng kiên định nói một câu: “Không cần kiên quyết như vậy, có lẽ nàng sẽ thay đổi chủ ý.”
“Gia Lỗ Tề Vương tử, ta hi vọng người có thể tôn trọng tâm nguyện của ta, nếu ta không bằng lòng, người cũng không thể ép buộc ta, cũng như uy hiếp người ngoài.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng vẫn không nói ra hai chữ “Hoàng thượng”.
“Ta hiểu, nam tử trên thảo nguyên chúng ta gặp được nữ tử mình thích thì sẽ cố gắng tranh thủ, nhưng sẽ không ép buộc, cho nên nàng cứ việc yên tâm.” Gia Lỗ Tề gật đầu nói.
“Vậy là tốt rồi. Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, uống trà đi.” Cung Tuyết Thiến nói.
“Được, Tâm Nghi, không bằng hôm nay ta mời nàng ra ngoài ăn cơm, ăn dê nướng được không?” Gia Lỗ Tề hưng trí nói.
“Đương nhiên có thể, được miễn phí sao ta lại không ăn, vậy chẳng phải là rất không biết cân nhắc sao. Đi thôi.” Cung Tuyết Thiến nói.
“Ha ha, nàng thật đúng là hài hước.” Gia Lỗ Tề cười lớn.
Sau khi ăn xong dê nướng trong tửu lâu có những đồ ăn đặc sản của thảo nguyên Mông Cổ, Cung Tuyết Thiến đứng dậy cáo từ, nàng từ chối để Gia Lỗ Tề đưa về, mang theo Tiểu Vân rời đi trước.
“Tiểu thư, thật ra Gia Lỗ Tề Vương tử cũng rất tốt.” Tiểu Vân ở bên cạnh nói.
“Tốt như thế nào?” Cung Tuyết Thiến cười nhìn Tiểu Vân, nàng hiểu được ý tứ trong lời nói của Tiểu Vân, chính là muốn nói, không bằng nàng gả cho hắn.
“Người cũng anh tuấn, lại hào sảng, hơn nữa lại là Vương tử, cái chính là đối xử với tiểu thư rất tốt, thích tiểu thư.” Tiểu Vân đếm ngón tay nói.
“Vậy sao? Nếu hắn tốt như vậy, không bằng ta gả ngươi cho hắn, được không?” Cung Tuyết Thiến trêu ghẹo.
“Tiểu thư.” Tiểu Vân đỏ mặt, nhỏ giọng nói thầm: “Nô tỳ rất muốn, nhưng mà nô tỳ không có cái phúc kia, tiểu thư đúng là đang ở trong phúc mà chẳng biết.”
“Tiểu Vân, không phải ta không chịu, mà là chuyện này liên quan đến rất nhiều chuyện, ngươi không hiểu đâu. Quan trọng nhất là ta xem hắn như bằng hữu, cuộc sống không có tình cảm chắc chắn sẽ không hạnh phúc.” Lúc này Cung Tuyết Thiến mới thản nhiên giải thích.
Tiểu Vân nhìn tiểu thư không nói gì. Kỳ thật nàng thật sự không thể hiểu nổi tiểu thư đang câu nệ điều gì? Đột nhiên nhìn thấy Mộ Dung Trần và quận chúa đang nắm tay nhau đi tới từ phía đối diện, liền vội vàng hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Vương gia, tham kiến quận chúa.”
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới nhìn thấy bọn họ, đôi mắt lơ đãng lướt qua mười ngón tay đang đan chặt vào nhau, ánh mắt liền trở nên ảm đạm, lúc này mới nói: “Vương gia, quận chúa.”
“Tâm Nghi muội muội, chỉ có mình muội sao?” Liễu Nhu nắm tay lại chặt hơn, nhưng cả mặt lại tươi cười, hỏi.
“Phải, không quấy rầy Vương gia cùng quận chúa nữa, chúng ta đi trước.” Cung Tuyết Thiến thản nhiên đáp, không muốn giải thích nhiều thêm, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không liếc mắt nhìn Mộ Dung Trần lấy một cái.
“Được.” Liễu Nhu khẽ gật đầu.
Cung Tuyết Thiến cũng gật đầu, nàng cùng Mộ Dung Trần nhìn thoáng qua nhau nhưng ánh mắt lại không giao nhau.
“Trần, chúng ta đi thôi.” Liễu Nhu nhẹ giọng nói, thật ra vừa rồi nàng đã nhìn thấy, từ khoảnh khắc Mạnh Tâm Nghi xuất hiện, ánh mắt của hắn liền không rời khỏi nàng ta.
Tam Vương phủ.
Sau khi đưa Liễu Nhu về rồi trở lại Vương phủ, Mộ Dung Trần vẫn luôn ngồi ở đó, nghĩ tới cảnh tượng nhìn thấy Mạnh Tâm Nghi.
“Vương gia, Gia Lỗ Tề Vương tử cầu kiến.” Quản gia đột nhiên đi tới bẩm báo.
“Mau mời vào.” Mộ Dung Trần nói, cũng hồi phục lại tinh thần.
Rất nhanh Gia Lỗ Tề đã đi vào, chắp tay nói: “Vương gia, mạo muội quấy rầy, xin thứ lỗi.”
“Vương tử khách khí rồi, là do bổn Vương tiếp đón không được chu đáo. Không biết vương tử đến có chuyện gì quan trọng không?” Mộ Dung Trần cũng khách khí nói.
“Vương gia, ta muốn quyết đấu với ngài.” Gia Lỗ Tề trực tiếp nói.
Quyết đấu? Mộ Dung Trần sửng sốt, khó hiểu nhìn hắn nói: “Vương tử, vì sao ngài lại muốn quyết đấu cùng bổn Vương?”
“Bởi vì Mạnh Tâm Nghi.” Gia Lỗ Tề nhìn hắn chằm chằm.
“Nàng?” Mộ Dung Trần càng thấy khó hiểu.
“Vương gia, vậy ta nói thẳng vậy. Ta thích nàng, nhưng mà nàng lại nói nàng yêu ngài, ta muốn để nàng nhìn xem, ai đáng để nàng yêu hơn.” Gia Lỗ Tề nói.
Nhưng toàn bộ tâm tư của Mộ Dung Trần lại chỉ tập trung vào câu nói ‘nhưng mà nàng nói nàng yêu ngài’ của hắn.
“Vương gia, cứ sảng khoái đi, ngài đồng ý hay không?” Gia Lỗ Tề thấy hắn không nói lời nào lại hỏi lại.
Nhưng Mộ Dung Trần chỉ nhìn hắn hỏi: “Nàng nói với ngài là nàng yêu ta sao?” Trong lòng đột nhiên thấy mừng rỡ.
“Phải, nàng đã nói như vậy, nhưng mà nàng cũng nói rằng ngài không yêu nàng, ta cũng thấy rất kỳ lạ, một nữ tử tốt như vậy, đặt biệt như vậy, Vương gia, sao ngài lại không yêu?” Gia Lỗ Tề vô cùng khó hiểu hỏi.
Mộ Dung Trần cười khổ, thì thào: “Sao ta lại không yêu được?”
“Vương gia, ngài đang nói gì vậy?” Gia Lỗ Tề nhíu mày hỏi, lời này của hắn là có ý gì? Chẳng lẽ hắn thích Mạnh Tâm Nghi.
“Không nói gì cả, Gia Lỗ Tề Vương tử, ngài nói đi, quyết đấu như thế nào?” Mộ Dung Trần đột nhiên nói. Chỉ vì câu nói kia của nàng, hắn liền quyết định sẽ không bại bởi Gia Lỗ Tề.
“Vương gia, ngài chưa quên rằng giữa ta và ngài vẫn còn một cuộc tỷ thí chưa xong chứ? Ngày mốt, hẹn gặp ở khu săn bắn, chúng ta lại phân cao thấp.” Gia Lỗ Tề nói.
“Được, cứ quyết định như vậy.” Mộ Dung Trần không chút do dự đồng ý.